Editor: Wave Literature
Không phải do trí tưởng tượng của họ đang vẽ ra mà thực sự tiếng gõ lách cách trên bàn phím của Lâm Giang mỗi giây càng to hơn...
Ngay khi Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai cảm thấy trái tim họ không thể chịu được cảm giác sợ hãi này nữa thì cuối cùng âm thanh bàn phím cũng ngừng lại. Lâm Giang quay lại nhìn chằm chằm chào Hạ Thương Chu, "Lúc nãy cậu nói gì?"
Đôi chân của Hạ Thương Chân ngay lập tức co rúm lại vì sợ hãi. Trong anh khổ sở với dáng vẻ suýt ngã trượt khỏi ghế. "Ông chủ, tôi không nói gì cả."
"Cậu nói rằng học muội bé nhỏ có quá nhiều hoa đào?" Ngoài việc sắc thái của giọng nói lạnh lùng hơn thì dường như không có cảm xúc nào được biểu hiện rõ ràng trong giọng nói của Lâm Giang.
Nhưng đó vẫn là một giọng nói có thể tạo ra một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng của Hạ Thương Chu, anh nhanh chóng lắc đầu, "Ông chủ, cậu nghe nhầm rồi! Tôi thực sự không nói gì như vậy. Ông chủ. tôi sẽ biếu anh 8,000 đô la, không, 16,000 đô la…"
Lâm Giang không để lộ ra bất kỳ phản ứng cụ thể nào đối với những lời nói của Hạ Thương Chu. Thay vào đó, anh nhìn chằm chằm vào Hạ Thương Chu một lúc lâu rồi nhận xét, "Không quan trọng là cô ấy có bao nhiêu hoa đào, tôi sẽ vặt hết từng người trong số họ. Thậm chí nếu cô ấy chống lại tôi bằng Đảo Quốc Hoa Đào, tôi sẽ san phẳng toàn bộ nơi đấy!"
Cùng với sự khẳng định ấy thì Lâm Giang nhấc chiếc điện thoại lên và nhấn vào nó.
Vào thời điểm cuối cùng khi anh đặt điện thoại xuống thì sự náo loạn bên ngoài đã được đưa lên một cao trào mới.
"Những người bên ngoài thực sự quá ồn ào! Tôi sẽ đóng cửa lại!" Lưng Hạ Thương Chu ướt đẫm mồ hôi, vội vã chạy ra ban công.
Nhưng anh ta hầu như chưa đến gần cửa ban công thì màn tỏ tình sướt mướt của Hàn Giang đột nhiên ngừng lại.
Tò mò, anh ta bước ra ban công để nhìn trộm xuống bên dưới. Và một lát sau, anh ta thốt lên đầy kinh ngạc, "Ông chủ, học muội bé nhỏ cũng đã đi xuống đó rồi."
"Cái gì?" Lục Bôn Lai kinh ngạc chạy ra ban công và nhìn xuống. Một lúc sau, anh ta quay sang Lâm Giang và nói: "Ông chủ, đàn em bé bỏng thực sự đang ở dưới đó!"
Lâm Giang ngẩn người trong hai giây. Rồi anh nhấc từng bước chân lên tiến ra phía ngoài cùng hai người họ.
Ngay khi anh vừa ra đến nơi, giọng nói của Hàn Giang lại vang lên, "Thi Yến, chúc mừng sinh nhật! Anh biết là em đã từ chối lời tỏ tình của anh, nhưng anh không muốn từ bỏ như thế!"
"Thi Yến, anh thực sự rất thích, rất thích em. Em định sẽ không cân nhắc về anh ư?"
Lúc này, một thành viên nhiệt tình từ trong đám đông hét lên: "Em sẽ cân nhắc anh!"
Thi Yến im lặng. Có lẽ cô đang xấu hổ, nhưng cô bước về phía trước để nắm lấy tay áo của Hàn Giang, như thể cô muốn kéo anh ta ra khỏi đám đông.
Tuy nhiên, Hàn Giang không hề nhúc nhích. Thay vào đó, anh ta nhìn chằm chằm vào Thi Yến và nói, "Thi Yến, anh biết là những tin đồn được đăng tải trên diễn đàn của trường đều không phải là sự thật. Và anh cũng biết rằng bây giờ em đang độc thân. Anh hy vọng rằng em có thể nghiêm túc xem xét anh."
"Thi Yến, anh thích em. Em sẽ trở thành bạn gái của anh chứ?"
Phía bên kia, Thi Yến không thể kéo Hàn Giang đi cho dù cô có giằng co mạnh như thế nào đi chăng nữa. Cô đành im lặng chôn chân tại chỗ, không biết phải làm gì.
Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi thoáng xuất hiện thì trong đám đông có ai đó đột nhiên hô lên, "Chấp nhận anh ấy đi!"
Không mất nhiều thời gian để những người còn lại cũng hùa theo, "Chấp nhận anh ấy! Chấp nhận anh ấy! Chấp nhận anh ấy!"
Quay trở về với ba người đang đứng trên ban công, khi nghe thấy tiếng hỗn loạn ầm ĩ đến mức điếc tai này, Lâm Giang quay lưng trở về phòng.
Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu trao đổi ánh mắt trong giây lát và đưa ra một quyết định rằng sự sống còn của họ quan trọng hơn là việc tham gia vào cuộc náo loạn này. Khi họ chuẩn bị quay về phong thì Lâm Giang đột nhiên xuất hiện một lần nữa.
Trước khi cặp đôi có thể tiếp nhận được những gì đang diễn ra, Lâm Giang bất ngờ đưa tay ra và một xô nước đột ngột rơi từ trên trời rơi xuống, bắn tung tóe vào Hàn Giang và Thi Yến với độ chính xác không thể tin được. Đồng thời, một nửa số nến trên sân đầy hoa cũng bị dập tắt bởi cơn gió kèm theo hơi nước.
"Cái quái gì vậy? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Đứa quỷ nào bất cẩn quá vậy?"
Giữa những tiếng la ó, còi báo động của một chiếc xe cảnh sát đến và đột ngột phá tan bầu trời đêm.
"Hửm? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có xe cảnh sát vào giờ này?"
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Những lời la ó dần trở thành những lời bàn tán thì thầm im lặng khi người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước tới gần Hàn Giang.