Tiểu Vy ấm ức, gục xuống bàn khóc nức nở.
Cô cảm thấy buồn chán, vô vọng vì chỉ trong một ngày mà cô đều không gặp suôn sẻ với những môn thi của mình.
"Còn 5 phút nữa là hết giờ.
Các bạn xem lại bài thi của mình một lần nữa.
Nhớ điền đầy đủ thông tin bản thân vào tờ giấy thi nhé! Hết giờ tôi đọc theo số báo danh, ai đến lượt thì lên nộp bài nhé!"
Vy chả còn để tâm đến lời của cô giám thị.
Tiếng trống trường báo hiệu kết thúc bài thi.
Tất cả lần lượt lên nộp bài của mình, đến Quách Phong.
Cậu mang bài nộp cho cô mà ánh mắt vẫn hướng về đằng kia.
Nơi cô bé ấy vẫn đang gục mặt xuống bàn, không để ý mọi thứ xung quanh.
Đến số báo danh của Vy, cô lặng lẽ mang bài thi của mình lên.
Chẳng nói chẳng rằng, cô trở về chỗ ngồi của mình.
Quách Phong vô cùng lo lắng về tình trạng của cô bạn gái mình.
Sau khi cô giám thị kiểm đầy đủ bài thi, lúc đó cả phòng thi ùa ra ngoài để hỏi nhau về bài thi lúc nãy, người thì ra khỏi phòng là vội về nhà ngay để chuẩn bị cho bài thi vào chiều nay.
Riêng Vy, cô đeo cặp vội vã chạy ra khỏi phòng.
Phong gọi giật theo mà không nghe.
"Này, Tiểu Vy.
Đợi chút nào."
Phải tới khi túm được Tiểu Vy, Tiểu Vy mới chịu quay lại.
"Anh đuổi theo em để làm gì? Em muốn về nhà."
"Có chuyện gì bình tĩnh kể anh nghe xem nào.
Em để anh chạy theo bở cả hơi tai rồi này."
Phong vừa nói vừa thở không ra hơi.
Tiểu Vy khóc òa lên.
"Phong, em phải làm sao, huhu? Em bị oan, chỉ là muốn giúp cậu ta thôi, hoàn toàn là thuần khiết, vậy mà bị cô giám thị đánh dấu bài rồi.
Trừ điểm, rồi về lớp cô chủ nhiệm mà gọi bố em chết mất.
Chiều chắc em bỏ thi mất thôi.
Hai môn thi đầu đã gặp đen đủi, ai có hứng để làm bài nữa."
Quách Phong nghe thấy vậy, liền ôm cô bé của cậu vào lòng.
Nhẹ nhàng, vỗ nhẹ nhẹ vào người cô.
"Anh hiểu, anh tin những gì em nói là sự thật.
Sẽ không có chuyện em tự nhiên làm mà không có lí do.
Dù có là gì thì cũng đừng nản chí.
Ngoan, bây giờ nghe anh, anh sẽ đèo em về nhà nghỉ ngơi, trấn tĩnh lại.
Chiều nay thi xong mai được nghỉ hẳn một ngày anh sẽ dẫn em đi chơi xả stress nhá!"
Tiểu Vy nghĩ một lúc, có vẻ cũng xuôi xuôi rồi.
Bỗng, từ xa tiến lại gần chỗ Vy là cậu bạn khi nãy.
Cậu ta không nói chẳng rằng, chỉ nháy mắt và nhếch mép cười vô cùng nham hiểm.
Tay của Vy run lên, ánh mắt nhìn cậu ta vô cùng hoảng sợ.
Thấy thế, Phong hiểu ra ngay vấn đề.
Có người đang muốn hãm hại người yêu mình.
Quách Phong đỡ Tiểu Vy dậy, kéo cô về chỗ nhà gửi xe để tránh ánh mắt của cậu bạn kia.
"Đừng lo lắng, chuyện này cứ để anh giải quyết.
Việc của em là về nhà nghỉ ngơi, lát còn đi thi, rõ chưa?"
Tiểu Vy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút hoang mang, sợ hãi.
Phong dắt xe ra cổng, vội vã đèo Vy về nhà để tạm thời không để Vy không phải nhìn thấy ánh mắt của tên kia.
"Phong, đừng đưa em về nhà! Em không muốn ở một mình lúc này, xin anh đấy!"
Phong nghĩ một lúc, bèn đèo Vy về nhà lấy sách vở để chuẩn bị cho bài thi chiều nay.
Cậu ngồi đợi đến khi nào Vy xong xuôi tất cả lại chở cô về nhà của mình.
"Bây giờ, em nằm nghỉ một lát đi.
Lát anh nấu xong, sẽ gọi em dậy ăn cơm."
Phong bây giờ không chỉ là người yêu, mà còn như một người anh, một người cha, một người đàn ông trưởng thành che chở cho tấm thân nhỏ bé chịu nhiều sóng gió của Vy..