Editor: Wave Literature
"Anh đã biết vì sao anh yêu Đại học G. Đó là bởi vì Đại học G có em ở đấy."
Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai lặng người. Hai người họ nhanh chóng hướng ánh mắt về Lâm Giang.
Đến khoảng ba giây sau, Hạ Thương Chu rốt cuộc cũng lên tiếng, "Trời ơi, tôi có nghe nhầm không? Có phải những lời nói đấy phát ra từ ông chủ của chúng ta không vậy?"
Lục bôn Lai đưa một ngón tay lên ngoáy tai mình để chắc chắn là mình không nghe lầm. Rồi anh đáp: "Cậu không nghe nhầm đâu. Những lời nói đó thực sự phát ra từ ông chủ của chúng ta. Và chúng hay hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ ra từ nãy đến giờ!"
"Im đi! Ta không có thời gian để lãng phí với cháu, cháu trai yêu quý của ta. Điều duy nhất trong đầu ta lúc này là ông chủ... " Vừa nói, Hạ Thương Chu vừa bắt đầu nhàn nhã đi vòng quanh Lâm Giang. "Ông chủ, cậu đến từ khoa Hán ngữ chứ không phải khoa Toán đúng không?"
Bức thư đó hay đến nỗi đáng để hai kẻ ngốc này ca ngợi nhiều vậy sao?
Một cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng ngực Lâm Giang. Anh sốt ruột trả lời: "Cậu có muốn tôi tiếp tục hay không? Nếu không, tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ.."
"Vâng, vâng, vâng, tiếp tục đi ạ!" Lục Bôn Lai chắp hai tay và khẩn khoản cầu xin. "Ông chủ, hạnh phúc của tôi đã được giao phó cho cậu! Đề làm điều đó, tôi thậm chí sẵn sàng từ bỏ Golden Resplendence. Không, không chỉ vậy, tôi thậm chí sẽ chiêu đãi cậu vào tối mai, Ông chủ! Tôi sẽ mời cậu ăn...ăn… canh thập cẩm!"
Khi nói ra những điều đó, Lục Bôn Lai quay đầu về phía Lâm Giang rồi mỉm cười ngượng ngùng, "Ông chủ, tôi chỉ còn khoản sinh hoạt phí tháng này đủ để mua quần áo… Tháng sau, tôi đảm bảo sẽ đãi cậu ăn lẩu, vì vậy ngày mai tôi chỉ có thể mời cậu ăn canh thập cẩm…"
Nhưng Lục Bôn Lai chưa kịp nói xong, Lâm Giang đã mấp máy môi, "Anh không biết anh yêu em từ khi nào-"
"Đợi đã đợi đã!" Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Lục Bôn Lai khiến anh đột ngột cắt ngang những lời của Lâm Giang. Anh nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn và gõ nhẹ vào ứng dụng ghi âm. "Ông chủ, cậu có thể lặp lại những lời cậu vừa nói không? Tôi sẽ sẽ ghi âm nó lại."
Như thể sợ rằng Lâm Giang sẽ không đồng ý, Lục Bôn Lai không quên trổ hết tài nịnh nọt ra, "Ông chủ, tôi khác với cậu. Cậu may mắn có một trí nhớ hoàn hảo, và cậu có thể ghi nhớ tất cả những gì cậu được thấy và được nghe. Nhưng đối với tôi, những từ ngữ dường như đi vào tai này và đi ra tai kia…"
Lâm Giang trưng ra bộ mặt "thật rắc rối", nhưng anh vẫn làm theo thỉnh cầu của Lục Bôn Lai.
"Ai đó đã từng nói rằng, đôi khi yêu một thành phố không phải vì ở đó có gì, mà là vì thành phố ấy có ai.
"Anh đã biết vì sao anh yêu Đại học G. Đó là bởi vì Đại học G có em ở đấy.
Anh không biết anh yêu em từ khi nào, nhưng anh biết yêu em là điều tuyệt vời và tuyệt vời nhất mà cuộc đời mang lại cho anh.
Không một từ ngữ nào khác có thể giúp anh thể hiện đầy đủ tình cảm mà anh dành cho em ngoài mong muốn đơn giản là được dành toàn bộ cuộc đời của anh để ở bên cạnh em."
"Mong muốn đơn giản là được dành toàn bộ cuộc đời của anh để ở bên cạnh em...Cứ như thể những từ ngữ này được tạo ra để chỉ dành cho tôi và Lăng Nộ An!" Lục Bôn Lai lặp lại câu nói và không kìm được mà nhận xét trong nỗi kính sợ. "Ông chủ, nếu cậu được sinh ra vào thời kỳ cổ đại, chắc chắn cậu sẽ là một trong Bốn nhà thông thái! Thực sự không có nghi vấn nào về tài năng của cậu!"
Không có nghi vấn nào về tài năng của tôi? Hừm, tôi không có hứng thú viết ra những thứ tệ hại và dở hơi như vậy!
Lâm Giang liếc nhìn Lục Bôn Lai và trả lời: "Tôi không viết bài thơ này. Tôi nhặt được nó bên đường."
"Àh…" Nghe thấy những lời đó, Lục Bôn Lai nhận ra rằng mình rất có thể đã đi sai đường."
Anh chỉ mất một giây để nhanh chóng che giấu vết, "Ông chủ, thật không thể tin được. Cậu thậm chí có thể nhặt được một bức thư tình tuyệt vời này ngay cả khi đi trên đường. Nếu tôi chưa đính hôn với Lăng Nộ An...Nếu cậu không phiền, tại sao chúng ta không đính hôn với nhau vào kiếp sau nhỉ?"
Với vẻ mặt đầy khinh bỉ, Lâm Giang quăng những từ ngữ này không thương tiếc "Cậu không phải khen tôi, cậu đang lấy ơn trả oán đấy" rồi quay trở lại bàn học của mình.
Sau khi kéo ghế ra và ngồi vào bàn học, anh lại đắm chìm vào suy nghĩ.
Trong khi "quái thú" không còn cơ hội nào với Yến ngốc trên đời này nữa, thì anh đã giúp chuyển giao bài thơ của anh chàng đó cho người cần nó. Điều này cũng có thể được công nhận là một cách bảo tồn tài nguyên?