Tất cả mọi người đi ra ngoài, dành lại không gian riêng cho anh và cô. Hạ Thiên Vũ để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ vuốt mái tóc cô, một tay còn lại thì nắm lấy bàn tay của cô.
Hàn Tiểu Tịch vẫn chưa phản ứng lại sau lời nói của Bạch Doanh Trần, cô ngây ngốc ngồi yên ở đó, im lặng không nói một câu gì.
“Em đã suy nghĩ xong chưa?”
Hạ Thiên Vũ kéo cô lại thế giới thực tại. Hàn Tiểu Tịch khẽ lắc lắc cánh tay của anh rồi hỏi:
“Có người thật sự muốn hiến mắt cho em sao?”
Anh xoa đầu cô, ánh mắt đầy yêu chiều:
“Đúng vậy, là mẹ của một cô bé.”
“Cô ấy bị sao vậy?”
Cô biết, chẳng có ai ngốc nghếch bỗng dưng đi hiến tặng mắt cho người khác, trừ khi, trừ khi người đó mắc bệnh nan y, sinh mệnh sắp đi tới giới hạn rồi.
“Cô ấy bị rối loạn tinh thần, còn cả, ung thư giai đoạn cuối.”
“Vậy cô ấy có tình nguyện không?”
Còn cả con gái của cô ấy nữa, con bé sẽ như thế nào nếu không có mẹ? Cô đã từng nếm trải cái tư vị mất đi người thân yêu nhất trên đời này, cô hiểu rõ nỗi đau ấy hơn bất cứ ai. Thế nhưng, anh đã giải đáp thắc mắc của cô.
“Hôm trước, nhân lúc tinh thần còn đang bình thường, cô ấy đã gọi đứa con gái tới, nói rằng tâm nguyện của bà ấy là nếu như bà ấy có ra đi, những nội tạng trên người của bà ấy có thể hiến tặng thì hãy hiến tặng. Dù sao thì, bà ấy cũng cảm thấy làm như vậy là tích phúc cho đứa con.”
“Đứa bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“7 bảy tuổi.”
Dừng một chút anh lại kể cho cô nghe tỉ mỉ về người phụ nữ muốn hiến tặng mắt kia.
Thực ra, người phụ nữ đó tên là Tô Ân, có hai đứa con, là sinh đôi. Người anh tên là Tô Lăng, đứa bé còn lại là Tô Tịch Nhiễm. Gia cảnh của bà ấy cũng thật đáng thương. Hai đứa bé này là ngoài ý muốn. Trong một đêm đi làm trở về, bà ấy bị một tên tội phạm cưỡng hiếp, sau đó liền mang thai. Ba mẹ của bà ấy thấy con gái không chồng mà chửa, liền bắt bà ấy bỏ đi cái thai. Nhưng mẹ Tô không chịu, dù gì đó cũng là máu mủ của bà. Ba mẹ bà ấy nói không được, sau đó bắt nhốt bà ấy lại, ngày ngày đánh mắng hành hạ, không chỉ một lần hai lần khiến bà ấy suýt sảy thai, thế nhưng, bào thai vẫn mạnh mẽ chịu đựng, bà ấy cũng kiên cường quyết không phá thai. Sau nhiều ngày, ba mẹ bà ấy liền cắt đứt quan hệ với bà ấy, tiếp đó đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ Tô đến thành phố A làm việc, tự mình sinh con, lại thành công sinh ra hai đứa bé một trai một gái, tuy nhiên, do bị động thai nhiều lần, dinh dưỡng lại không đầy đủ, hai đứa trẻ là Tô Lăng và Tô Tịch Nhiễm đều gầy còm hơn những đứa bé khác.
Mẹ Tô dùng hết sức lực nuôi nấng, chăm sóc cho con. Rồi cách đây 2 năm, lại phát hiện bênh tâm lý, bác sỹ nói đó là do di chứng của những cuộc hành hạ và đêm bị cưỡng hiếp của bà ấy để lại. Nay đã trở thành tâm bệnh, ảnh hưởng mạnh mẽ tới tâm lý.
