Editor: Wave Literature
Lâm Giang chỉ gật đầu mà anh không nói gì thêm.
Ở phía bên này, Thi Yến đang vẫy tay chào Lâm Tâm Ý, cô gọi lớn: "Chị Tâm Ý, tạm biệt chị nhé!."
"Tạm biệt cưng, Yến Yến!" Tâm Ý nở nụ cười rạng rỡ với Thi Yến trước khi đưa tay lên miệng, "Moa-"
Ngay lập tức Lâm Giang đoán ra được những gì Tâm Ý chuẩn bị làm, vì vậy, không để cô hoàn thành hành động của mình, anh đã nhanh chóng kéo tay Thi Yến khiến đầu cô quay về phía anh và lạnh lùng nói: "Chúng ta đi thôi." Quàng tay qua cổ Thi Yến, anh dẫn cô đi về hướng trường đại học của họ.
Một lúc sau, Lâm Giang ngoảnh đầu nhìn về phía sau, anh thấy rằng chiếc xe của ông mình đã rời đi từ lúc nào. Chỉ khi đó, anh mới rút tay ra khỏi cổ Thi Yến.
Hai người cứ im lặng, tản bộ dưới con phố cũng rất đỗi im lặng, không ai nói với ai một lời nào. Chỉ lặng lẽ đi qua từ cây đèn đường này đến cây đèn đường khác.
Ngay khi họ chuẩn bị rẽ vào ngã tư, Lâm Giang trộm liếc nhìn qua Thi Yến.
Có lẽ ở phòng KTV cô đã có rất nhiều niềm vui nên suốt đường về, Thi Yến cứ tủm tỉm cười miết. Đôi mắt của cô vẫn còn hiện sự phấn khích quá đà. Biểu cảm buồn chán khi chứng kiến sự thân thiết giữa hai cô gái trước đó giờ đã không còn nữa.
Bị cuốn theo tâm trạng phấn khích của cô. Cảm giác ngột ngạt trong anh cũng dần biến mất.
Nhưng cuối cùng, Lâm Giang không thể ngừng lo lắng về cô. Ngay khi họ đi ngang qua một siêu thị 24 giờ, anh đột nhiên dừng bước chân.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Thấy Lâm Giang dừng lại đường đột như vậy, Thi Yến cũng dừng lại.
Lâm Giang không nói một lời. Anh nhìn vào cửa hàng tiện lợi một lúc trước khi ném cho cô một chiếc "Hãy đợi ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay"-sau đó anh sải bước đến siêu thị.
Không quá lâu để anh tìm một thứ gì đó trong siêu thị để mua, sau đó anh đi ra ngoài với chiếc túi nhựa.
Trời càng về đêm càng tối, vì vậy ngay cả có ánh sáng nhẹ từ đèn đường hắt xuống, Thi Yến không thể nhìn thấy những thứ trong túi nhựa. Cô cũng không buồn hỏi anh về điều đó.
Sau khi rời khỏi siêu thị, Lâm Giang tiếp tục đi xuống con đường dẫn trở lại trường của họ, vì vậy cô chỉ đơn giản là đi theo anh.
Đi bộ ngang qua cổng trường, đến chỗ gần khu ký túc xá nữ, Lâm Giang đột nhiên dừng lại bên dưới một ánh đèn đường.
Thấy hơi kì lạ, Thi Yến liếc nhìn Lâm Giang. Cô nghĩ thầm rằng có lẽ anh chỉ đi cùng cô đến đây mà thôi, cô chuẩn bị nói lời tạm biệt thì bất ngờ thấy anh lấy ra một chai thủy tinh từ túi nhựa và đập mạnh xuống đất.
Hành động của anh ta đột ngột đến mức khiến Thi Yến sợ hãi, cô sẩy chân liền hai bước. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào những mảnh thủy tinh và nước bị đổ trên mặt đất, rồi cô lại hướng ánh mắt ngơ ngác về Lâm Giang.
Lâm Giang vẫn không giải thích gì về hành động vừa rồi. Thay vào đó, anh chỉ thản nhiên cởi chiếc áo khoác nhẹ mà anh ta đang mặc ra và nắm lấy phần tay áo của nó. Sau đó, anh lấy ra một con dao cạo nhỏ từ túi nhựa và rạch một đường lên trên áo khoác. Ngay lập tức, một vết cắt xuất hiện trên chiếc áo khoác đắt tiền của anh.
Anh ta... Chuyện gì đang xảy ra với anh ta vậy? Tại sao anh ta làm nhiều điều kỳ quặc như vậy nhỉ?
Nhìn vào loạt hành động của Lâm Giang, Thi Yến cau mày. Ngay khi cô chuẩn bị nói gì đó, Lâm Giang đã kịp lên tiếng: "Thi Yến à, có một số thứ giống như chai nước khoáng kia vỡ trên mặt đất. Một khi nó vỡ, nước sẽ tràn ra ngoài, mọi thứ sẽ không bao giờ quay trở lại như trước đó được nữa. Ngoài ra, cũng có một số thứ giống như chiếc áo khoác trong tay tôi. Ngay cả khi nó bị rách, miễn là miếng rách không quá rõ ràng thì chỉ cần vá lại chút ít vẫn sẽ làm cho nó tốt như mới. "
Sau khi nói những lời đó, Lâm Giang ra hiệu cho cô và nói, "Thôi được rồi, bây giờ đã muộn lắm rồi. Em nên về phòng ngay bây giờ."
Đang bận suy nghĩ về những gì Lâm Giang vừa mới nói và những hành động kì lạ trước đó của anh, Thi Yến không nói một câu nào trước mệnh lệnh của Lâm Giang.
Chỉ đến khi cô trở về ký túc xá, nằm dài trên giường sau khi tắm, một thứ gì đó dường như tấn công cô. Cô rũ bỏ cơn buồn ngủ vừa ập đến, dò dẫm tìm điện thoại và gõ vào ứng dụng Tin nhắn. Sau đó, cô tìm tên của Lâm Giang...