Editor: Wave Literature
Lương Mạc vốn được sinh ra nơi thế gia danh môn, và bạn bè quanh cô cũng là những cậu ấm cô chiêu ngậm thìa vàng từ thuở sinh ra. Hầu hết bạn bè của cô ta cũng có mối quan hệ rộng, vì vậy dù đây chỉ là quán bar mới mở chưa lâu, nhưng vẫn rất có nhiều người đến để ủng hộ.
Cũng như bao nơi khác, quán bar này vô cùng sôi động. Hầu hết các cô gái đều ăn mặc khiêu gợi, mang trang phục lộ da thịt và nhảy múa điên cuồng trên sàn nhảy, họ liên tục lắc đầu và chuyển động cơ thể như thể bị thôi miên.
Dường như phần lớn những người đang tụ tập trong quán bar tối nay đều là người quen với Lương Mạc. Lúc cô đưa Thi Yến rẽ vào sâu hơn vào phía trong, mọi người đều cất lời chào hỏi, kiểu như "Honey, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau", "Darling, nhớ em lắm đấy", và những lời tương tự như vậy cứ tiếp tục tuôn ra khi họ đang sải bước.
Hai người cố chen qua từng dòng người, và cuối cùng dừng lại ở chiếc ghế sofa lớn nhất trong một góc của quán bar.
Lúc Lương Mạc và Thi Yến vừa ngồi xuống và để túi qua một bên, một nam tiếp viên nhanh chóng xuất hiện, với mái tóc đỏ thẫm bồng bềnh và đôi bông tai kim cương lấp lánh. Khi đưa thực đơn cho Lương Mạc, cậu ta thậm chí còn làm một cử chỉ ngón tay rất kiểu cách. Giọng điệu cậu ta cũng cực kì nữ tính, "Cô Lương, đã lâu lắm rồi cô không đến chỗ chúng tôi. Cô không biết tôi nhớ cô đến mức nào đâu…"
Thi Yến không thể không nổi da gà khi nghe giọng điệu âu yếm quá mức như thế.
Nếu một người đàn ông mà lại nói chuyện một cách e thẹn và đắm đuối hơn cả phụ nữ thế này, thì thế giới sẽ ra sao?
Trong khi tâm trí Thi Yến vẫn đang ngẩn ngơ, Lương Mạc đã đáp lời nam tiếp viên đó với một nụ cười tươi tắn, "Tôi cũng nhớ cậu nhiều!"
Nói đoạn, cô chuyển thực đơn qua cho Thi Yến và nói một cách vui vẻ, "Yến Yến yêu quý, cậu không thấy thứ gì mình thích để gọi à."
Như một thói quen thường có khi đi chơi với Lương Mạc, Thi Yến vô tình gọi cổ vịt, quả óc chó, và một vài đồ ăn nhẹ khác. Sau một lúc, cô còn thêm một đĩa trái cây rồi chuyển thực đơn qua cho Lương Mạc.
"Yến Yến, cậu cũng không định gọi đồ uống à?" Lương Mạc khi cô quét mắt qua thực đơn.
"Ồ…" Nhờ Lương Mạc nhắc nhở mà Thi Yến mới nhận ra cô đã quên gọi đồ uống. Cô cúi xuống nhìn thực đơn trong tay Lương Mạc rồi chỉ vào một loại mocktail. "…Cứ như thường lệ đi, chọn cái này."
"Tại sao cậu không thử gì đó mới? Chút rượu chẳng hạn?"
"Cậu vốn biết tôi không uống được…"
"Không sao, chỉ một ngụm thôi. Dù sao cậu cũng đâu cần đi học ngày mai. Tớ đã gọi tài xế lên đón trước rồi, cậu không phải lo…Yến Yến, nghe tớ đi. Một ngụm thôi, nhé?
Chỉ chờ vậy, Lương Mạc vui vẻ quay sang gọi phục vụ, "Yến Yến, cậu là nhất! Tớ biết cậu sẽ không bỏ rơi tớ mà! Lấy cho bàn chúng tôi một két bia và một chai vodka nhé…"
Thi Yến: "Như thế không phải là quá nhiều sao?"
Lương Mạc: "Không sao, ổn mà. Nếu tối nay không uống hết chỗ này, chúng ta có thể để lại cho lần sau…"
Không mất nhiều thời gian để anh chàng phục vụ điệu đà hồi nãy mang đến mọi thứ hai người họ vừa đặt.
Với lấy cái nắp chai, Lương Mạc vừa lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, vừa mở liền một lúc hai chai bia. Cô đưa cho Thi Yến một chai và tự mình lấy chai còn lại và ngửa cổ tu một hơi dài.
Lúc Lương Mạc vừa uống được nửa chai, cô nhận ra Thi Yến hoàn toàn không có ý định uống. Thấy vậy, cô dựa sát vào người Thi Yến và bắt đầu phàn nàn, "Yến Yến, sao cậu không uống? Thử một ít đi. Bia này thực sự rất ngon…"
Thi Yến liếc nhìn Lương Mạc Mạc rồi chậm rãi nâng chai bia lên nhấp một ngụm nhỏ.
"Yến Yến, bia chỉ ngon khi cậu uống một ngụm thật lớn. Ở đây mà cậu còn quá dè dặt đấy…"