---Một tuần sau---
Ái Du cắm cúi ghi ghi chép chép.
Chẳng hiểu kiểu gì mà cô
giáo văn của lớp cô lại thích cái kiểu chém siêu tốc nhưng không ghi lên bảng
chứ.
Cậu bạn ngồi đằng sau quăng cây bút, đập đập vai cô:
“Bạn học Thừa, lát nữa làm ơn cho mình mượn vở có được
không?”
“Hừ, suốt ngày lười.”
“Cũng tại cô Vương quá độc ác.”
Ái Du thở dài, không nói gì tiếp tục ghi chép.
Ra chơi,
Nhất Thiên bỗng sang lớp cô.
Kiều An, hot girl lớp tíu tít chạy ra, còn tưởng
anh tới thăm mình.
Ai ngờ Nhất Thiên lạnh nhạt bước thẳng đến chỗ Ái Du rồi dịu
dàng:
“Ái Du, hôm nay tôi quên ghi chép bài.
Cho tôi mượn vở....”
Ái Du nghiêng đầu, hình như có gì đó sai sai???
“Nhất Thiên! Anh bị dở ah, anh học lớp đấy.”
“Tôi chỉ mượn một chút.”
“Đây!” Mặt anh ngày càng giống xi măng rồi đấy, không để
ý đến Kiều An đang đen mặt kia ah?
Nhất Thiên thỏa mãn mang vở của Ái Du về lớp mình.
Lật lật
ra xem, lòng không ngừng cảm thán, hừm, chữ của tiểu bảo bối thật đẹp quá.
Anh
lấy cây bút đen viết ở trang cuối: “Chỉ tôi mới được mượn vở của em.” Chẳng là
quá trùng hợp lúc nãy cậu bạn kia đòi mượn vở của Ái Du đúng lúc Nhất Thiên đi
ngang qua.
Ôi tác giả cảm thấy thật là....
Nhất Thiên tưởng tượng vẻ mặt của Ái Du khi đọc thấy dòng
chữ này, khóe môi cong lên.
Ái Du ngồi gục trên bàn.
Ôi~ Bạn nhỏ của chúng ta là đang
nghĩ tới việc bày tỏ với Nhất Thiên đó.
Cô mặt đã phớt hồng, lòng cũng không ngừng
run sợ.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy tình cảm của Nhất Thiên đối với cô rất khác.
Cảm giác như là....thích cô ấy.
Nếu không, tại sao anh lại để cô đến gần như vậy?
Lại còn bôi thuốc, đưa cô về nhà cho nghỉ ngơi, còn dịu dàng mà trò chuyện với
cô?
Ái Du lấy hết dũng khí đi xuống sân trường, vì cô nghĩ giờ
này anh đang ở đó.
Đúng như cô nghĩ, anh đang đứng đợi ai đó ở góc sân trường.
Cô cố gắng lại gần phía anh thì bỗng thấy một cô gái đang lao nhanh ra chỗ anh.
Cô gái đó rất trẻ, hình như mới lớp .
Buộc tóc hai bên
dài đến tận ngang lưng, cô gái ấy có đôi mắt linh hoạt và dáng vẻ vô cùng đáng
yêu.
Cô gái đó cầm một thùng đồ lại gần Nhất Thiên.
Cô ấy đưa đồ cho anh rồi
còn nói chuyện nữa, nhưng anh cũng khá vui vẻ, thậm chí còn cốc đầu cô ấy một
cái.
Ái Du cảm thấy tim mình nhói lên.
Thì ra, đây là lí do
anh ấy không gần nữ sắc...Cô ấy mới chính là lí do, còn cô có lẽ chỉ là một người
quen thuận tiện.
Có lẽ anh gần gũi với cô như thế, chỉ là một sự quan tâm nho
nhỏ bình thường đối với một người học muội.
Hóa ra trước giờ là cô tự mình đa
tình, là cô tự nhớ nhung người ta, là yêu đơn phương không thể đáp lại ư?
Chiều tối hôm đó, Ái Du quay về phòng kí túc, sắc mặt đơ
cứng, bữa tối cũng không muốn ăn.
Cả đêm hôm đó, cô đã khóc rất nhiều.
Những ngày sau đó, Ái Du luôn tránh gặp anh.
Vì cô sợ, cô
nghĩ rằng nếu nhìn thấy anh lần nữa, cô sẽ lại thích anh.
Cô sẽ lại đau khổ.
Cô
ước lòng mình nguội lạnh.
Một buổi sáng, cô chủ nhiệm bước vào lớp:
“Em Thừa, cô Hiệu trưởng gọi em.”
“Vâng ạ.”
Ái Du bước vào phòng Hiệu trưởng, trong lòng cô lo âu.
Dạo
này cô đâu có gây sự với Tiêu Bân, cũng đâu có đánh nhau với Nhã Ân, mà cô cũng
có kéo Lung Linh đi thả thính dạo đâu nhể?
Cô Hiệu trưởng thấy Ái Du bước vaò thì cười hiền lành.
Cô
sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn rồi nói:
“Em Thừa, chắc em cũng biết học bổng đi Mỹ năm dành cho
học sinh khối đúng không?”
“Ơ...dạ.”
“Theo như đánh giá của các thầy cô, em là người có đầy đủ
điều kiện nhất để nhận học bổng.
Vậy, em có đồng ý không?”