Translator: Wave Literature
Cánh cửa bật mở và thứ mọi người nhìn thấy đầu tiên là đôi giày cao gót màu đỏ, cặp đùi thon dài, rồi chiếc váy đỏ lộng lẫy với mái tóc đen mượt óng ả thả đến thắt lưng và cuối cùng là khuôn mặt tinh xảo khiến không ai có thể bới tìm được bất kỳ khuyết điểm nào trên nó.
Trong khi những người khác không hề biết tên của cô gái bí ẩn vừa mới đến này thì Lâm Giang và Thi Yến biết rất rõ cô ấy.
Đặc biệt là với Lâm Giang. Bởi vì đây là chị gái của anh, người chị cùng huyết thống, cùng cha lẫn mẹ.
Lâm Tâm Ý bước xuống xe và đóng cửa xe thật mạnh. Sau khi quét mắt qua mọi ngóc ngách trong căn nhà bỏ hoang thì cô bắt đầu nâng giày cao gót đi thật nhanh mà không mất phần tao nhã.
Cô dừng lại trước Lâm Giang và Thi Yến rồi thản nhiên nhìn Tần Nhất Thiên.
Không nói một lời, cô giật lấy cây gậy từ tay Tần Nhất Nhiên và ném nó thật mạnh xuống đất. Sau đó, như thể Tần Nhất Nhiên và băng nhóm của cô ta không hề tồn tại, cô cúi người nhìn vào Lâm Giang và Thi Yến.
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tâm Ý là muốn giáo huấn Lâm Giang nhưng trước khi lời nói kịp bật ra khỏi miệng thì cô chú ý thấy nước mắt trên khuôn mặt của Thi Yến. Ngay lập tức, biểu cảm lạnh lùng và nặng nề của cô trở nên nhẹ nhàng và lo lắng.
"Yến Yến, bọn chúng bắt nạt em sao?"
Cô nói những từ này và cơn tức giận bùng lên chiếm hết đôi mắt của cô.
Thị Yến lắc đầu kịch liệt và trả lời, "Họ không bắt nạt em. Họ bắt nạt anh ấy…"
Lâm Tâm Ý biết "anh ấy" là chi thằng em trai của cô, Lâm Giang, và cô hờ hững đáp trả "Ờ" vì mục đích thực sự của cô là ngó lơ vụ này mà không để lại chú dấu vết gì. Sau đấy, cô thẳng thừng nhìn Lâm Giang tỏ ý khinh thường và nói, "Mày thậm chí còn không bảo vệ nổi người phụ nữ của mình. Làm sao mà tao lại có thằng em trai vô dụng như mày vậy chứ?"
Tôi có phải vẫn là em trai, em trai cùng cha và cùng mẹ của chị không vậy?
Lâm Giang liếc nhìn Lâm Tâm Ý, không buồn nói chuyện với cô ấy.
"Mày! Mày nhìn như thế là có ý gì hả?"
"Lâm Giang, nói đi! Có phải mày đang co đầu rụt cổ sợ hãi hay không?"
"Lâm Giang, tao đang nói với mày đấy! Mày không nghe thấy gì hả?"
Lâm Tâm Ý tiếp tục ép Lâm Giang phải phục tùng mệnh lệnh của mình qua lời nói nhưng cô không nhận được bất kỳ phản hồi nào cả. Giữa những lời quở trách của cô, người đàn ông có làn da rám nắng và cơ bắp rắn chắc rống lên, "Mẹ kiếp, mày là đứa * nào vậy hả?"
Nhưng, không chú ý đến người đàn ông lực lượng và có làn da rám nắng kia, Lâm Tâm Ý vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn Lâm Giang, người nãy giờ không thèm nhìn cô và gia tăng thêm áp lực, "Lâm Giang, mày đã bị bọn nó đánh đến nỗi câm luôn rồi hả?"
Thấy bản thân bị lờ đi nên cuối cùng người đàn ông lực lưỡng và có làn da rám nắng kia cũng nổi điên hét lên, "Con *, tao đang nói chuyện với mày đấy!"
Dường như Lâm Tâm Ý đã đánh mất sự kiên nhẫn sau khi bị cắt ngang đến hai lần bởi người đàn ông đó. Thậm chí không liếc nhìn hắn, cô lạnh lùng bật thốt, "Câm miệng."
"Chết tiệt, không một ai dám nói với tao như thế cả. Bất kể mày đến từ đâu, tao cảnh báo mày mau mau cút về cái ổ của mày đi…"
Lâm Tâm Ý chỉ vừa chuẩn bị nói chuyện tiếp với Lâm Giang và cô nghe thấy những lời đó. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông rám nắng và lực lượng. "Mày đang nói tao?"
Lâm Tâm Ý từ lúc sinh ra đã ngấm trong máu mình quyền lực của một nữ hoàng. Trong chốc lát, chỉ vài lời của cô cũng có thể làm người đàn ông da rám nắng và lực lưỡng kia sợ hãi đến nỗi không dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
Đứng thẳng người lên, cô lạnh lùng bước đến chỗ hắn và hỏi, "Tao hỏi mày một lần nữa. Những từ đó chỉ tao hả?"
Cuối cùng người đàn ông da rám nắng và cơ bắp rắn chắc đó cũng hồi thần. Dù hắn còn thấy áp lực bởi sự xuất hiện hùng hổ của Lâm Tâm Ý nhưng hắn cảm thấy một người phụ nữ không thể nào lại có thể làm gì hắn được. Thế nên, hắn rống lên với giọng điệu tục tĩu và hung ác, "Đúng vậy, tao đang nói với-"
Trước khi người đàn ông kết thúc câu nói thì Lâm Tâm Ý đã nâng tay và tát mạnh vào mặt hắn.