"..."
Mặc dù không có hình *đồ ăn* nhưng quả thực dòng trạng thái cũng không nói bất kỳ chủ đề nào khác ngoài đồ ăn!
Có phải anh đang mơ?
Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Lâm Giang liền thoát ra khỏi dòng thời gian của [Yến Loves Ice Cream] và sau đó, anh bắt đầu thao tác tìm kiếm trang cá nhân của chị gái mình – Lâm Tâm Ý.
- Cuối cùng, túi đẹp phải thuộc về chủ xinh. Hình ảnh là một chiếc túi Hermes.
- Những màu son mới ra mắt này thực sự không tệ. Hình ảnh là một mảng lớn son MAC.
- Hôm nay, bầu trời thật trong xanh, không khí thật dễ chịu để ta có thể ra ngoài đi dạo một lát hít thở gió trời. Bức ảnh là bức ảnh selfie của chị gái anh.
- Sự gợi nhớ ngọt ngào từ một khuôn mặt quen thuộc sau nhiều năm xa cách, nhưng đó là điều không bao giờ có thể xảy ra với chúng ta. Chuyến đi thứ tư trong năm của cô gái.
Đây mới là dòng thời gian của một cô gái bình thường!
Có phải cô gái trẻ không thông minh đó không biết gì ngoài việc ăn? Hình ảnh đó độc đáo đến nỗi anh khó có thể tìm thấy bất kỳ từ nào để mô tả nó!
Độc đáo... tính từ đó nghe có vẻ hơi quen thuộc với Lâm Giang. Nhíu mày, anh đột nhiên nhớ lại quãng đường trên xe taxi đến phòng thí nghiệm nghiên cứu, anh nghĩ đến Thi Yến – người đã la hét với anh, nói rằng anh có thể chết đói. Hồi đó, dường như anh cũng đã dùng từ "độc đáo" để mô tả cô ấy.
Ngay lúc đó, sự mệt mỏi cuối cùng cũng đã quay lại, nhấn chìm Lâm Giang, và anh đặt điện thoại xuống rồi nhắm mắt lại.
Thật kỳ lạ. Tại sao anh lại nghĩ về Thi Yến khi anh ở trong trang Moments của [Yến Loves Ice Cream]?
Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, anh mơ hồ nghĩ rằng với sự háu ăn của [Yến Loves Ice Cream], liệu cô có thể là một người béo?
...
Buổi chiều của ngày hôm sau là lễ kỷ niệm của Đại học G.
Đại học G là Đại học lớn trong nước, nơi đây nổi tiếng là một cái nôi ươm mầm cho biết bao tài năng trẻ. Vì vậy, BTC luôn có sẵn nhiều chương trình thú vị nối tiếp nhau trình diễn cho lễ kỷ niệm của trường thật náo nhiệt.
Vào lúc chương trình kết thúc, đã là năm giờ ba mươi phút chiều.
Thi Yến cảm thấy thực sự mừng rỡ, nghĩ đến giờ sinh viên được cho ra về và cô có thể tìm vài món thức ăn tại căn tin để yêu chiều cái bao tử của chính mình, nhưng trước khi cô có thể đứng dậy, người dẫn chương trình đột nhiên lên tiếng một lần nữa, "Các bạn sinh viên, xin hãy ngồi yên một lát nữa. Bây giờ, hãy cho phép chúng tôi gửi lời cảm ơn đến ban tổ chức đã mang đến cho trường ta những chương trình thú vị như vậy: sinh viên Khoa Toán năm thứ ba, Lâm Giang, và năm thứ ba Sinh viên khoa nghệ thuật, Tần Nhất Nhiên! "
Tần Nhất Nhiên dường như đã rất mong đợi khoảnh khắc này. Cô không chậm trễ để thời gian có thể trôi đi bất kỳ giây phút nào. Ngay khi bạn dẫn chương trình tuyên bố, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước lên sân khấu với một nụ cười trên môi.
Ngay cả vào những ngày bình thường, Tần Nhất Nhiên vẫn luôn trang điểm rất kỹ. Cô luôn cố gắng chứng tỏ mình là một nữ sinh xinh đẹp. Hôm nay, cô đã đặc biệt nỗ lực để ăn mặc theo đúng mốt, và điều này làm cho cô trông thậm chí còn tuyệt vời hơn bình thường. Nhiều sinh viên nam dưới sân khấu vỗ tay ngây ngất vì cô.
Trên hàng đầu tiên, một cái nhăn mặt xuất hiện trên khuôn mặt của Lâm Giang.
Mọi người xung quanh hẳn đã phải thúc giục rất nhiều để cuối cùng Lâm Giang cũng đứng dậy và bước lên sân khấu.
Tâm trạng chua chát của anh không ảnh hưởng gì đến hình ảnh của anh cả. Nhiều sinh viên nữ bắt đầu la hét phấn khích khi nhìn thấy anh ta.
Người dẫn chương trình chờ đợi bộ đôi đứng ở vị trí trên sân khấu trước khi tiếp tục, "Nam sinh Lâm và sinh viên Tần, xin vui lòng chào các sinh viên dưới khán phòng."
Tần Nhất Nhiên liếc nhìn Lâm Giang, và thấy rằng người bạn đứng bên cạnh mình có vẻ không có ý định nói, cô bước về phía trước với một nụ cười. "Tôi là Tần Nhất Nhiên. Rất vui được gặp tất cả các bạn."
Đoạn, cô tiếp tục quay sang nhìn Lâm Giang, nhưng anh vẫn tiếp tục im lặng. Không còn lựa chọn nào khác, người dẫn chương trình chỉ có thể thúc giục anh ta, "Thế còn sinh viên Lâm thì sao?"
Trước sự thúc giục của bạn, Lâm Giang không ngừng ra hiệu với một cái gật đầu nhẹ trước đám đông.
Người dẫn chương trình biết rằng điều đó sẽ chỉ khiến tình hình trở nên khó xử nếu mình đẩy anh ta đi quá xa, vì vậy bạn dẫn chương trình đã không buộc Lâm Giang phải lên tiếng nữa. Thay vào đó, anh nói tiếp: "Sinh viên Lâm và sinh viên Tần là những nhân vật nổi tiếng trong khuôn viên trường của chúng ta, vì vậy tôi tin rằng mọi người khá tò mò về họ. Quả trứng Phục sinh mà chúng tôi đã chuẩn bị là một cuộc phỏng vấn ngắn với hai người họ."
"Câu hỏi đầu tiên của chúng tôi là: giữa hai bạn, ai đã đóng góp thêm ý tưởng cho lễ kỷ niệm của trường?"