Editor: Mẹ Bầu
Đầu tháng mười một, An Hồng tạm thời rời khỏi trường học, theo Hàn Hiểu Quân đến nhậm chức bắt đầu thực tập ở công ty. Cô làm việc ở bộ phận dự toán, Hàn Hiểu Quân ở bộ phận công trình. Tuy rằng hai người gặp mặt nhau không nhiều lắm, nhưng mọi người trong công ty vẫn đều đã biết An Hồng là bạn gái của Hàn Hiểu Quân. Cho nên những đồng nghiệp trong nhóm đều có phần chiếu cố đối với cô hơn. Một vài đồng nghiệp tiền bối cũng rất tận tâm làm hết phận sự giúp đỡ cô.
An Hồng nghiêm túc học tập làm một người nhân viên mới, cô thật thông minh, cũng rất nỗ lực, tiền bối giao cho công việc cho cô, cô đều sẽ bảo đảm chất lượng, bảo đảm số lượng hoàn thành đúng hạn. Cô học tập xem bản vẽ, làm quen với tài liệu, hỏi thăm giá cả thị trường, @MeBau[email protected]@ còn hộ tống tiền bối đến tham quan hiện trường, càng quan sát trực tiếp, cô càng hiểu rõ các loại tình huống của công trình. An Hồng dùng sự bận rộn của công tác để gây tê bản thân, làm cho chính mình không suy nghĩ thêm về cái vấn đề kia nữa, để cho cô khỏi bị quấy nhiễu.
Thời điểm Hàn Hiểu Quân ở công ty, có khi anh sẽ tới bộ phận dự toán để gặp An Hồng, thỉnh thoảng anh và cô lại cùng nhau đi ăn cơm trưa. Hàn Hiểu Quân hỏi An Hồng đã thích ứng như thế nào, An Hồng mỉm cười nói không tệ lắm. Hàn Hiểu Quân vui mừng gật gật đầu, nói nếu có bất cứ vấn đề gì cũng có thể trực tiếp nói với anh.
Tuy rằng tuổi trẻ, nhưng Hàn Hiểu Quân đã công tác ở công trung tâm này được năm năm, cũng được tính là một nhân viên có thâm niên rồi. Hơn nữa Hàn Hiểu Quân là một người trầm ổn, phụ trách công tác nghiêm cẩn, những công trường trải qua sự quản lý của anh, chưa bao giờ bị xảy ra sơ suất. [email protected]dyan(lee^qu.donnn Bởi vậy những người lãnh đạo rất coi trọng anh, các đồng nghiệp cũng đều rất thích người thanh niên tuổi còn trẻ mà rất thành thạo này.
An Hồng thực tập ở trong công ty thật sự thuận lợi. Đến một ngày đầu tháng mười hai, buổi tối, cô lưu lại ở trong công ty để tăng ca, Hàn Hiểu Quân biết về sau liền mang theo đồ ăn nhanh mua ngoài mang đến cho cô.
An Hồng nghiên cứu tỉ mỉ đối với mấy bản vẽ lớn, đụng tới chỗ nào không hiểu lại hỏi Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân đứng ở sau lưng cô, ngón tay chỉ vào bản vẽ cẩn thận giảng giải cho cô.
Anh nói xong rồi, An Hồng vẫn còn có chút khó hiểu. Đang khi cô còn tự mình cân nhắc, thì cô cảm giác thấy bàn tay của Hàn Hiểu Quân đang đặt lên, chiếm hữu bả vai của cô.
An Hồng quay đầu lại, chống lại tầm mắt của Hàn Hiểu Quân.
Trong gian phòng làm việc rộng lớn lúc này chỉ còn có hai người bọn họ. An Hồng bật trên hai ngọn đèn huỳnh quang ở trên đỉnh đầu mình, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on bốn phía rất đen, mà cô cùng Hàn Hiểu Quân chính là đang được bao phủ ở trong vòng ánh sáng trắng kia.
Không khí thật là ái muội.
Chung quanh thật yên tĩnh, Hàn Hiểu Quân hơi khom thân mình xuống, ánh mắt anh buông xuống, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh lộ ra một tia nhìn cực nóng.
Màu da của Hàn Hiểu Quân hơi ngăm đen, hình dáng bộ mặt sáng sủa, cương nghị, mày rậm mắt to, mũi thẳng, ngũ quan thật anh tuấn, trên người lộ rõ một luồng hơi thở nam tính mãnh liệt.
An Hồng nhìn thấy Hàn Hiểu Quân dường như nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu hoạt động lên xuống cao thấp, bờ môi của anh hơi hơi cong lên. Đột nhiên anh liền nhắm mắt lại, cúi người hôn lên môi An Hồng.
