Editor: Wave Literature
Chị có đang mất trí không đấy?... Ai trên thế giới lại cố gài bẫy chị chứ? Kiểu như bất kỳ ai cũng chán ngấy vì làm điều đó rồi!
Lâm Giang tiếp tục quay số của Thi Yến, nhưng trước khi anh bấm gọi thì có tin nhắn của Lâm Tâm Ý: [Mày thật là một người nham hiểm, nham hiểm đến nỗi khiến tao phải rùng mình.]
Rùng mình hơn nữa đi, rồi sau đó...
Bỏ qua tin nhắn của Lâm Tâm Ý, Lâm Giang tiếp tục bấm quay số gọi Thi Yến.
Anh gọi mãi nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai nhấc máy. Ngay khi Lâm Giang nghĩ rằng những nỗ lực của mình sẽ kết thúc vô ích thì cuối cùng cũng có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia. Giọng của Thi Yến vang lên, "Xin chào?"
Trước khi nối máy được với Thi Yến, Lâm Giang có vô số câu hỏi dành cho cô.
Em vẫn ổn chứ? Em đang buồn à? Em có đang...
Nhưng cuối cùng khi cô nghe máy, anh lại nghẹn họng không nói nên lời.
Anh chỉ thực sự thoát khỏi trạng thái bàng hoàng sau khi cô cất giọng hỏi, " Lâm Giang?"
Lâm Giang chớp mắt một cái rồi tò mò hỏi, "Tại sao em lại không nhận cuộc gọi của tôi?"
Thi Yến: "Tôi đặt chế độ im lặng. Tôi chỉ mới thấy các cuộc gọi nhỡ của anh cách đây vài giây thôi..."
Phù... Lâm Giang thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra đó mới là những gì đã xảy ra...
"Về chuyện đó" Có lẽ do Lâm Giang đã im lặng quá lâu, rốt cuộc Thi Yến lại lên phải tiếng. "... Có chuyện gì khẩn cấp xảy ra không? Tại sao anh lại gọi cho tôi nhiều lần như vậy?"
"Thực ra tôi…" Lâm Giang không chắc anh nên trả lời cô ấy như thế nào.
Giọng nói của cô nghe vẫn bình thường, nhưng nếu anh nói chị gái của anh đã kể hết những gì đã xảy ra giữa cô và Lương Mộ Mộ, liệu điều này có bị lật tẩy không?
Mặc dù Lâm Giang đã suy nghĩ rất kĩ về những gì nên nói. Nhưng khi Thi Yến lại gọi "Lâm Giang" một lần nữa qua điện thoại, anh dường như không màng đến những suy nghĩ trước đó, bỗng anh buột miệng hỏi, "Em còn nợ tôi một bữa ăn đúng không nhỉ?"
Khi hỏi xong câu hỏi này, Lâm Giang gần như muốn cắn lưỡi ngay lập tức.
Mày đúng là đồ đầu lợn, mày không thể tìm thấy một cái cớ nào tốt hơn thế sao?
Ở đầu bên kia, Thi Yến nhanh chóng đáp lại: "Ồ, đúng rồi nhỉ. Anh đừng lo, tôi thực sự đã quên mất chuyện đó. Vậy hôm nay anh gọi tôi là để lấy lại bữa ăn đó sao? Chắc chắn tôi sẽ phải trả anh rồi. Lát nữa thì sao nào? Tối nay tôi đang rảnh. "
Thành thât mà nói, Lâm Giang không muốn xác nhận điều đó chút nào, nhưng có vẻ như mọi chuyện đã quá muộn rồi. Anh chỉ có thể buộc mình phải thốt ra một từ đồng ý, "Được thôi."
Thi Yến: "Tôi sẽ chọn một địa điểm và gửi địa chỉ cho anh sau. Chúng ta sẽ gặp nhau ngay tại nơi đó nhé?"
Lâm Giang liếc nhìn sang chiếc xe điện mà anh đã mượn được, suy nghĩ một lúc, anh quyết định xem nó như là một chiếc xe hơi. "Tại sao cô không cho tôi biết cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến đó đón cô. Tôi có xe mà!"
"Có thật như vậy không? Vậy cũng được," Thi Yến tiếp tục, "... Hiện tôi đang ở lối vào của KFC."
À... Bắc Kinh có ít nhất một trăm cửa hàng KFC. Làm thế nào cô ấy có thể trông chờ mình tìm thấy cô ấy với một mô tả mơ hồ như vậy chứ?
Lâm Giang: "Không có bất kì địa điểm nào khác ngoài KFC ư?"
"Để tôi xem thử..." Một giây sau, Thi Yến nói thêm, "... Cũng có một cửa hàng McDonald ở gần đây..."
Điều này chắc là hữu ích nhỉ... Lâm Giang không nói nên lời.
Thấy Lâm Giang không nói gì, Thi Yến lại tiếp tục: "Ngoài McDonald ra còn có một cửa hàng Häagen-Dazs bên cạnh, và bên cạnh Häagen-Dazs cũng là một cửa hàng Nhất Điểm Điểm nữa đấy. Trà sữa của họ rất ngon. Mặc dù sắp đến giờ ăn tối, nhưng mọi người vẫn đang xếp hàng rất dài. "
Tiểu thư à, em chỉ nhận diện được các địa điểm có liên quan đến đồ ăn thôi hay sao?
Để ý thấy Lâm Giang vẫn không nói gì, nên Thi Yến vẫn tiếp tục: "Anh chạy xe đến đây mất khoảng bao nhiêu phút nhỉ? Tôi sẽ đến Nhất Điểm Điểm ngay bây giờ để mua trà sữa. Khi anh đến có lẽ tôi đã mua xong rồi đấy! Anh có muốn uống cùng tôi không? Trà sữa matcha ở đây là tuyệt vời ông mặt trời nhất đấy, tôi yêu nó vô cùng! Tôi gọi cho anh món giống tôi luôn nhé? "