Cả hai nhìn nhau.
Họ dường như đã tìm ra đáp án cho mình.
"Thôi, xuống nhà ăn đã! Chuyện gì cũng cần có thời gian từ từ rồi bàn bạc!"
"Ừ, mau xuống ăn thôi! Để hôm nay ta thưởng thức món ăn của người yêu nấu xem sao nhé!"
Tiểu Vy cười, tay dẫn Phong từ từ xuống dưới nhà.
"Đã bị thương chưa lành mà còn cứ đi lung tung.
Tí nữa em tưởng lại lạc mất anh rồi đó!"
"Mới lên tí xíu mà đã nhớ anh rồi à, em yêu!"
"Ai là em yêu của anh? Thế hôm trước ai mắng em sa sả ra, anh chả thương em thì có!"
"Hì hì, lúc đó không làm thế thì sao che mắt cậu ta chứ.
Em hiểu cho anh chứ!"
"Tạm tha! Xuống ăn cơm đê!"
Phong cười tủm tỉm, ôm vào người Vy để xuống dưới lầu.
"Wow, toàn món ngon nhỉ! Chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi á!"
"Anh nói thật chứ! Thử món này đi!"
Vy đưa đĩa thịt lại gần cậu.
Phong đưa lên mũi cảm nhận.
"Thơm thật đấy, anh sẽ ăn thật ngon ạ!"
Vy nhìn Phong mỉm cười hạnh phúc, đến nỗi quên cả ăn.
Còn Phong, cậu mải ăn nên không cả nhìn lấy Tiểu Vy đang ngắm mình.
Bất chợt, cậu quay ra bắt gặp ánh mắt của cô.
"Em, em đang làm gì? Đang ngắm anh sao? Sao còn chưa ăn?"
"Người yêu em đẹp trai quá! Phải làm sao, phải làm sao, tớ thích cậu rồi hi hi!"
"Bớt làm trò con bò đê, Nguyễn Tiểu Vy? Để tôi lại gần đút cho cô nhá!"
Tiểu Vy hí hửng, há miệng ra chờ sẵn.
"Aaaa!"
Quách Phong kéo ghế lại sát gần cô, cầm bát gắp cho cô thức ăn.
"Nóng, nóng, nóng.
Anh thổi cho em đi!"
Cậu vừa lấy tay quạt vừa thổi cho Tiểu Vy.
Nhưng, cô lại ngậm miệng rồi hôn nhẹ lên môi cậu.
"Em lại trêu anh à? Có nóng đâu mà bắt thổi?"
"Thì em muốn nhìn anh như vậy, trông dễ thương lắm đó ạ!"
"Thật vậy sao? Vậy để anh cũng thử nhé!"
"Thử gì cơ!"
"Thử độ dễ thương!"
Vừa nói vừa hôn đè lên môi cô, Phong đắc trí lắm.
"Anh cũng ghê gớm quá cơ.
Mà này lát nữa đi ăn kem ở công viên đi."
"Sao nay lại có hứng đi ăn kem vậy? Trời tối nay lạnh lắm?"
"Thế anh không biết ăn kem vào mùa đông cùng người yêu cảm giác nó thật yomost làm sao!"
"Em toàn nghĩ ra mấy cái dị thật đóa!"
"Chuyện, Tiểu Vy mà lại!"
Thế là sau khi ăn xong, cả hai rủ nhau ra công viên ăn kem.
Quách Phong vẫn còn đau, chưa đi lại bình thường vững vàng được.
Tiểu Vy thấy vậy, bèn khịa lại dáng đi tập tễnh của cậu.
Phong chả còn biết làm gì, chỉ biết cười.
Có lẽ cậu cũng bất lực vì cô người yêu như vậy.
Vy cầm que kem, quẹt nhẹ lên mũi Phong.
Phong quay ra, ngạc nhiên nhìn cô.
Cô người yêu của mình ngày cành tinh nghịch.
Tiểu Vy cầm que kem lên vừa ăn, vừa hỏi Phong.
"Phong này, anh có nghĩ Nhung là người đó không?"
"Sao em lại hỏi câu đó? Chẳng phải em cũng nghĩ người đó là Nhung sao?"
"Chỉ là, chỉ là...!em thấy Nhung không phải người như vậy? Em đã tiếp xúc với cô ta rồi.
Chỉ là có chút thích anh hơi mù quáng chứ để mà nói chẳng có lí do gì cô ta hại em mà hại lây luôn sang cả anh!"
"Cũng có lí, có gì để mai hỏi là biết ngay ý mà!"
"Thôi, em ăn xong rồi! Đi về thôi kẻo lạnh! Anh vừa mới ra viện, người còn yếu!"
"Anh còn chưa ăn hết mà! Về sớm thế!"
"Sao vừa anh còn kêu lạnh? Em bảo về là về anh có nghe không?"
Quách Phong đành nghe lời, cậu đứng dậy nghe theo Tiểu Vy về nhà.
Về đến nhà, nhìn lên đồng hồ cũng muộn, Phong vẫy taxi để cô về nhà vì cậu chưa khỏi hẳn nên chưa thể lái xe được.
Tuy nhiên, cô lại cho cậu một trả lời khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Tối nay em ngủ lại đây có được không? Để anh ở lại một mình em không yên tâm ý.
Nhỡ có bọn nào đó nó đến lại gần anh thì sao?"
"Thôi đi cô, công an phường đã bắt được bọn chúng rồi.
Giờ này chả có ai có thể khiến anh nguy hiểm, ngoại trừ em."
"Đi mờ! Em bảo với bố rồi là tối nay em ở nhà bạn hôm trước rồi!"
"Thế mà bố em cũng tin sao? Chịu thật đấy, nhỡ chú nghi ngờ thì..."
Tiểu Vy lại gần hôn môi cậu.
"Giờ có cho người ta ở lại không?"
Quách Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng cậu cũng đành phải nhượng bộ.
"Thôi được rồi, hôm nay anh đồng ý em ở lại.
Lên phòng anh ngủ đi! Anh lấy chăn xuống ngủ dưới phòng khách!"
"Lại thế, hôm trước cũng vậy.
Anh xấu hổ khi cùng phòng với người yêu sao? Chỉ là cùng phòng thôi mà!"
Quách Phong có chút bối rối, nhưng rồi cậu cũng vui vẻ đồng ý với ý kiến của người yêu mình.
Và thế là, lần thứ hai họ cùng ngủ với nhau chung phòng.