Những bác sĩ khác đồng thời quay đầu nhìn lại ông Tư.
Phó giám đốc bệnh viện, lên tiếng.
“Không biết Lão Tư, ông có giải thích gì về vấn đề này không?”
Ông Tư nhìn bọn họ, cười, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
“Nếu là anh, trong trường hợp như vậy, anh không cho bệnh nhân làm những kiểm tra đấy sao?”
Phó giám đốc bệnh viện giật giật cơ mặt.
“Dĩ nhiên là phải làm những kiểm tra đấy rồi.”
“Vậy anh hỏi tôi như vậy là có ý gì? Không lẽ tôi không được chỉ định làm kiểm tra như vậy?”
Phó giám đốc bệnh viện cố gắng hít thật sâu một hơi.
“Nhưng khi đó ông không có ở đây, không trực tiếp nhìn thấy bệnh nhân và kiểm tra tình hình của bệnh nhân.”
Ông Tư vẫn điềm tĩnh.
“Tôi đã đưa ra chỉ định sai, hay tạo ra tai nạn y khoa khiến bệnh nhân gặp nguy hiểm?”
Đỗ Nguyên Khang lặng lẽ giơ ngón cái với ông nội nhà mình, mỉm cười tiếp lời ông.
“Để tôi nói rõ tình hình của bệnh nhân cho mọi người nghe vậy.
Nhờ những chỉ định của Giáo Sư Đỗ Mạnh Trường, cũng chính thầy thuốc nhân dân Lão Tư, mà đã tranh thủ được cơ hội mỏng manh cho bệnh nhân.
Nếu như chỉ cần chậm thêm khoảng phút đồng hồ thôi, tính mạng của bệnh nhân đã không thể giữ được…”
Phó giám đốc bệnh viện sắc mặt càng lúc càng thêm phần khó coi.
“Nhưng cho dù như vậy, thì ông ấy cũng không nên chỉ định cho một sinh viên thực tập làm thủ thuật cấp cứu, nếu như xảy ra chuyện gì thì giải quyết thế nào?”
“Đã xảy ra chữ nếu của anh chưa?”
“Cái đó…”
“Chưa xảy ra thì anh kêu gào cái gì.
Học trò của tôi, cho dù chỉ là một sinh viên thực tập, nhưng đã cứu sống được một mạng người.
Các người không những không khen thưởng, lại còn chỉ chích nọ kia.
Hay các người muốn, một người học y đi ra đường, thấy người nguy hiểm thì né sang một bên để nhìn…”
“Nhưng cũng không thể vô tổ chức như vậy, hôm nay có thể là em ấy gặp may, nhưng nếu lần sau không gặp may nữa thì làm sao?”
“Haha… Gặp may, một thủ thuật cấp cứu hoàn hảo cứu về một mạng người, các người đến nhìn một chút xem là con bé gặp may hay là nó có năng lực…
Làm bác sĩ mà lại nói ra hai từ gặp may, thầy nào dạy anh thế, có tin đêm nay thầy anh đội mồ sống dậy tìm anh giảng lại bài không.”
Ông Tư mắng người không chừa một chút mặt mũi, khuôn mặt của phó giám đốc bệnh viện triệt để đen sì, ông ta nhăn nhó nhìn về phía Alex ở bên kia.
Alex cũng nhìn lại phía bên này khẽ thở dài lắc đầu.
Ông Tư đâu có dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy, tiếp tục nói.
“Nếu đã nói đến trách nhiệm, vậy tôi muốn hỏi một chút, khi bệnh nhân vào cấp cứu, tại sao tất cả các y bác sĩ đều bận một cách thần kỳ như vậy.
Bác sĩ trực ở khoa cấp cứu đã đi đâu?”
Ông vỗ bàn, giọng nói đanh thép.
“Các người có biết khoa cấp cứu là nơi trọng yếu, tiếp nhận và điều trị tất cả bệnh nhân nặng được chuyển đến.
Đánh giá, phân loại tình trạng bệnh và thực hiện các biện pháp cấp cứu thích hợp theo mức độ ưu tiên cấp cứu, đến khi người bệnh qua khỏi tình trạng nguy kịch và chuyển đến chuyên khoa phù hợp hay không?”
Nghe ông Tư nói, Alex vuốt nhẹ ngón tay, cười như không cười nói.
“Cái đó phải hỏi trưởng khoa cấp cứu…”
Ông Tư nhìn ông ta, cũng mỉm cười, chỉ là miệng cười nhưng trong mắt đều là hàn băng lạnh buốt.
Đỗ Nguyên Khang gõ nhẹ lên bàn, giọng nói không một chút nhiệt độ.
" Tôi là trưởng khoa cấp cứu mới nhậm chức, bác sĩ Đỗ Nguyên Khang.
Nếu hỏi đến vậy để tôi trả lời.
Trước lúc bệnh nhân vào viện, đã có một ca cấp cứu rất nghiêm trọng vào trước, tôi phải trực tiếp tiến hành phẫu thuật gấp cho bệnh nhân.
Trước khi tôi vào phòng phẫu thuật, tôi đã giao lại nhiệm vụ trực cho phó khoa là bác sĩ Đào Trấn Đông và hai bác sĩ là Huỳnh Hồng Phước, Lại Hiệp…"
Đỗ Nguyên Khang nhìn một lượt qua ba người kia, lúc này có hai người đang cúi đầu, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Chỉ có phó khoa Đào Trấn Đông là vẫn tự tin, không một chút chột dạ ngẩng cao đầu.
