Ăn cơm xong, Vũ Hồng Nhung hấp tấp kéo Minh Hiểu Đông ra bên ngoài nói chuyện.
“Anh nói dẫn em về ra mắt, vậy mà ngày mai đi rồi, sao em không thấy anh nói chuyện của chúng mình với bố mẹ anh vậy?”
Minh Hiểu Đông day trán, qua loa trả lời.
“Anh cảm thấy chưa thích hợp.”
“Cái gì là chưa thích hợp cơ chứ?”
Vũ Hồng Nhung tức giận đến đen mặt vặn hỏi.
“Anh rất mệt, em đừng nói nhiều nữa.
Anh tự có sắp xếp và tính toán của mình.”
“Anh…”
Vũ Hồng Nhung còn muốn nói gì đó, nhưng cô ta đang nói lại nhớ đến chuyện quan trọng hơn, vội nói.
“Thôi, chuyện đó em cũng không dục anh làm gì.”
Cô ta thở dài một hơi lại nói tiếp.
“Em mới mua một đôi giày của Chanel, anh xem chuyển tiền cho em đi.
Còn nữa, mẹ em muốn xây nhà, thợ thuyền và thiết kế đều ổn cả rồi, anh xem chuyển tiền cho em để em đưa mẹ xây nhà đi.”
Minh Hiểu Đông nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Anh mới chuyển tiền cho em mà…”
“Đó là tiền túi xách, trả là hết luôn rồi còn gì…”
Vũ Hồng Nhung giọng điệu vô cùng tự nhiên như không.
Minh Hiểu Đông day day trán, đầu vốn đã vì rượu mà đau ê ẩm, nay còn bị chọc tức đến muốn nổ cả não.
“Anh nói với em chứ, một tháng em tiêu đến mấy trăm triệu vào quần áo, túi xách, giày dép… quá lãng phí.”
“Anh nói cái gì? Có một chút tiền đó mà anh cũng tiếc với em hay sao?”
“Một chút tiền, mấy trăm triệu mà em nói có một chút tiền.
Em có biết số tiền đó, đủ để cho một nhà mấy người ở đây ăn cả năm hay không?”
Minh Hiểu Đông bắt đầu không nhịn nổi nữa.
Vũ Hồng Nhung lại như không nhận ra rằng mình đã sai ở đâu.
“Anh đừng có quá đáng, có ai yêu nhau mà đàn ông không phải chi tiền tặng quà cho bạn gái chứ.
Anh thử hỏi tất cả mọi người xem, em nói có đúng không nào.”
Minh Hiểu Đông gật đầu rồi cười đầy chế giễu.
“Đúng là đàn ông khi yêu thường tặng quà cho bạn gái.
Nhưng đã là quà tặng, thì khi nào anh muốn tặng cho em thì anh sẽ tự mua để tặng, chứ không phải là em mua rồi bắt anh trả tiền như vậy.
Nếu em không có tiền thì em đừng mua vô tội vạ như vậy.
Tiền chứ không phải lá rụng đâu, anh có rất nhiều việc phải tính toán chi ly, em phải biết suy nghĩ cho anh nữa chứ.”
Vũ Hồng Nhung không thể tin nổi che miệng, nước mắt bắt đầu lăn dài.
“Trước đây anh đâu có nói như vậy chứ?”
Minh Hiểu Đông nhìn cô ta, cười lạnh.
“Trước đây anh không nói vì khi mới quen nhau em rất bẽn lẽn, mua cũng chỉ là cái nhỏ, còn nói gì mà tiết kiệm cho tương lai.
Anh thấy em hiểu chuyện, những đồ em mua kia cũng không quá nhiều tiền.
Muốn em không quá gò bó, anh nói em muốn mua gì cứ mua, anh có tiếc em cái gì không.”
Anh nhìn ra xa bên ngoài, cười khổ nói tiếp.
“Nhưng em xem hơn một năm nay, tiền em tiêu quá nhiều, có tháng còn quá tỷ.
Ban đầu anh cũng chỉ nghĩ em ham vui, mua một chút anh không nói.
Nhưng em càng ngày càng quá đáng, mua vô tội vạ, nhưng có cái em mua về chỉ để đập hộp khoe với bạn bè rồi bỏ đó không dùng đến.
Quá lãng phí…
Tiền anh kiếm ra cũng đâu nhiều được đến như vậy, mà những thứ anh phải chi cũng rất nhiều.”
Anh cười đầy châm chọc.
“Có lẽ em đã xả vai rồi, không còn đóng nổi vai ngây thơ ban đầu nữa.
Là anh không nhận ra con người thật của em, đã khiến em nhẫn nhịn đến hai tháng trời ban đầu nhỉ…”
“Anh!..Không phải như vậy…”
Vũ Hồng Nhung mím môi, điên cuồng lắc đầu.
Minh Hiểu Đông nhìn cô ta, ánh mắt tĩnh lặng đến lạ.
“Em không cần diễn nữa.
Thực ra tôi chỉ nghĩ con người em ham vui, tiêu hoang một chút, nhưng em vẫn tốt tính.
