(Dịch nghĩa: Ba cây cao của ban Thiết kế công trình gỗ)
Editor: Mẹ Bầu
Từ Mạt Mạt nâng mặt lên cười: "Tin chứ! Tiểu Hắc, cậu cũng đã một bó tuổi như vậy rồi, cho dù là cậu nói kỳ thực người mà cậu thích chính là tớ, tớ cũng sẽ tin ngay."
"Đi tới địa ngục đi!" An Hồng một lần nữa chống tay lên đầu bắt đầu phát sầu, miệng cô cắn cắn chiếc đũa kêu to, "Quỷ thần ơi! Mau tới hàng phục đồ yêu nghiệt Lộ Vân Phàm kia đi! Người muốn tôi làm cái gì tôi đều đáp ứng người!"
Từ Mạt Mạt bĩu môi, rút ra một điếu thuốc châm lửa. Cô nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên Lộ Vân Phàm xuất hiện tại trước mặt cô, liền cảm thấy rất thú vị.
Đó là khoảng thời gian không lâu sau khi khai giảng. Cô cùng An Hồng vừa tan học, Cậu nhóc nhìn như trẻ nhỏ kia, lưng đeo cái ba lô hai quai chờ ở cửa phòng học của bọn họ. Khi đi ngang qua hành lang, các nữ sinh cũng không nhịn được đều hướng mắt lên trên người cậu ta mà đánh giá. Rồi sau đó ào ào xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng bắt đầu nghị luận. Từ Mạt Mạt phát hiện này chàng trai trẻ lòe lòe phát sáng lên kia, chính là còn có chút non mềm. [email protected]dyan(lee^qu.donnn) Ở trong lòng cô liền chậc chậc tán thưởng. Đợi đến một thời gian nữa, khi đã trưởng thành, nhất định cậu ta sẽ trở thành một họa thủy làm điên đảo chúng sinh. Lúc này, cô phát hiện ra An Hồng ở bên cạnh mình đã thay đổi sắc mặt.
Chờ đến khi bạn học cùng lớp đã đi sạch, An Hồng mới đi đến trước mặt chàng trai trẻ kia, lạnh lùng hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
"Chờ cậu để cùng nhau ăn cơm." Chàng trai trẻ cười đáp lại.
Từ Mạt Mạt sáng tỏ, hóa ra người mà chàng trai trẻ chờ đợi là An Hồng.
"Lộ Vân Phàm, chẳng lẽ cậu không có chuyện gì khác để có thể làm hay sao?" An Hồng nhíu mày trừng mắt, lớn tiếng nói, "Cậu cho là người người đều cũng rảnh rỗi y như cậu hay sao? Cậu cho là người người đều cũng thông minh không cần nhìn sách để ôn tập y như cậu hay sao? Cậu cho là người người trong nhà cũng đều có tiền muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó y như cậu à? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi nói cho cậu biết, tôi còn bận rất nhiều việc! Tôi còn phải ôn tập, tôi phải làm bài tập, tôi còn phải đi làm công, tôi không có thời gian để du ngoạn cùng với cậu! Xin cậu đó, có có thể có chút chín chắn hơn một chút có được hay không hả? Tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi đó! Cậu cũng không cần cứ phải quấn quít lấy tôi nữa có được không vậy?"
Chàng trai trẻ kia có tên là Lộ Vân Phàm kia nhỏ giọng than thở mấy câu gì đó. Từ Mạt Mạt không có nghe rõ, nhưng lại thấy An Hồng càng tức giận hơn. Tay trái cô chống nạnh, tay phải vung lên ở trong không khí, thường thường chỉ vào trước mặt chàng trai trẻ. Từ Mạt Mạt nghe thấy An Hồng mắng cậu ta "Ngu ngốc", "Đồ ngốc ạ", nói cậu ta "Đầu óc bị nước vào rồi.", "Tương lai nhất định sẽ hối hận!", "Mang tiền đồ của mình ra làm trò đùa" ...