Đầu óc của An Hồng hoàn toàn trống rỗng. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Cô không tự chủ được, liền cắn chặt răng lại, thân thể cứng ngắc, hoàn toàn không đáp lại lời nói của Hàn Hiểu Quân.
Thậm chí cô còn vươn tay để ở trước ngực Hàn Hiểu Quân, còn hơi dùng lực đẩy ra một chút.
Thân mình Hàn Hiểu Quân bị kiềm hãm, rốt cục anh mở to mắt, đứng thẳng thân thể lại.
An Hồng cúi thấp đầu xuống, trước sau không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Hàn Hiểu Quân đứng thẳng người ở trước mặt cô, một lúc lâu vẫn không hề động đậy. Anh vẫn không nhúc nhích, rốt cục, tự đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, nói: "Không có chuyện gì, A Hồng, em đừng quá căng thẳng."
"..." An Hồng áo não nhắm hai mắt lại, chỉ có tự mình cô biết, cô không hề căng thẳng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Ở một thoáng khi Hàn Hiểu Quân hôn cô, trong đầu cô chỉ có thể nhớ tới cảm xúc cô khi hôn môi với Lộ Vân Phàm.
Cái loại hôn môi thật ngang ngược mà dịu dàng, thật điên cuồng nhưng lại mang tính chất như một chiếc hôn của trẻ con.
Hàn Hiểu Quân đột nhiên hôn cô như vậy, tựa như sấm sét nổ giữa trời quang, làm cho một loại xao tỉnh An Hồng tâm.
An Hồng trong lòng rốt cục toát ra một đáp án, đáp án về cái vấn đề đã quấy nhiễu cô suốt hai tháng qua.
Đáp án kia chính là… cô căn bản cũng không hề quên Lộ Vân Phàm, cô căn bản cũng chưa hề chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận Hàn Hiểu Quân.
Đáp án này giống một lời cảnh tỉnh, làm cho An Hồng như thể bị xối nước lạnh lên đỉnh đầu vậy.
An Hồng chạy trong gió lạnh sớm của tháng mười hai. Cô chạy đến mức mồ hôi túa ra đầy người, hết lần này đến lần khác nghĩ rốt cuộc bản thân bây giờ nên làm cái gì cho phải.
Cô biết rõ, chung quy là cô không thể trở về được với Lộ Vân Phàm rồi, bất kể là theo tình huống chủ quan hay là khách quan, bọn họ đều sẽ không có tương lai.
Cô đã làm tổn thương khiến anh đau thương sâu đến như vậy, thế nhưng cho đến lúc này cô mới lí lẽ được rõ ràng tâm tình của bản thân mình. Quả thực chính là ông Trời đã vui đùa một trận đối với cô rồi.
Như vậy với Hàn Hiểu Quân thì sao đây? An Hồng rõ ràng nhớ được cảm xúc của mình khi hôn môi với Lộ Vân Phàm. Nó có chút khẩn trương, có chút ngọt ngào, cả người như mềm yếu, lại sa vào trong đó, trái tim cũng sẽ đập cực kỳ nhanh, mặt cũng sẽ nóng bừng lên. Bây giờ nghĩ lại, đó mới chính là cảm giác của tình yêu đích thực.
Nhưng khi Hàn Hiểu Quân hôn cô thì sao, trong lòng An Hồng cũng chỉ có cảm giác bất an, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Cô cảm thấy, vô luận thế nào mình giống như cũng không thể nào tiếp nhận được sự tiếp xúc thân mật giữa mình và Hàn Hiểu Quân.
Hôn môi cũng đã như thế, nếu còn lên giường nữa thì sao đây? Nghĩ đến điểm này, An Hồng đều có thể cả kinh mà nhảy dựng lên tại chỗ.
Cô làm cái chuyện kia cùng với Hàn Hiểu Quân sao? Theo ý cô, đây căn bản chính là đầm rồng hang hổ, không cách nào tưởng tượng được.
An Hồng không tâm sự điều này đối với bất kỳ một người nào khác. Nhưng ở trong lòng cô lại đã hạ một cái quyết định khác.
Cô quyết định chia tay với Hàn Hiểu Quân.
Cô biết quyết định này của mình sẽ làm cho rất nhiều người phải thất vọng, mẹ Hàn, ba Hàn, Từ Mạt Mạt, nhất là Hàn Hiểu Quân.
An Hồng biết mình đã gây tổn thương đến Lộ Vân Phàm, nhưng cô không muốn lại tiếp tục sẽ làm tổn thương đến Hàn Hiểu Quân. Thế nhưng mà, nếu cô tiếp tục cùng với anh, thì mới chính là đã gây sự tổn thương lớn nhất đối với anh.
