Một giọng nói quen thuộc, cất lên.
"Cậu, cậu là ai vậy?"
Bấy giờ, Phong mới dụi dụi mắt.
"Vy tỉnh dậy rồi hả? Còn thấy mệt trong người không? Mình đi mua đồ ăn cho Vy nhé!"
"Nhưng mà cậu là ai? Là ai mà tự tiện ở phòng của người khác thế này? Bố tôi đâu? Bố ơi, bố ơi?"
Vy hoảng hốt, hoang mang trước sự hiện diện của người mà cô cho là xa lạ này.
Cô gọi bố mình trong hoảng loạn.
Chú Vũ thấy vậy liền chạy đến, ôm con gái mình vào lòng.
"Bố đây, bố đây.
Không phải lo sợ gì nữa con gái của bố."
Lúc này, bác sĩ bước vào.
Sau khi kiểm tra tình trạng sức khỏe, bác sĩ đưa ra kết luận.
"Cú sốc đối với cô bé là quá lớn.
Hiện tại bệnh nhân đang bị mất trí nhớ tạm thời, hội chứng thường mắc sau khi trải qua một cú sốc lớn.
Gia đình nên để cho bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều hơn sẽ mau chóng hồi phục, tránh các tác động tâm lý khiến cho bệnh nhân thêm hoảng loạn.
Mất ít nhất 1-2 tuần để bệnh nhân có thể trở lại bình thường."
"Cảm ơn bác sĩ ạ!"
Phong ôm mặt thất vọng.
Tiểu Vy, cô bạn thân không thể nhận ra cậu, người đã hết lòng vì cô.
Thấy vậy, bố Vy động viên cậu.
"Con đừng lo lắng quá, bác sĩ bảo rồi cái Vy mất tầm 2 tuần là có thể trở lại bình thường thôi mà.
Yên tâm đi con!"
Chú nói vậy nhưng trong lòng chú cũng đang rất đau khổ và buồn lắm.
Cô con gái chú nuôi nấng, nâng niu từ nhỏ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy sau mà không lo được chứ.
Mẹ Vy đã mất khi cô còn quá nhỏ, cô không có được sự dạy dỗ, vỗ về từ mẹ nên tính cách có phần đỏng đảnh, tiểu thư nhưng bù lại cô được bố dành cho hết những thứ tinh túy nhất cuộc đời.
Còn về phần Phong, cậu may mắn hơn Vy rất nhiều.
Cha mẹ cậu là chủ tịch và phó chủ tịch của một tập đoàn xuất nhập khẩu gang thép khá lớn.
Phong được cha mẹ chiều chuộng hết mực, thích gì được nấy.
Cậu ấy có tất cả nhưng lại thiếu đi sự quan tâm, tình cảm của cha mẹ so với Tiểu Vy.
Đêm hôm qua, thấy con trai mình có vẻ ổn, cha mẹ cậu liền về để chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông hôm nay.
Đôi lúc, Phong thấy ganh tị vì cách mà bố Tiểu Vy dành cho cô ấy.
Cậu cũng ước được cha mẹ mình làm như vậy nhưng họ chỉ tập trung lo cho tập đoàn của họ mà bỏ lơ đi cậu con trai của mình.
"Phong, con cứ về đi, chuẩn bị chiều còn đi học.
Ở đây có chú lo cho Vy rồi.
Cảm ơn con từ qua đến giờ đã giúp chú.
Không có con, chú không biết phải làm sao!"
"Nhưng, con không thể bỏ mặc Vy trong tình trạng thế này được?"
"Con ở lại cũng đâu giúp Vy trở lại bình thường ngay được.
Nghe chú, chiều học xong con ghé qua cũng được!"
"Dạ,...!vậy con về chuẩn bị, Vy xảy ra chuyện gì chú báo ngay cho con nhé!"
Bố Vy gật đầu, rồi giơ tay ra hiệu cho Phong.
"Con xin phép con về!"
Phong quay bước ra khỏi phòng.
Chiều hôm ấy, Phong trở lại trường học.
Cậu có nói chuyện riêng với cô chủ nhiệm về tình hình của Vy và xin cho Vy được nghỉ.
Trong lớp, Phong không quên chép bài cho cô.
Tất cả những kiến thức quan trọng cậu tỉ mỉ ghi chép lại để Vy trở lại sẽ không bị ngợp.
Thấy vậy, cô bạn "hot girl" hôm trước lại quay xuống, móc máy Vy.
"Phong ơi, cậu lại giảng cho mình bài này đi, mình chưa hiểu chỗ này lắm!"
"Mình đang bận chép bài cho Vy, cậu đi hỏi bạn khác trong lớp đi!"
