Editor: Wave Literature
Không đếm xỉa đến lời hứa trước đó, khuôn mặt Lâm Giang lập tức lạnh lùng, "Trông tôi giống như một người nghĩ cậu đang nợ tôi hai nghìn đô, vậy tại sao ngay bây giờ cậu không chuyển hai nghìn đô qua WeChat cho tôi đi?"
Sau khi nói ra những lời đó, Lâm Giang nằm ngã ra giường rồi lấy chăn phủ kín người mình.
Đứng bên giường, Hạ Thương Chu nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt với đôi mắt trợn trừng đầy bối rối.
Không phải cậu ấy đã hứa đây không phải là một câu hỏi giết người sao? Tại sao thay vào đó nó đột nhiên trở thành một câu hỏi mất tiền vậy?
Đối với anh, tiền cũng quý giá như cuộc sống vậy. Vì thế, đây vẫn là một câu hỏi giết người!
Trước khi Hạ Thương Chu có thể tiêu hóa được cú choáng người vừa rồi, Lâm Giang đột ngột hất chăn và ngồi dậy, "Thông thường, tôi sẽ để vấn đề này diễn ra chỉ với hai nghìn đô la. Nhưng giá lần này sẽ là bốn nghìn. Cậu nên biết lý do rõ hơn bất cứ ai…"
Lúc này, Lâm Giang im lặng một lúc rồi bình tĩnh thốt ra hai từ, "...Chú lợn Peppa."
Hạ Thương Chu suýt nữa thì ngã xuống đất.
Không phải ông chủ đã nói rằng miễn là mình trả lời trung thực, cậu sẽ quên đi vụ chú heo Peppa ư?
Tại sao cậu ấy vẫn không buông tha mình về vấn đề này?
Mình vẫn còn quá non nớt và thiếu kinh nghiệm, hay do Ông chủ chỉ là quá đỗi vô liêm sỉ?
Phải trải qua rất nhiều khó khăn Hạ Thương Chu mới có thể hồi phục sau cú lật mặt của Lâm Giang. Anh đứng dậy và đi vào phòng tắm trước khi leo lên giường ngủ. Ngay khi anh đang than khóc về bốn nghìn đô la sắp-sửa-bị-mất của mình thì Lâm Giang đang bất động lại giật chăn và ngồi bật dậy một lần nữa, "Hạ Thương Chu, nói thật lòng, tôi thực sự trông kín tiếng, kiêu căng, và lạnh lùng? Như thể mọi người nợ tôi hai trăm đô la thật à?"
Rút kinh nghiệm từ bài học vừa nãy, Hạ Thương Chu lắc đầu kịch liệt, "Tất nhiên là không rồi, ông chủ! Cậu là người dễ gần và đáng tin cậy nhất mà tôi từng gặp! Không ai lại không cười với cậu nếu gặp cậu trên đường. Kiêu căng ư? Từ đó không hề dành cho cậu! Làm thế nào một người khiêm tốn như cậu lại có thể kiêu căng được chứ? Còn nữa, việc mọi người nợ cậu hai trăm đô la, điều đó thật là vô lý! Chỉ có những người bị vấn đề ở đầu mới có thể nghĩ thế. Ông chủ, cậu là thần tượng mà mọi nam sinh đều ngưỡng mộ, là nam thần mà mọi nữ sinh đều không thể nào sở hữu được trong suốt thời gian đi học tại trường…"
Cậu ta bảo ai có vấn đề ở đầu chứ?
Cậu đùa à! Cậu nghĩ rằng Yến ngốc là người mà bất cứ ai cũng có thể dễ dàng xúc phạm ư?
Sau khi nghe những lời của Hạ Thương Chu thì khuôn mặt của Lâm Giang nhanh chóng tối sầm lại. Qua hàm răng nghiến chặt lợi, anh phun chữ - "Tám nghìn đô la" rồi khi nằm vật xuống giường.
...
Trước khi Thi Yến quay về phòng ký túc xá của mình thì câu chuyện về Lâm Giang và buổi học của cô tại thư viện đã lan ra khắp cả trường.
Cứ như vậy, ngay khi cô bước vào phòng ký túc xá thì Hạ Điền Điền và Giang Nguyệt đã vây chặt lấy cô và bắt đầu cuộc thẩm tra.
Thi Yến ngoan ngoãn tiết lộ mọi chuyện; về việc nhóm Tần Nhất Nhiên bao vây cô, và việc Lâm Giang mua trà sữa cho cô. Sau đó, cô đưa cho mỗi người một cốc trà sữa. Chỉ sau đó cô mới được ngưng tra hỏi.
Thi Yến nhanh chóng đi tắm. Và trong khi đang chăm sóc da tại bàn thì cô đột nhiên nhìn thấy bức thư tình mà người bạn học, Tần Thọ, đã đưa cho mình trước đó.
Thật ra, cô đã rất nhiều lần nhận được những bức thư tình tương tự, nhưng cô vẫn cảm thấy tò mò về những gì được viết ở bên trong. Cho nên sau khi bôi hết các lớp kem dưỡng lên da, cô cầm bức thư tình lên, mở nó ra và lấy ra tờ giấy bên trong.
Hửm? Con người Tần Thọ đó cũng khá thú vị đấy chứ. Anh ta thực sự đã dùng giấy A4 bình thường nhất cho bức thư tình của mình. Và nội dung của bức thư thậm chí còn được in ra...
Hay là chữ viết tay của anh ta rất xấu?
Nghĩ đến những điều này, Thi Yến bắt đầu đọc những chữ được in trên tờ giấy A4.
"Anh mạnh mẽ xé mở quần áo và bịt miệng cậu lại…"
Thi Yến ngạc nhiên mở to mắt ra.
"Anh xâm chiếm lấy cơ thể của cậu… Anh mạnh mẽ giữ chặt cánh tay của cậu…"
Chỉ khi đọc đến cuối bức thư, Thi Yến rốt cuộc cũng hiểu được những gì cô vừa đọc. Khuôn mặt của cô trở nên đỏ thẫm.
Cái người Tần Thọ kia thực sự nghĩ rằng anh ta đã trao cho mình một bức thư tình sao?
Đây rõ ràng là nội dung khiêu dâm mà!
Không chỉ là khiêu dâm, anh ta thậm chí còn viết về câu chuyện hai người đàn ông đang ngủ cùng nhau rất sinh động!