Anh là một thư sinh, tài hoa và vô cùng lãng tử, tài năng, nấu ăn ngon; nói chung mọi thứ dều xếp vào hai chữ "hoàn hảo". Các thiếu nữ hay lén lút gửi cho anh thư tình, mạnh dạn hơn đến trước mặt anh, trao cho anh những món quà, những cái ngại ngùng đáng yêu. Và anh đáp lại chỉ là một cái cười trừ "Anh xin lỗi". Sau đó nữa là tiếng khóc thất tình của các cô gái mạnh dạn
Nhưng bao kinh nghiệm của cô gái tỏ tình trước, các lứa sau không hề hạ quyết tâm mà còn chủ động hơn
Bạn rất thích anh, nhưng sợ anh từ chối ghê cơ. Thế nên bạn không dám bộc lộ, dẫu chỉ là một lá thư hay là cả một lời tỏ tình trực tiếp. Một hôm, bạn có trực ca ở thư viện. Thế nhưng bạn lại quên mất. Phi vội lên thư viện, bạn bị cô quản lý mắng cho tối tăm mặt mũi. Anh đứng bên cạnh chỉ biết cười. Thế là bạn đỏ mặt, chỉ biết liếc mắt đưa tình với mặt đất
-Cô bé đi muộn
-D... Dạ?- Bạn giật mình
-Em tên là gì?
-Em ạ?- Bạn chỉ vào mình và thấy cái gật đầu của anh- Kim T/b
-Một cái tên thật sự rất đẹp- Anh mỉm cười, nụ cười của anh đẹp như trời thu vậy- Anh là Kim SeokJin a, chúng ta làm quen nhé?
Còn phải nói, lúc đó bạn vui vẻ thế nào, liền gật đầu ngay lập tức. Làm quen nhau được ba tháng, nhưng anh không gọi tên bạn mà chỉ vỏn vẹn gọi từ "Cô bé đi muộn"
-Yaaaa, em có tên mà oppa!
Bạn thật sự phát khóc rồi. Chẳng biết anh trêu hay là không nhớ thật mà lần nào bạn kêu lên anh cũng chỉ cười trừ
-Thế hả? Vậy tên em là gi?