Tuy rằng Từ Mạt Mạt không biết An Hồng có quan hệ với nam sinh trẻ tuổi kia như thế nào. Nhưng cô thật dễ dàng hiểu ra được, không thể nghi ngờ chàng trai trẻ này chính là một người đang theo đuổi An Hồng. Chỉ có điều là, cô chưa từng bao giờ nhìn thấy An Hồng dùng thái độ như vậy để nói chuyện đối với một vị nam sinh. Có thể nói gần như là bão nổi lên rồi. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Cô nhìn thấy chàng trai trẻ đang đứng ở trước mặt An Hồng, lúc đầu trên mặt còn treo móc một nụ cười, dần dần, trong ánh mắt của cậu liền hiện lên một vẻ mất mác nhàn nhạt. Lúc cậu ta ngẩng cao đầu, lộ rõ biểu cảm đầy cao hứng, rốt cục sau đó liền từ từ chìm xuống. Về sau, cậu ta tựa như là một học sinh nhỏ đang nghe giáo viên răn dạy vậy, cúi đầu vểnh môi đá mấy cục vôi vữa ở trên mặt đất, nghe An Hồng mắng mình xối xả.
An Hồng mắng xong rồi, lôi kéo Từ Mạt Mạt muốn đi. Cậu nhóc kia đột nhiên liền mở miệng: "An An, cậu có còn nhớ khi tôi ở trên khán đài của trường Thất Trung, cậu đã nói với tôi những gì không?"
An Hồng ngây ngẩn cả người, cô xoay lưng lại với Lộ Vân Phàm, không thèm quay đầu lại nhìn cậu ta.
"Cậu có còn nhớ hay không, @MeBau[email protected]@ sau khi tôi nói câu nói kia với cậu, cậu đã làm cái gì không?"
An Hồng nắm chặt nắm đấm, thân thể cứng ngắc, gắt gao nhắm hai mắt lại. Từ Mạt Mạt cảm thấy cô túm chặt lấy tay của mình tay siết lại thật chặt.
"Tại sao khi đó cậu lại muốn làm như vậy?" Lộ Vân Phàm đứng sau lưng An Hồng, bình tĩnh nói, "Những gì mà cậu vừa mới nói lúc nãy, tôi đều hiểu rất rõ ràng, tôi cũng không có mang tiền đồ của mình ra làm trò đùa. Chỉ là tôi không thể nào quên được sự việc mà cậu đã làm đối với tôi. Tôi cứ nghĩ mãi mà không rõ tại sao cậu lại muốn gạt tôi. Cho nên, tôi không có cách nào học ở trong trường đại học mà không có cậu cùng học ở trong đó."
"..."
"Tôi thi vào đại học Z này, chính là muốn hỏi cậu một chút, Why? (Tại sao – Tiếng Anh trong nguyên bản) Cậu biết ý tứ tôi muốn hỏi rồi đó."
Từ Mạt Mạt ở bên cạnh nghe như vậy không hiểu ra làm sao. Nhìn thấy bộ dạng của An Hồng và Lộ Vân Phàm đều tỏ ra một bộ nghiêm trang như vậy, cảm thấy buồn cười. Cô lôi kéo tay của An Hồng ý bảo đi thôi. Cô quay đầu nói với Lộ Vân Phàm: "Soái ca, muốn diễn phim thần tượng, phiền cậu ra ngoài xin hãy chọn thời gian, chị đây đang đói bụng, chúng ta cần phải đi ăn cơm rồi. Lần sau xin mời cậu hãy đi tìm một mình An Hồng thôi, OK?"
Cô thấy vẻ mặt của chàng trai trẻ kia trở nên đờ đẫn, cứ thế nhìn dõi theo các cô càng chạy càng xa, mà An Hồng ở bên người cô, cũng không nói gì, trở nên trầm mặc.
Trong lòng An Hồng thầm nhớ lại những lời Lộ Vân Phàm đã nói, trong đầu lại hiện lên cái hôn kỳ quái kia. Đúng như vậy, đúng như vậy! Lúc đó tại sao cô lại muốn làm như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là cô đã bị sắc đẹp hấp dẫn? Sắc làm cho trí tuệ bị hôn mê sao? Hiện tại xem ra, cô mới chính là người đầu óc bị ngập nước mới đúng. Nhất thời xúc động một cái, không dùng đến sự điều khiển của não, đã làm chậm trễ tiền đồ của Lộ Vân Phàm, lại liên lụy đến cuộc sống bình thản của chính mình, thật sự là ngu xuẩn chết đi được.