"Nhưng mà mình chỉ muốn cậu giảng bài thôi, cậu giảng dễ hiểu với lại..."
Chưa dứt lời, Phong đã quay lên nhìn cô bạn kia.
"Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu? Vy không đi học được nên mình phải chép bài lại còn giảng cho Vy nữa!"
"Vy, Vy, con nhỏ đó nghỉ rồi mà cũng không để Phong yên ổn?"
Phong trợn mắt, nhìn cô bé kia hình viên đạn, quát lớn.
"Cậu gọi ai là con nhỏ hả? Vy đang gặp chuyện phải nằm viện mà cậu nói ra được câu ấy à? Tôi quá thất vọng về cậu, Nhung?"
Tiếng quát làm cho Nhung giật mình, cô nhìn Phong ngạc nhiên.
"Cậu quát mình à? Cậu biết mình là ai không? Bao nhiêu đứa thèm khát được hẹn hò với mình mà mình còn không chấp nhận không?"
Phong không quan tâm cũng không nói gì thêm, cậu tiếp tục công việc của mình còn Nhung thì tức tối, khó chịu.
Tan học, Phong ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một số món đồ.
Khô gà, kem matcha, bim bim đậu xanh toàn là những món Tiểu Vy yêu thích.
Phong mua nhiều, rất rất nhiều chỉ mong Vy ăn xong phần nào tâm trạng sẽ tốt dần lên.
Tức tốc vào viện để mang cho Vy, suýt nữa Phong quên rút chìa khoá.
Đến nơi, Phong bắt gặp chú Vũ đang đút cho Vy ăn từng thìa cháo.
Thấy vậy, Phong đon đả.
"Con chào chú, Vy tỉnh rồi hả chú? Vy phải ăn ngoan để còn mau khoẻ lại nhớ!"
Thấy giọng điệu của Phong, bố Vy phì cười.
"Con mang cho Vy ít đồ mong rằng ăn vào Vy tâm trạng sẽ tốt hơn á chú!"
"Con mua cho Vy nhiều vậy? Chú cảm ơn Phong nhiều nhé.
Cái Vy mà lấy được đứa như Phong thì chú chả bao giờ phải lo gì cả."
Chú Vũ trêu đùa.
"Chú lại đùa con rồi.
Con có làm được gì đâu ạ!"
Phong đỏ mặt, e thẹn.
"Chú để con trông Vy cho, chú về nhà nghỉ ngơi một lát đi ạ!"
"Ừ, chú biết rồi! Chú về lấy thêm một số đồ dùng cho cái Vy.
Nhờ con trông Vy giùm chú nhé!"
"Chú yên tâm ở con!"
Phong nháy mắt tinh nghịch.
Chú Vũ lấy một số đồ đạc mang về nhà.
Lúc này Phong quay qua cầm bát cháo lên, dỗ dành Vy.
"Nào Vy xinh gái, ăn một thìa cho có sức còn dỗi Phong nhá!"
"Cậu, cậu biết tôi à? Tôi quen cậu khi nào vậy?"
Thấy vậy, Phong đặt thìa cháo xuống, nhìn Vy một hồi, cậu quyết định nói.
"Cậu không nhớ mình sao? Cậu với mình nhà ở cùng một dãy, đi cùng một con đường.
Ngày nào mình cũng đón cậu đó."
"Thật thế à? Tôi không nhớ được chút nào á!"
"Ăn một thìa đi rồi sẽ nhớ á!"
"Không, tôi thích ăn bim bim cơ.
Cậu có bim bim không cho tôi đi!"
"Để mình lấy cho cậu, có bim bim vị cậu thích này!"
Phong bóc gói bim bim vừa mua cho Vy ăn.
Cô thích lắm, vừa ăn vừa cười mãn nguyện.
"Bim bim này ngon nhỉ? Mà cậu đút cho tôi ăn được không? Thấy cậu bảo tôi với cậu thân nhau lắm mà.
Đút cho tôi đi!"
Phong ngạc nhiên, Vy dù mất trí nhớ tạm thời nhưng tính cách nhõng nhẽo thì không mất đi.
Cô vẫn làm nũng, muốn được Phong chiều chuộng.
"Ừ, để mình đút cho cậu nhá! Há mồm nào!"
Phong đút cho Vy, hai người nhìn nhau cười thích thú.
Mặc dù chưa nhớ ra nhưng khoảnh khắc này khiến Vy với Phong như trở lại ngày trước khi họ còn vô tư, chơi đùa cùng nhau.
Với Vy, Phong chăm sóc cho cổ có khi còn hơn cả người yêu vậy!.