Lúc lên máy bay để trở về, Hàn Tiểu Tịch dựa vào vai Hạ Thiên Vũ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại là nhờ tiếng nói dịu dàng đầy từ tính của anh.
“Darling, dậy nào, anh đưa em đến nơi này.”
Cô mơ mơ màng mảng, cơn buồn ngủ vẫn còn, cả cơ thể mềm mại quấn lấy anh không buông, ngái ngủ nũng nịu:
“Không, em muốn ngủ nữa, ngủ nữa…”
Hạ Thiên Vũ mỉm cười bất lực, lại ôm lấy cô, vuốt ve nhè nhẹ sống lưng cô, tiếp tục dỗ dành:
“Ngoan, nghe lời nào.”
Cô nghe xong thì xoay lưng lại với anh, ra bộ hờn dỗi, anh nhẫn nại ôm lấy eo cô:
“Về rồi ngủ tiếp, một lát thôi.”
Cô miễn cưỡng ngồi dậy, anh thấy vậy liền nở nụ cười, sau đó chọn quần áo rồi thay cho cô.
Đi ra khỏi cửa cô mới nhận ra. Thời tiết hôm nay ấm áp quá vậy? Cô dường như cảm nhận được cả từng tia nắng đang rơi trên da mình. Tuy không nhìn thấy nhưng cô cũng biết, ánh mặt trời chắc hẳn rất rực rỡ. Hương hoa thoang thoảng quen thuộc nơi đầu mũi.
Trên người cô đang mặc một chiếc váy tay lỡ màu tím nhạt, chất vải mỏng, tà váy nhè nhẹ bay trong gió. Cô không dùng bất cứ đồ trang điểm nào. Làn da trắng mịn dưới ánh nắng mặt thêm ửng hồng, đôi môi anh đào đỏ thắm điểm thêm nét dịu dàng, thục nữ.
Anh nắm tay cô, dắt cô tới một cánh đồng hoa. Hương thơm ngào ngạt càng ngày càng đậm hơn. Cô từng bước nhẹ đi theo anh, hương hoa này chẳng phải là lavender sao? Cô hơi hoang mang, liền hỏi anh:
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Pháp.”
Anh trả lời. Điều này khiến cô bất ngờ. Sau một đêm, cô đã ở Pháp rồi sao? Đất nước mà có ánh sáng cuối cùng cô có thể nhìn thấy đấy sao? Cô bỗng dưng thấy năng lượng tuổi trẻ năm xưa trở về, tưởng tượng ra được ánh mặt trời năm nào như xuất hiện trong màn đêm tăm tối.
Bước chân càng nhanh hơn, cô kích động chạy vào giữa vườn hoa. Cho dù không nhìn thấy, nhưng cảm giác này đối với một người yêu thích loại hoa lavender này cũng là một sự vui vẻ rồi.
Nhìn cô gái dưới nắng, mà nụ cười tươi tỏa sáng hơn cả ánh nắng vàng kia, trái tim anh chợt đập mạnh, lòng bàn tay kia cũng chảy mồ hôi, trong lòng cảm thấy lo lắng, hồi hộp. Sự bình tĩnh, bình thản đối diện với mọi chuyện, với mọi sóng gió được luyện nên trên thương trường suốt mấy năm qua không biết đã biến đi đâu mất, anh đang căng thẳng, cực kỳ căng thẳng.
Anh tiến tới một gốc cây, cầm lên một bó hoa màu tím, màu sắc đang bao phủ khắp không gian hiện giờ. Anh bước từng bước về phía cô, ôm lấy cô từ phía sau, rồi trước sự ngỡ ngàng của cô, anh quay người cô lại, đối diện với mình, sau đó, quỳ một chân xuống, đồng thời đưa bó hoa đến trước mặt cô, nắm lấy bàn phải của cô để cô ôm lấy nó. Sau đó nói, giọng nói cố dồn ép sự lo lắng xuống thấp nhất.
“My darling! Em chính là ánh sáng tươi đẹp nhất, rực rỡ nhất trên thế giới này. Sự xuất hiện của em là điều may mắn nhất trong cuộc đời của anh. Cảm ơn em đã đến bên anh, cô gái anh yêu. Vì vậy, Tiểu Tịch, lấy anh nhé?”
Hàn Tiểu Tịch thực sự xúc động, xen lẫn tư vị hạnh phúc khó nói thành lời. Anh không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng thấy cô im lặng không nói gì, sự bất an trong lòng càng tăng lên, anh ngẩng đầu đối diện với cô thì ngớ người. Cô… đang khóc.
Anh luống cuống đứng dậy, ôm cô vào lòng rồi dỗ dành:
“Đừng khóc, đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Cô ôm lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, lát sau mới cất giọng run run:
“Anh biết không, khi vừa tỉnh lại, trước mắt em chỉ là một màu đen, màu đen của sự cô đơn, màu đen của sự u buồn. Lúc đó em rất sợ hãi. Em sợ em không tìm được anh, em sợ anh không cần em, và em cũng sợ cả đời này sẽ không thấy anh được nữa. Giống như lúc này, điều em mong muốn duy nhất, đó là mắt em có thể thấy được, dù một phút thôi, một phút thôi em cũng nguyện lấy hết những gì em đang có để đánh đổi. Nhưng, anh à, chúng ta chưa đi qua ranh giới cuối cùng, anh hãy suy nghĩ lại đi, em không nhìn được, em sẽ là gánh nặng của anh. Đối với một người như anh, danh tiếng rất quan trọng, em không muốn anh bị chê cười vì có người vợ như em, em không thể ích kỷ như thế được.”
Hạ Thiên Vũ lần này lại để cho cô nói hết những gì cô muốn nói, nó khiến anh càng hiểu những gì cô đang nghĩ hơn. Đợi cô nói xong, anh mới chậm rãi mở miệng, thanh âm ấm áp, phảng phấp có nét dịu dàng, nhưng lại khiến người đối diện không thể không áp lực, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.
“Darling, em nghĩ anh cần đến mặt mũi với người ngoài sao? Danh tiếng anh cần, đúng vậy, anh rất cần, nhưng điều kiện tiên quyết rằng nó không ảnh hưởng đến em. Nhưng, nếu vì cái thứ hữu danh vô thực đó mà bắt anh trả một cái giá là mất đi người anh yêu, vậy thì xin lỗi, anh không cần. Em vẫn không hiểu anh sao Tiểu Tịch, anh đã chọn em là vợ anh, là người đi đến hết quãng đời còn lại với anh, thì em không thể lấy bất cứ lý do gì để đuổi anh rời khỏi cuộc sống của em cả. Mắt em không thấy được, anh sẽ là ánh sáng của em, anh sẽ thay em ngắm hết những cảnh đẹp mà em muốn ngắm, đưa em từ trong bóng tôi vô biên trở lại với ánh hào quang năm nào. Nhưng, những thứ này, đều phải có sự đồng ý của em, em thế này, em khiến anh không biết phải làm sao cả.”