An Hồng tự mắng một chập nhưng cũng không thu được hiệu quả như dự tính. Từ đó về sau, Lộ Vân Phàm như cũ, vẫn thường thường xuất hiện ở trước mặt An Hồng, cậu ta vẫn nhất quán không chịu để tâm tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của An Hồng. Có một số việc cậu ta không có nói toạc ra, nhưng trong mà lòng dạ của hai người thì biết rất rõ. An Hồng quyết định xử lý lạnh nhạt. Cô nghĩ, qua một thời gian lâu dài, chờ đến khi tên nhóc thối này đã thích ứng với cuộc sống đại học, cậu ta dĩ nhiên sẽ có thể nghĩ thông suốt, vùng trời này ở chỗ nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một đóa hoa?
Nhưng mà hai tuần lễ đi qua, hết thảy mọi chuyện đều như trước. An Hồng lại nhớ lại tình cảnh thời trung học, khi ấy Lộ Vân Phàm làm bạn ở bên cạnh cô. Đúng vậy, khi đó bọn họ rất vui vẻ thoải mái, thế nhưng mà, khi cậu ta nói "Tôi thích cậu", lại vì cô bỏ qua việc đi học ở Thanh Hoa, thì An Hồng cảm thấy, hết thảy đều không trở về như thời quá khứ được nữa rồi.
Cô kề bên vai của Từ Mạt Mạt, hai người tránh ở trên ban công nhỏ để hút thuốc. An Hồng sâu kín kể lại chuyện của mình và Hàn Hiểu Quân.
Từ Mạt Mạt nghe xong, nghiêng cái đầu một chút nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy bây giờ quan hệ giữa cậu và Hàn Hiểu Quân là như thế nào?"
"Là bạn bè, là anh em thân thiết, ai biết được." An Hồng cười, híp mắt lại, hút thuốc, hỏi, "Cậu có muốn xem ảnh chụp của Hàn Hiểu Quân không?"
"Muốn."
An Hồng lấy chiếc vì tiền từ trong túi áo ra. Từ trong ngăn để ảnh trong suốt, cô rút ra thẻ mượn sách của mình, nương theo ánh sáng của bật lửa cho Từ Mạt Mạt xem tấm hình chụp Hàn Hiểu Quân được giấu ở mặt dưới - đó là tấm ảnh hai người chụp chung với nhau vào thời gian cô nghỉ hè ở huyện W, năm cô mười lăm tuổi.
Ánh lửa lập lòe chiếu rọi lên hai khuôn mặt tuổi trẻ đang bày ra nụ cười tươi tắn. Từ Mạt Mạt xem xét tỉ mỉ rồi cười nói: "Thật sự rất đẹp trai."
"Năm ấy anh ấy mới có mười tám tuổi." Ngón tay An Hồng mơn trớn khuôn mặt nho nhỏ của Hàn Hiểu Quân trên ảnh chụp, chỉ to chừng độ bằng đầu ngón tay cái, "Rất nhiều năm rồi."
"Bây giờ anh ấy còn kết giao với người bạn cùng học với cậu nữa không?"
"Có." An Hồng gật đầu, "Bất quá anh ấy lại thường xuyên phải đi công tác. Mấy tháng này, mỗi lần anh ấy trở về chúng ta đều sẽ gặp mặt. Anh ấy cũng không nói với tớ chuyện của anh ấy và cô bạn học cùng lớp với tớ như thế nào. Thời điểm tết mừng năm mới, anh ấy nói anh ấy muốn chia tay, nhưng mà hình như đến bây giờ cũng chưa chia tay."
"Cậu vẫn còn thích anh ấy đúng không?" Từ Mạt Mạt bĩu môi nói. Trách không được An Hồng có thể quyết tuyệt cự tuyệt một đám người theo đuổi như vậy. Hóa ra là, trong lòng cô sớm đã có một người như vậy rồi. Cô hiểu rõ tính khí của An Hồng kỳ thực vô cùng cố chấp, một khi đã nhận định chuyện gì thì không thể dễ dàng sửa đổi. Không biết thế trận vô vọng thầm mến này sẽ còn phải kéo dài tới khi nào.
"Tờ không biết." An Hồng cười lắc đầu, thả lại ví tiền vào trong túi áo "Nhưng mà tớ phát hiện ra hiện tại trong lòng tớ lại không thể nạp được những người khác nữa! Tớ cảm thấy tớ vẫn còn thích anh ấy!"
"Thế anh ấy có biết cậu vẫn còn thích anh ấy hay không?"