Đỗ Nguyên Khang cong nhẹ khoé môi đầy châm biếm.
“Nhưng đến khi ca cấp cứu nghiêm trọng này được chuyển đến, không biết vì lý do gì cả ba bác sĩ này đều không có mặt.
Cũng may là có sinh viên thực tập Minh Hiểu Khê, đã ứng phó rất tốt trước tình hình khó khăn ấy, và thầy của tôi đến kịp thời, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, đó là một sinh mệnh mới tuổi…”
Nói đến đây anh nghiêm túc nhìn đến ba người bác sĩ kia, giọng nói mang theo sự phẫn nộ truy vấn.
“Xin hỏi, ba vị bác sĩ này, khi xảy ra sự việc các vị đang ở đâu?”
Hai bác sĩ kia nhìn nhau, cúi đầu càng thêm thấp mấy phần.
Đào Trấn Đông siết chặt nắm đấm, ánh mắt liếc qua Đỗ Nguyên Khang đầy hận ý, lên tiếng.
“Khi đó tôi đang bận cấp cứu cho một bệnh nhân quan trọng… Bà ấy là vợ của chủ tịch Thành phố…”
Đỗ Nguyên Khang chỉ gật đầu nhìn đến hai người còn lại.
“Còn hai vị…”
Huỳnh Hồng Phước nhỏ giọng trả lời.
“Khi đó tôi đang hỗ trợ trên khoa Nhi…”
Lại Hiệp lúc này cất điện thoại trên tay, nét mặt giãn ra, cũng ngẩng đầu, ưỡn ngực vẻ mặt tự tin.
“Khi đó tôi đang cấp cứu cho bệnh nhân khoa nội tổng hợp?”
Đỗ Nguyên Khang nhìn bọn họ, gật đầu.
“Ba vị là bác sĩ, hết lòng vì bệnh nhân quá.
Bệnh nhân của bác sĩ Đông là vợ của chủ tịch thành phố, bà ấy chỉ bị trẹo chân, nhưng anh vẫn tận tâm cấp cứu.
Xin hỏi bà ấy có phải mổ xẻ hay nguy hiểm đến tính mạng hay không?”
“Anh đang phân biệt đối xử với bệnh nhân, đã vào bệnh viện, đã là bệnh nhân thì đều phải đối xử công bằng và có trước sau, đây là nguyên tắc, bác sĩ Khang chắc quên rồi?”
Đào Trấn Đông nói chuyện vô cùng có lý lẽ.
Đỗ Nguyên Khang chỉ nhìn anh ta, xoay xoay chiếc bút trên tay.
“Là một bác sĩ có kinh nghiệm trong nghề, thân là một bác sĩ có kinh nghiệm, tôi không nghĩ anh lại không thể phân biệt phải trái, đúng sai như vậy.”
“Cạch…”
Chiếc bút trong tay bị đập mạnh xuống mặt bàn, giọng nói đầy sự tức giận.
“Nguyên tắc trong cấp cứu là ưu tiên bệnh nhân nặng hơn, anh không biết hay cố tình làm lơ…
Anh đang cố chống chế cho sai lầm của mình…”
“Anh đừng ăn nói hàm hồ… Tôi không có như vậy…
Tôi chỉ nghe thông báo là có bệnh nhân cấp cứu vào viện, khi đó tôi nói mình bận là đúng sự thực, tôi không hề chống chế gì cả…”
Sắc mặt Đào Trấn Đông cứng lại có chút thay đổi.
Đỗ Nguyên Khang nhìn thái độ của anh ta thì chỉ mỉa mai nhìn giám đốc bệnh viện.
“Tôi nghĩ ông cần nghiêm túc suy xét đến việc dạy lại y đức cho những người này…”
Sắc mặt của giám đốc bệnh viện cũng triệt để đen kịt, chết lặng, trên đỉnh đầu là toàn mây đen như muốn nổi bão.
Đỗ Nguyên Khang cũng không để cho tâm trạng của ông ấy kịp điều chỉnh, tiếp tục chỉ vào hai bác sĩ còn lại.
“Bác sĩ Phước, cô với trưởng khoa nhi tâm sự hỗ trợ rất vui vẻ nhỉ…”
“Anh đừng nói linh tinh, nếu không tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng, xúc phạm người khác…”
Huỳnh Hồng Phước đỏ mặt tía tai đứng dậy mà quát lên.
Đỗ Nguyên Khang nhún vai tỏ vẻ chẳng có vấn đề gì.
“Cô muốn kiện cứ kiện, tôi chờ.
Nhưng cô phải suy xét cho kỹ một chút, xem xem những gì tôi nói đúng hay sai trước đã…”
“Anh…”
Đỗ Nguyên Khang quay sang Lại Hiệp.
“Bác sĩ Hiệp… Khoa nội tổng hợp của bệnh viện từ khi nào chuyển đến phòng khám tư [email protected] Thủy vậy?”
“Sao???”
Lại Hiệp suýt chút nữa thất thố nói ra điều không nên nói, anh ta vội vàng bịt miệng mình lại.
Nuốt một ngụm nước miếng thật lớn, mới nói.
“Anh đừng có ăn nói hàm hồ, tôi khi đó thực sự đang giúp đỡ ở khoa nội tổng hợp…”
(còn tiếp).