An Hồng sải bước chạy băng băng ở trong gió lạnh. Cô hi vọng bản thân mình sẽ không hối hận.
Hàn Hiểu Quân hẹn An Hồng vài lần, An Hồng đều không nhận lời. Hàn Hiểu Quân đến văn phòng gặp cô, cô lấy cớ bản thân đang bận công việc để lảng tránh. An Hồng đang tìm kiếm cơ hội để mở miệng đối với Hàn Hiểu Quân. Cô cảm giác mình cần phải bình tĩnh vài ngày, thì mới có thể mà khơi thông chuyện này cùng Hàn Hiểu Quân được.
Cô tin tưởng Hàn Hiểu Quân có thể hiểu được, chấp nhận được. Cô hi vọng mình có thể chia tay trong hòa bình với Hàn Hiểu Quân, sau còn có thể tiếp tục làm bạn bè với nhau.
Nhưng mà, An Hồng vẫn không có được cơ hội này! Ông trời liền lại đùa cợt với cô.
Vào buổi tối một ngày của trung tuần tháng mười hai, An Hồng đang tăng ca ở nhà, đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên.
Cô mở cửa, ngoài ý muốn phát hiện đó chính là Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân uống rượu, hơn nữa anh còn uống rất nhiều. Bước đi đã có chút ngã trái ngã phải rồi. An Hồng cảm thấy kỳ quái, vội vàng đỡ Hàn Hiểu Quân vào nhà, để cho anh ngồi xuống.
Hàn Hiểu Quân khom người xuống, hai tay ôm đầu, thật lâu đều không có nâng người lên, An Hồng nghi ngờ hỏi: "Hiểu Quân, đã xảy ra chuyện gì? Làm sao anh lại uống rượu nhiều thế?"
Bả vai của Hàn Hiểu Quân hơi hơi lay động. Anh lắc lắc đầu, thân thể càng run đến lợi hại, An Hồng ngồi ở trước mặt anh, đỡ lấy vai anh, mới phát hiện ra Hàn Hiểu Quân đã khóc.
Anh cắn răng, ánh mắt đỏ hồng, nước mắt theo gương mặt càng không ngừng trượt xuống, anh vậy mà lại khóc đến thập phần thương tâm.
An Hồng chưa từng bao giờ thấy Hàn Hiểu Quân lại có biểu hiện luống cuống như thế. Cô hoảng sợ, lớn tiếng hỏi: "Hiểu Quân, anh làm sao vậy hả? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Hàn Hiểu Quân giương mắt lên nhìn An Hồng. Anh sờ soạng lên mặt lên gò má cô, nước mắt vẫn rơi xuống không sao dừng được. An Hồng thất kinh nhìn anh, rốt cục nghe được giọng nói trầm thấp của anh: "A Hồng... A Hồng, thực xin lỗi, chúng ta không thể ở cùng một chỗ với nhau được rồi."
An Hồng choáng váng, cô vội vàng hỏi: "Như thế nào? Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Hiểu Quân!"
"Tần Nguyệt... Sinh bệnh rồi, cô ấy bị nhiễm trùng đường tiểu." Giọng nói của Hàn Hiểu Quân nghẹn ngào gay gắt, "Mẹ cô ấy đã tới tìm anh, hi vọng anh có thể đi cứu Tần Nguyệt. Tần Nguyệt đã bỏ việc điều trị, mẹ cô ấy nói, chỉ có anh mới có thể khuyên nhủ được cô ấy, mới có thể cứu được cô ấy."
An Hồng sợ ngây người triệt để. Cô bị tin tức này làm cho khiếp sợ không nói ra được thành lời.
"A Hồng... A Hồng, anh nên làm cái gì bây giờ? Nếu anh không trở lại đến bên người Tần Nguyệt, thì cô ấy sẽ chết. Nếu nói vậy, cả đời này lương tâm của anh sẽ bất an. Cho nên... A Hồng, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, A Hồng..."
An Hồng ôm lấy Hàn Hiểu Quân, nước mắt tràn mi, cô gắt gao ôm chặt lấy anh ở trong lòng mình: "Hiểu Quân, mạng người quan trọng hơn, không có sao hết. Thật sự, thật sự đấy, anh không sao hết đâu. Thật sự..."
"A Hồng, thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Hàn Hiểu Quân khóc rống lên thất thanh, tiếng khóc trầm thấp đè nén bi thương thảm thiết, từng phát từng phát đánh thẳng vào trong ngực An Hồng.
Cô ý thức được, tình cảm gắn bó giữa mình và Hàn Hiểu Quân suốt hai tháng qua, giờ đã kết thúc.