"Tớ không biết." An Hồng lại lắc đầu, tiếp theo nói bổ sung, "Tớ cũng không biết anh ấy có biết hay không."
"Tiểu Hắc, ta cảm thấy cậu không nên lãng phí thời gian ở trên người anh ấy nữa, trừ phi anh ấy và người bạn học kia của cậu chia tay. Còn nữa, giữa cậu và Lộ Vân Phàm là có chuyện gì xảy ra vậy?"
An Hồng bật cười, dùng một câu nói trả lời Từ Mạt Mạt: "Cậu ta nói cậu ta yêu thích tớ, nhưng mà tớ thì lại không thể nghĩ ra được một chút xíu lý do, mà cũng không thể nghĩ thông suốt được, rốt cuộc cậu ta yêu thích tớ ở điểm gì."
"Cậu nên nói rõ ràng cùng cậu ta thì hơn, không thể cứ trốn tránh cậu ta mãi được." Từ Mạt Mạt kéo bả vai của An Hồng sang, để cho cô dựa vào ở trên vai mình, "Tiểu Hắc, thằng nhóc kia cũng ngang ngược như cậu, cậu lại cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đối với bất cứ người nào cũng không tốt."
An Hồng cảm thấy Từ Mạt Mạt nói rất có lý. Có lẽ cô nên thật sự tìm Lộ Vân Phàm, chính xác nghiêm túc nói chuyện với cậu ta một lần.
Ở bên ngoài thư viện của trường học, An Hồng giống như phân tích cho cậu ta thấy những gì không thích hợp giữa mình với Lộ Vân Phàm: Tuổi tác, tính cách, diện mạo, thành tích, gia cảnh, hứng thú ham thích, vân vân. Sau khi An Hồng nói cho Lộ Vân Phàm nghe những lời nói thấm thía, linh tinh lang tang một tràng, An Hồng thấy Lộ Vân Phàm vẫn bình tĩnh, thậm chí mặt cậu ta còn có chút dại ra, cô liền đề cao giọng nói: "Này! Đến cùng cậu nghe như vậy có hiểu tôi đang nói cái gì không vậy?"
Lộ Vân Phàm gật đầu, ấp úng trả lời: "Nghe rõ."
"Hiểu rõ là tốt rồi." An Hồng thở ra một hơi, "Lộ Vân Phàm, cậu đã quyết định không học Thanh Hoa, muốn học ở tại đại học Z này, tôi cũng không muốn nói cái gì nữa." Cô nhìn vào ánh mắt cậu ta, nghiêm túc nói, "Hiện tại, những gì nên nói thì tôi cũng đã nói ra rất rõ ràng rồi. Từ nay về sau, hai người chúng ta sẽ không cần phải liên hệ với nhau nữa. Cậu cũng đừng có nghĩ lại muốn làm những cái chuyện nhàm chán kia nữa! Hãy ở trong này mà chăm chỉ học hành cho tốt, tương lai nên học nghiên cứu sinh thì đi học nghiên cứu sinh, nên xuất ngoại du học thì ra nước ngoài du học. Dựa vào thực lực của cậu, đến trường nào học nghiên cứu cũng không có vấn đề gì."
"An An." Lộ Vân Phàm khép mắt lại, do dự trong chốc lát, rốt cục lấy hết dũng khí nói, "Tôi bất kể cậu mới vừa nói những lời gì đó, tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu đã từng bao giờ thích tôi hay không?"
An Hồng nhìn chăm chú vào cậu ta, bình tĩnh trả lời: "Không có."
"Chưa?"
"Không có."
"Chưa bao giờ?"
"Chưa bao giờ."
"Vậy tại sao khi đó cậu lại muốn hôn tôi? Vì sao?" Cậu ta lớn tiếng hỏi, có chút kích động.
Trong lòng An Hồng cả kinh. Cô phát hiện ra thế nào mà tròng mắt của cậu nhóc thôi kia đã ửng đỏ.
Cô thấp giọng nói: "Tôi chỉ có thể nói, thực xin lỗi."
Nhìn thấy ánh mắt của Lộ Vân Phàm càng ngày càng ảm đạm, An Hồng bất an tránh tầm mắt của mình đi.
"Lộ Vân Phàm, thực xin lỗi, tôi thật sự, chưa từng bao giờ thích cậu."