Editor: Wave Literature
Khi có tín hiệu sắp thổi còi, tất cả thí sinh đều nhanh chóng đứng vào vị trí, chuẩn bị sẵn sàng cho phần thi trước mắt.
Chỉ mỗi Lâm Giang vẫn đang bình tĩnh khi anh đưa tai nghe và điện thoại cho một nam sinh đứng bên cạnh.
Dường như Thi Yến có chút ấn tượng về nam sinh đó. Một người cũng tham gia dự thi như họ, và trông cậu thật nổi bật trong bộ đồ thể thao màu vàng rực rỡ như ánh nắng. Cậu cũng là người lần trước đã nỗ lực hết nước hết cái để lấy số của Lăng Nộ An, đồng thời là người uống cốc trà sữa có màu hồng. Người này có cái tên khá thú vị. Nếu cô nhớ không nhầm, thì hình như là…Lục Bôn Lai?
Khi những giây cuối cùng tíc tắc kêu trước hồi còi xuất phát, cũng là lúc xuất hiện những biểu cảm lo lắng và hồi hộp trên gương mặt các nam sinh, nhưng chỉ mỗi Lâm Giang vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không. Trông anh ung dung đến nỗi trong phút chốc, người ta tưởng anh không phải đến để tham gia thi chạy, mà chỉ đang thảnh thơi đi bộ trong công viên để tiêu hóa bữa ăn.
Khác với vẻ ngoài bình thản của mình, thật ra anh lại đang nắm bắt thời gian rất chính xác. Khoảnh khắc anh vừa cúi mình và đặt tay xuống đất, ngay lúc đó tiếng súng vừa nổ báo hiệu cuộc thi đã bắt đầu.
Như một mũi tên kéo căng trên dây cung, hàng người ngay lập tức cắm đầu chạy điên cuồng về phía trước.
Trong phút chốc, vô số tiếng hò reo của những đám đông đã vang vọng khắp sân vận động. Có những đám đến cổ vũ cho phần thi của lớp, một vài nhóm thì đến ủng hộ cho bạn bè. Tuy nhiên, hầu hết bọn họ giờ lại đang hét to câu này: "Tiến lên, Lâm Giang!"
Với trang phục thể thao trắng tinh khôi trên người, bóng dáng Lâm Giang càng dễ nổi bật trên đường đua màu xanh ngắt.
Anh đang chạy với tốc độ cực kì nhanh, và chỉ mất vài phút ngắn ngủi, anh đã kéo dài khoảng cách giữa anh và người đang chạy ở vị trí thứ hai.
Ba km không thể nói là quá dài, cũng không hẳn là quá ngắn. Đây chính xác là một cuộc đua thách thức về cả tốc độ và sức bền. Tuy nhiên, không ai thấy dấu hiệu quá sức hay kiệt sức trên người Lâm Giang. Toàn bộ cơ thể của anh dường như đang ở trong trạng thái cực kì thoải mái. Như thể anh chỉ đang tìm đáp án của phép tính "1+1=" là bao nhiêu thôi vậy.
Với khoảng cách chênh lệch quá lớn giữa khả năng của những người đang gồng sức chạy ngoài kia, không khó để mọi người biết ai là quán quân cuộc đua 3km năm nay.
Khi Lâm Giang vừa quay lại ở vòng cuối cùng, Giang Nguyệt đã vội kéo lấy tay Thi Yến chạy về phía vạch đích.
Lúc này, ở vạch đích đã tập trung không ít người, và không đáng ngạc nhiên khi đa số người tụ tập ở đây đều là các nữ sinh. Hầu hết bọn họ đều mang váy ngắn và để lộ những cặp đùi săn chắc. Gương mặt ai dường như cũng có trau chuốt thêm bởi một lớp trang điểm nhẹ, trông rất bắt mắt. Tần Nhất Nhiên, dĩ nhiên, cũng nằm trong số bọn họ.
Mặc dù mọi người đã đoán trước kết quả nhà vô địch năm nay sẽ là Lâm Giang, nhưng những tiếng hò hét cổ vũ vẫn không kém phần hào hứng khắp sân vận động ngay khi anh vừa băng qua vạch đích màu đỏ.
Giây thứ nhất anh vừa dừng lại, giây thứ hai đã xuất hiện một nữ sinh bạo gan tiến lại gần anh, trên tay cô gái còn cầm theo một chai nước, "Lâm Giang, anh chắc phải khát lắm sau khi phải chạy cả quãng đường dài như thế? Em đã chuẩn bị nước sẵn cho anh rồi nè, liệu…"
Có lẽ vì có người đã tiên phong mở đường, các nữ sinh khác cũng theo đó mà nhanh chóng vây quanh Lâm Giang, ai cũng muốn mời anh uống nước của họ.
Trái lại, có vẻ Lâm Giang không quá xa lạ với tình cảnh trước mắt. Anh phớt lờ những lời đề nghị bên tai và thản nhiên bước ra khỏi đám nữ sinh đó.
Dõi theo từ phía xa, bước chân của Thi Yến cũng bất giác dừng lại khi còn chưa đến chỗ của Lâm Giang.
Thấy chưa, anh ta đâu có thiếu người khăn đưa nước rót, tôi cũng đâu cần phải bon chen vào đám đông hỗn loạn đó…Với lại, anh ta đâu có nhận nước từ ai, nhỡ đâu anh ta cũng từ chối nếu tôi đến đó thì sao? Chưa kể đến Tần Nhất Nhiên còn đang đứng bên cạnh anh…
Nghĩ đoạn,Thi Yến kéo tay Giang Nguyệt toan rời đi. Nhưng trước khi cô có cơ hội tránh đi, Giang Nguyệt đã kịp nhìn thấy vạt áo trắng của Lâm Giang, cô vội gọi to, "Lâm học trưởng!".
Lâm Giang đang tìm kiếm bóng dáng Lục Bôn Lai thì chợt nghe một giọng nói khá quen thuộc, anh nghiêng đầu nhìn qua. Khi thoáng thấy Thi Yến, anh khựng lại.
Vờ như không quan tâm đến cái nhéo rõ đau trên khuỷu tay, Giang Nguyệt bỗng bắt gặp ánh mắt Tần Nhất Nhiên đang chăm chú nhìn Thi Yến, vì vậy cô quyết tâm quay lại, hét thêm một lần nữa, "Lâm học trưởng, Yến Yến có mang đồ uống cho anh nè!"