Cho đến khi về đây lần này.
Tôi nghĩ có lẽ chúng ta không hợp nữa, chúng ta chia tay đi.”
“Chia, chia tay sao?”
Vũ Hồng Nhung lảo đảo vịn vào cây lộc vừng bên cạnh, không thể tin nổi mà nhìn Minh Hiểu Đông.
Rồi cô ta không thể giữ nổi bình tĩnh mà gào lên.
“Anh nói chia tay là chia tay hả? Anh xem tôi là cái gì? Tôi không đồng ý…”
Cô ta gạt mạnh nước mắt, ánh mắt kiên định.
“Anh đã dẫn tôi về đây gặp bố mẹ anh rồi.
Tôi còn phải khép nép phục dịch nhà anh bằng ấy ngày, bị em gái anh xem thường, đổi lại là anh chia tay sao?”
Minh Hiểu Đông nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh không mang theo cảm xúc vui buồn.
“Thì ra đây mới là bộ mặt thật của cô nhỉ.
Cô phục dịch nhà tôi sao? Từ hôm cô về đây chơi, cô đã phải đụng một cái móng tay nào vào việc nhà, hay nhẹ nhàng nhất là rửa một cái bát chưa mà nói là phục dịch.
Còn bị em gái tôi khinh thường hả? Cô nói không biết ngại miệng hả? Là ai tỏ thái độ với con bé trước, cô móc mỉa đủ điều đừng tưởng tôi không biết, nhưng con bé có nói lại cô câu nào không?”
Vũ Hồng Nhung cứng họng, lắp bắp, chống chế.
“Tôi, tôi là khách sao phải làm chứ.
Em gái anh, tôi nhìn chướng mắt thì nói.
Lớn từng ấy rồi còn đào mỏ, ăn bám anh trai thì ai mà không ngứa mắt.”
“Nó đào mỏ cô sao?”
Minh Hiểu Đông hờ hững mà hỏi lại.
Vũ Hồng Nhung trợn mắt, đúng lý hợp tình nói.
“Anh là người yêu tôi, con nào đào anh tôi cũng ghét…”
Minh Hiểu Đông cười như không cười nhìn cô ta.
“Cô chẳng phải là cũng đang đào tôi sao?”
“Anh là người yêu của tôi, tôi tiêu tiền của anh là lẽ đương nhiên.
Sau này lấy nhau, anh làm được bao nhiêu cũng đều phải đưa cho tôi.
Như vậy sao có thể gọi là đào mỏ chứ?”
Minh Hiểu Đông cạn lời với cái lý lẽ cùn của cô ta.
Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn đứng thẳng lên, dõng dạc tuyên bố.
“Anh mau mà chuyển tiền cho tôi, để tôi chuyển về cho mẹ và em tôi xây nhà đi, thợ thuyền đã gọi cả rồi đấy, đừng làm tôi phải mất mặt.”
Nghe những lời này, một người luôn bình tĩnh như Minh Hiểu Đông cũng muốn phát hoả chửi tục và đánh người.
“Tại sao tôi phải chuyển tiền cho người nhà cô xây nhà.
Tôi không chuyển…”
“Anh là con rể, anh rể mà anh không thể xây nhà cho mẹ vợ và em vợ sao.
Anh keo kiệt bủn xỉn với nhà vợ như thế hả.
Vậy mà anh hào phóng cho con em gái báo cô kia những % cổ phần đấy.
Tôi nói anh lập tức chuyển tiền cho tôi…”
Minh Hiểu Đông giờ phút này, anh thật sự muốn bổ đầu cô ta ra xem bên trong đó có não hay không.
“Tôi nói rồi, tôi và cô chia tay, chuyện của cô tôi không liên quan nữa.
Người nhà cô muốn xây nhà thì tự đi mà xây.”
Cô ta cũng không vừa, gào um lên.
“Tôi đã nói là tôi không đồng ý chia tay cơ mà.
Tôi không đồng ý thì anh vẫn là bạn trai của tôi.”
“Đấy là việc của cô, tôi không quan tâm.”
Nói rồi anh liền xoay người đi vào trong nhà.
Vũ Hồng Nhung nước mắt giàn dụa, ý thức được anh làm thật, lúc này cô ta thực sự sợ hãi, hét lên.
“Lần đầu tiên của tôi anh lấy đi rồi, thanh xuân kia tôi cũng cho anh rồi, mà anh nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy chứ.
Anh là thằng đểu…”
Minh Hiểu Đông dừng lại, ánh mắt như dao nhìn cô ta.
“Lần đầu tiên sao? Thanh xuân hả? Dây thần kinh xấu hổ của cô bị chập hả.
Không phải lần đầu tiên đó là cô gài tôi sao? Thanh xuân kia dài lắm hả, mới hơn một năm thôi, nhưng tôi chạm vào cô mấy lần, cô thử đếm cho tốt vào…”
“Anh…”
Vũ Hồng Nhung lần này thật sự rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.
“Sao có thể! Sao anh lại biết…”
(còn tiếp).