Những tưởng như vậy đã là đủ bất hạnh rồi, nhưng không, ông trời không hề công bằng với mẹ Tô khi mà cách đây hai tháng, căn bệnh rối loạn loạn tâm lý đã nặng hơn, tần số phát bệnh cũng thường xuyên hơn. Hơn nữa, bà ấy cũng phát hiện, mình mắc bệnh ung thư, giai đoạn cuối.
Hai đứa con có lẽ là điều may mắn, cũng là điều bất hạnh của mẹ Tô. Vì đứa trẻ đó mà bà bị ba mẹ đoạn tuyệt quan hệ, vì hai đứa trẻ mà bà mất đi tương lai. Nhưng, cũng nhờ hai đứa trẻ mà bà lại tìm được hạnh phúc duy nhất trong sinh mệnh của mình.
Tô Lăng, và Tô Tịch Nhiễm lại rất hiểu chuyện, không phải kiểu trưởng thành quá số tuổi, mà chúng vẫn giữ được nét ngây thơ, chỉ là chúng biết mẹ vì mình mà hy sinh rất nhiều thứ. Khi mẹ nói, mẹ sắp phải đi xa, có thể mãi mãi không trở về nữa, tâm nguyện duy nhất của bà là muốn hiến tặng nội tạng, và hai đứa phải nghe lời người nhận nuôi mình.
Đúng vậy, yêu cầu duy nhất của mẹ Tô chính là người được mà bà hiến tặng phải nhận nuôi Tô Lăng và Tô Tịch Nhiễm.
Mai má của Hàn Tiểu Tịch ướt đẫm nước mắt, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ của cô. Cô ôm lấy thắt lưng anh, nhỏ giọng nói:
“Chúng ta nhận nuôi Tô Lăng và Tô Tịch Nhiễm nhé?”
Hai đứa trẻ này quá đáng thương rồi. Mẹ Tô cũng vậy, gia đình họ thật khiến cô cảm thấy có lẽ trên đời này không còn có thứ nào bất hạnh hơn được nữa.
Ngày phẫu thuật được ấn định vào ba ngày sau. Trước đó, Hàn Tiểu Tịch đã tới thăm mẹ Tô, vào lúc bà ấy đang ở trạng thái ổn định. Mẹ Tô thấy cô, liền luôn miệng nói hãy chăm sóc cho anh em Tô Lăng, nếu cô có thể làm được, không chỉ đôi mắt, cả mạng sống của bà cũng có thể cho cô.
Trò chuyện với mẹ Tô, cô càng cảm thấy tương lai cô sẽ đối xử thật tốt với anh em Tô Lãng hơn. Hai đứa trẻ đó trong lúc cô cùng mẹ Tô nói chuyện đều ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.
Tô Lãng thì nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt như nhận xét cô từ trong ra ngoài, một tay ôm lấy vai của cô em gái. Đối với ánh mắt của Tô Lãng, cô không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận, đáp lại nó là một nụ cười.
Còn Tô Tịch Nhiễm, cô bé thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, ánh mắt trong veo. Đợi đến khi căn phòng trở nên yên tĩnh, mẹ Tô và Hàn Tiểu Tịch đều không nói gì, cô bé mới nắm lấy bàn tay của mẹ Tô, giọng nói ngọt ngào, đáng yêu:
“Mẹ ơi, chị gái này xinh quá.”
Mẹ Tô cố nén nước mắt, nắm lại bàn tay nhỏ nhắn của Tô Tịch Nhiễm, giọng nói yếu ớt:
“Sau này, chị ấy sẽ là chị gái của con. Lãng Lãng, Tiểu Nhiễm, hai con phải nghe lời chị ấy nhớ chưa?” Có vậy thì mẹ mới yên tâm.
Tô Tịch Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng ạ. Con rất thích chị gái này.”