Editor: Mẹ Bầu
Hai người đứng nhìn nhau, Thạch Nghị bỗng nhiên dừng đánh bóng, rồi đột ngột xoay người đánh nghi binh. Lộ Vân Phàm bình tĩnh ứng chiến, không dám xem thường, hai người dần dần giằng co.
Thạch Nghị dẫn bóng tơi thì có chút hơi do dự. Lộ Vân Phàm nắm đúng thời cơ, nhanh chóng nhô người tạt qua, đường bóng đã bị anh chặt đứt.
Trên mặt Lộ Vân Phàm hiện ra vẻ đắc ý, thế nhưng Thạch Nghị thì lại biến sắc. Nhưng mà anh ta cũng không để cho Lộ Vân Phàm được cao hứng lâu lắm. Dù sao thì Lộ Vân Phàm cũng không thể hành động mau lẹ bằng anh ta. Thạch Nghị bị đã giáo huấn lúc trước, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nên rất nhanh đã đoạt lại được bóng đến trong tay.
Lộ Vân Phàm cũng không nổi giận, chính là giữ vững tinh thần chuyển hoá công thủ. Nhưng mà Thạch Nghị thân thủ mạnh mẽ, sau khi cướp lại được bóng rồi, không bao giờ nữa cho Lộ Vân Phàm cơ hội nữa, thân mình hướng về trước người anh, xoay người chen lách một cái, bộ pháp di động cực nhanh, anh đã giữ bóng đi xẹt qua Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm muốn trở lại ngăn đón anh, bất đắc dĩ anh cũng không thể kiểm soát được hành động của đùi phải, ngẩng đầu lên, Thạch Nghị đã chạy ba bước ném bóng một cái, quăng được quả bóng vào vòng rổ.
Lộ Vân Phàm chống nạnh, một bên thở, Dieenndkdan/leeequhydonnn một bên nhìn anh, một lát sau rốt cục vỗ tay lên.
Thạch Nghị cười ha ha, nhặt lại quả bóng sau đó lại ném đến trong tay Lộ Vân Phàm: "Đổi cho cậu này!"
Thạch Nghị tựa như càng ngày càng hăng say, anh cũng cởi luôn chiếc áo T-shirt vứt qua một bên, cánh tay với cơ bắp kiện mỹ xuất sắc vẫy về Lộ Vân Phàm, cười nói: "Lại đây!"
Lộ Vân Phàm tùy ý cầm bóng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Nghị không chớp. Lúc trước vận động không tính là rất kịch liệt, nhưng chân trái của anh đã bị làm đau lâm râm. Nhất là chỗ đầu gối, dường như luôn không dùng được lực. Tuy trong lòng Lộ Vân Phàm có chút ảo não, dinendian.lơqid]on nhưng trên mặt lại rất ung dung thản nhiên.
Rất nhiều năm trước, anh vận động vạn năng, yêu thích nhất những trò chơi có tính vận động đối kháng như vậy. Những hoạt động như đá banh, chơi bóng rổ, tất cả đều khỏi phải bàn. Từ sau khi bị cắt chân, loại vận động mà anh làm được nhiều nhất chính là bơi lội và khí giới tập thể hình, tuy rằng thỉnh thoảng anh cũng sẽ luyện tập ném bóng vào rổ, nhưng mà chơi đối kháng cùng với người khác như thế này, thì nhiều năm qua anh cũng là chưa từng chơi rồi.
Giờ khắc này, tựa như lại khiến anh tìm lại cái loại cảm giác ấy.
Lộ Vân Phàm biết Thạch Nghị cũng chưa dùng tới toàn lực, cũng biết, nếu như anh ta mà dùng tới toàn lực, thì bây giờ mình căn bản sẽ không có cách nào chống lại. Nhưng mà anh vẫn tiếp nhận sự khiêu chiến này của Thạch Nghị, bởi vì, anh biết thứ mà Thạch Nghị cần chính là cái gì.
Chính là sự ứng phó toàn lực của bản thân.
Thạch Nghị muốn nhìn thấy quyết tâm của anh, đối với quyết tâm hợp tác tương lai, “phá phủ trầm Chu” (), tuyệt không buông tay.
