Editor: Wave Literature
Lâm Giang: "Ông Hạ, ông đang nói gì vậy? Tại sao tôi lại phải tức giận chứ?"
"Papa ơi, con xin papa hãy tha thứ cho con! Con sẽ thú nhận hết tất cả được chứ ạ? Con sẽ thú nhận tất cả mọi thứ! Chiều nay, con không thể tìm thấy đôi tất nào để mặc, vì vậy con đã lấy một đôi mới từ tủ của papa! Sau này con sẽ mua cho papa một đôi mới, à không, ý con là mười đôi! Hơn vậy, con đã vô tình sử dụng khăn tay nhầm của papa sau khi rửa tay ngày hôm qua. Con biết rằng papa rất coi trọng sự sạch sẽ, vì vậy con sẽ đền cho papa một cái mới. Không nên có gì khác ngoài cái đó..."
Lâm Giang: "Ông Hạ…"
Hạ Thương Chu: "Được rồi, được rồi! Để con suy nghĩ thêm. Vẫn còn...vẫn còn nhiều chuyện nữa. Có một lần con không có khăn giấy, vì vậy con đã lấy một gói từ tủ của papa. Nhưng thực sự con chỉ lấy một lần thôi, con hứa đấy! Con thực sự đã không lấy lần thứ hai."
Hạ Thương Chu chưa kịp nói xong, Lâm Giang đã nhanh chóng tắt nguồn điện thoại. Sau đó, anh hành động như thể điện thoại của anh hết pin thật, nhấn nút "Home" trong tuyệt vọng, anh chuyển nó sang phía Thi Yến và bất lực, "Tôi có một số vấn đề khẩn cấp cần xử lý vào lúc này, nhưng điện thoại của tôi đã hết pin. Tôi có thể mượn điện thoại của em một lát được không? "
Không chút nghi ngờ gì về lời nói của Lâm Giang, Thi Yến không ngần ngại chuyển điện thoại của mình cho anh.
Lâm Giang đã không lấy điện thoại ngay lập tức, thay vào đó, anh liếc nhìn vào màn hình tối đen của điện thoại.
Thi Yến sững người vài giây, sau đó cô cũng hiểu ra ý của anh. Cô nhanh chóng mở khóa màn hình bằng dấu vân tay của mình và đưa điện thoại cho Lâm Giang. Anh đón lấy điện thoại với lời "Cảm ơn".
Anh gọi cho Hạ Thương Chu một lần nữa và tiếp tục: "Ông Hạ, tôi rất xin lỗi. Lúc nãy điện thoại của tôi bất ngờ hết pin. Xin hãy tiếp tục chia sẻ những gì ông đang nói."
Ô-Ô-Ô-Ô-Ông chủ?" Hạ Thương Chu lắp bắp khá lâu trước khi anh khóc hết nước mắt, "Tôi đã thú nhận tất cả mọi thứ ngay bây giờ, thật đấy! Ông chủ, nếu tôi giấu cậu bất kì điều gì, tôi sẽ là con trai của cậu."
"Ông chủ, ít nhất tôi đã sẵn sàng thừa nhận tất cả sai lầm của mình, nhưng cháu trai của tôi- Lục Bôn Lai, cậu ta còn làm nhiều điều tồi tệ hơn thế nữa! Cậu chủ biết không, mới chỉ hai ngày trước thôi, vì muốn lấy Lúa Mạch nhanh hơn cậu ta đã bước lên giường của cậu bằng đôi chân bẩn thỉu. Tôi luôn ngoan ngoãn tuân theo quy tắc uống ít nhất ba chai Lúa Mạch mỗi ngày, nhưng Lục Bôn Lai thì khác, cậu ta đã không tuân thủ. Cậu ta bí mật đổ chúng vào bồn cầu và xả chúng xuống bồn cầu. Hơn thế nữa, Lục Bôn Lai còn khoe khoang với người khác về máy tính xách tay của cậu! Cậu ta còn lén lút dùng máy tính của cậu chụp ảnh tự sướng và tuyên bố với mọi người rằng đó là chiếc máy tính xách tay mà cậu ta vừa mua…"
Trong khi Hạ Thương Chu còn đang thao thao bất tuyệt về những tội lỗi của anh ta và Lục Bôn Lai, điện thoại của Thi Yến đột ngột phát ra tiếng báo hiệu sắp hết pin.
Lâm Giang liếc nhìn màn hình và anh thấy chỉ còn 1% pin.
Anh không vội vàng trả lại điện thoại cho Thi Yến, mà tiếp tục đặt bên tai và trả lời một cách lịch sự, "Ông Hạ, tôi đã ghi nhớ những gì ông nói, và tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về ý kiến của ông và sẽ trả lời ông ngay sau đấy…"
"Ông chủ, cậu thực sự không cần phải ghi nhớ những gì tôi nói hoặc trả lời tôi đâu, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn tôi làm, vì vậy xin vui lòng..."
Mặc cho Hạ Thương Chu rên rỉ trong tuyệt vọng, Lâm Giang vẫn không ngần ngại cúp điện thoại. Sau đó anh đưa lại cho Thi Yến với một câu "Cảm ơn" lịch sự.
Theo như kế hoạch đã định sẵn, điện thoại Thi Yến sẽ tự động tắt. Khi Thi Yến lấy lại điện thoại, anh vờ như vừa gây ra một lỗi nghiêm trọng: "Tôi thực sự rất xin lỗi em, tôi không cố ý dùng hết pin điện thoại của em đâu."