() Phá Phủ Trầm Chu (hay Phá Phủ Trầm Châu): Thành ngữ. Dịch nghĩa: đập nồi dìm thuyền; ý nói quyết đánh đến cùng. Câu thành ngữ này dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Tim Lộ Vân Phàm đập thật sự rất mau, hô hấp cũng có chút dồn dập, nhưng mà ánh mắt anh lại càng lúc càng sáng chói, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Mồ hôi lăn theo vầng trán anh rơi xuống, trên thân thể để trần trắng trẻo mồ hôi đã tuôn ra dầy đặc từ lâu.
Trái bóng rổ được đập nảy ở trên mặt đất có tiết tấu.
Lộ Vân Phàm hết sức chăm chú, tìm kiếm cơ hội, nhưng mà Thạch Nghị phòng thủ kín không kẽ hở. Lộ Vân Phàm muốn đột kích vào bên trong, gần như là không thể nào.
Trong lòng anh vừa động một cái, liền mang theo trái bóng chậm rãi di động về hướng bên phải. Trong lúc Thạch Nghị còn chưa phản ứng kịp, anh đã cầm bóng lui về phía sau một ít.
Anh ta cúi đầu nhìn dưới chân, ánh mắt Thạch Nghị chợt lóe lên, đã biết đến ý đồ của anh rồi. Thạch Nghị nhanh chóng lấn người lên trước, nhưng vẫn bị chậm một bước.
Lộ Vân Phàm đứng ở ba phần tuyến ngoại, nhìn chằm chằm vào vòng rổ xa xôi, tay trái cầm trái bóng rổ, cổ tay phải dùng sức, thân mình cao to ở trên trận bóng rổ trống trải, bóng dáng biến ảo thành một tư thế đúng tiêu chuẩn lại duyên dáng.
Hết thảy những thứ này chỉ phát sinh nhanh như tia chớp, Thạch Nghị mạnh mẽ xông qua, thân mình không thu lại được, Lộ Vân Phàm mới để cho bóng rời tay. Cả người anh liền đụng phải trên người Thạch Nghị.
Thân mình Lộ Vân Phàm ngã về sau, nhưng ánh mắt lại vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào khu rổ bóng.
Trái bóng rổ rơi ở trên vòng rổ, phát ra một tiếng trầm đục, chạy vòng vo vài vòng dọc theo vòng rổ, sau đó rốt cục lọt vào trong lưới.
Tảng đá trong lòng Lộ Vân Phàm rơi xuống đất.
"Phịch", "Phịch" hai tiếng động vang lên, hai người đàn ông đã bị té ngã xuống nền sân xi măng.
Lộ Vân Phàm cảm giác thấy chân trái của mình rất đau, nhưng anh không có hơi sức đâu để quản chuyện đó.
Anh mở rộng hai tay sang hai bên, nằm soài trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Những đám mây màu xám chậm rãi bay qua, bầu trời đêm của thành phố mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn thấy lác đác lơ thơ mấy ngôi sao.
Anh lớn tiếng thở phì phò. Đang là trung tuần tháng bảy, thời tiết thật nóng bức, cho dù là buổi tối, bầu không khí bao quanh cũng trở nên nóng hầm hập.
Lộ Vân Phàm dần dần nhắm hai mắt lại. Không biết qua bao lâu, bên người anh truyền tới một tiếng cười giòn giã: "Này, đã chết chưa?"
Anh mở mắt ra, phát hiện Thạch Nghị đã đứng lên, vắt chiếc áo T-shirt ở trên vai, lại ném chiếc áo sơ mi của Lộ Vân Phàm đến trên người anh.
Lộ Vân Phàm tiếp nhận chiếc áo, cong môi cười, thấp giọng nói: "Ba trận thắng hai, tôi thua."
"Không, cậu đã thắng." Thạch Nghị nhìn anh, vươn tay.
Lộ Vân Phàm bắt lấy tay anh ta, bỗng chốc liền ngồi dậy, anh xếp đặt lại vị trí đùi phải, ngẩng đầu lên nói: "Kéo tôi một phen."
Thạch Nghị lôi kéo tay anh, Lộ Vân Phàm chậm rãi đứng lên, anh xoay người sờ sờ đầu gối chân trái, khẽ nhíu mày.
"Không bị sao chứ?" Thạch Nghị hỏi.
"Không có việc gì!" Lộ Vân Phàm đứng thẳng người, cũng vắt chiếc áo lên trên bờ vai, "Còn muốn chơi nữa sao?"
Thạch Nghị theo dõi anh cười rộ lên: "Nghỉ thôi! Chúng ta đi nào!"