Lục Trình bị người ta đẩy bất ngờ khiến anh ngã bệt xuống sàn nhà.
“Cô làm cái gì vậy?”
Đào Mộng Điệp nhìn anh đầy khinh thường.
“Anh thì biết cái gì mà dám động đến bệnh nhân hả? Nhỡ mà xảy ra vấn đề gì anh có chịu trách nhiệm được hay không…
Mau tránh ra để cho giáo sư của chúng tôi xem tình hình của bệnh nhân.”
Alex cùng một người nữa, lúc này bình tĩnh tiến đến nhìn qua bệnh nhân một chút liền hỏi người nhà.
“Ở nhà bệnh nhân có biểu hiện gì không?”
Bố của đứa trẻ lo lắng trả lời.
" Ở nhà cứ mỗi khi mà vận động gắng sức là cháu nó khó thở và thở khò khè, mấy ngày hôm nay có xu hướng phát triển dần, đến leo cầu thang cũng khó thở.
Từ hôm qua cháu không có chạy nhảy gì cũng nói mệt mỏi và khó thở.
Ngoài ra cháu còn ho rất nhiều nữa."
Alex gật đầu, đưa ra kết luận của mình.
“Bệnh nhân bị phổi tắc nghẽn mãn tính, mau chuyển đến phòng cấp cứu đi…”
“Này… Bệnh nhân bị suy tim đó…”
Lục Trình hét lên với Alex.
Đào Mộng Điệp lại khinh thường nói với anh.
“Anh đang hô to gọi nhỏ với ai vậy hả? Anh chỉ là một sinh viên thực tập, còn đây là giáo sư đấy, đừng có hỗn…”
“Cô…”
Lục Trình còn muốn nói điều gì đó, thì bố của đứa bé khi biết anh chỉ là sinh viên thực tập, mà Alex lại là một giáo sư người nước ngoài, liền quyết định tin vị giáo sư người nước ngoài trước mặt mình.
Lục Trình còn muốn đuổi theo, liền bị người khác ngăn lại, anh nhìn theo những người kia mà rối như canh hẹ.
Khi nhìn thấy Minh Hiểu Khê anh như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, chạy tới chỗ cô.
“Hiểu Khê, Hiểu Khê… Mau… Em mau nghĩ cách, bệnh nhân khi nãy là bị suy tim đó.
Nhưng cái người giáo sư Alex kia lại nói là bị phổi tắc nghẽn mãn tính…”
Minh Hiểu Khê bị anh lắc cho đầu hoa mày choáng.
“Anh từ từ đã, bình tĩnh lại nào, đừng có cuống…”
Lục Trình phải hít vào mấy hơi thật sâu, mới có thể bình ổn lại được tâm trạng của bản thân mình.
Minh Hiểu Khê vỗ vai anh, nói.
“Anh có chắc chắn là cô bé kia bị suy tim hay không?”
Lục Trình máy móc gật đầu, rồi rất nhanh lại lắc đầu.
“Anh cũng không biết nữa.”
Minh Hiểu Khê thở dài nói.
“Alex là một giáo sư giỏi điều này chúng ta đều biết, nếu ông ấy đã nói như vậy rồi, người nhà bệnh nhân cũng nguyện tin tưởng ông ta như thế thì chúng ta có nói cái gì đi chăng nữa thì cũng là vô nghĩa thôi.”
“Nhưng… Nếu ông ta chuẩn đoán sai thì cô bé đó sẽ thế nào chứ?”
Lục Trình ngập ngừng nói.
Minh Hiểu Khê nhìn anh, nghiêm túc.
“Vậy anh có chắc chắn rằng mình đã chuẩn đoán đúng hay không?”
Lục Trình mím môi, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
“Anh không chắc…”
“Lục Trình, nếu anh là người nhà của bệnh nhân, đứng giữa một bên là sinh viên thực tập, và một bên là giáo sư như Alex, anh sẽ nguyện ý tin tưởng ai?”
Lục Trình cúi đầu, không cam lòng mà nói.
“Giáo sư…”
Minh Hiểu Khê nhìn anh, lại nói tiếp.
“Vậy muốn để cho bệnh nhân và người nhà của họ nguyện ý tin tưởng chúng ta, chúng ta phải cố gắng hơn nữa…”
Lục Trình siết chặt hai nắm tay trong lòng hạ quyết tâm.
Nhưng anh vẫn chưa buông bỏ, nói.
“Tại sao những người nhà khi trước tin tưởng giao bệnh nhân cho em, mà đến phiên anh lại không chứ…”
Minh Hiểu Khê vỗ vai anh, cười cười, thẳng thắn nói.
“Người anh em, có lẽ khắc tinh mang tên Mộng Điệp của anh vía nặng quá, ám anh đấy…”
Lục Trình nhìn cô cạn lời.
Nhưng họ không nghĩ đến khi bọn họ đang tám chuyện với nhau thì ở bên kia cô bé bệnh nhân đang lâm vào tình trạng vô cùng nguy kịch.
Alex nhìn chằm chằm vào bệnh nhân đang dần dần suy yếu kia mà không thể tin tưởng.
“Tại sao lại như vậy chứ… Tôi sai rồi… Sai rồi…”
Tiếng máy móc vang lên liên hồi, báo động bệnh nhân đang dần dần mất đi sự sống.
Minh Hiểu Khê và Lục Trình đang muốn đi lên căng tin uống cốc cà phê, lấy lại tâm trạng thì nghe thấy âm thanh huyên náo, các y tá mang đồ chạy tới tấp.
Hai người vội vàng chạy theo một người hỏi chuyện.
Biết cô bé bệnh nhân kia đang gặp nguy hiểm, Minh Hiểu Khê che miệng nhìn sang Lục Trình.
“Lẽ nào… Anh nói đúng… Alex sai…”
Lục Trình cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt…
Minh Hiểu Khê phản ứng lại, cô nhanh chóng lôi Lục Trình chạy về bên kia.
Đỗ Nguyên Khang cũng vừa lúc đi tới, thấy anh cô liền kéo người đi theo luôn.
Khi ba người họ chạy đến nơi, chỉ số sinh tồn của cô bé kia đã gần như cạn kiệt, hơi thở đã mỏng vô cùng.
Nhìn Alex đang luống cuống tay chân ở đấy, Minh Hiểu Khê thô bạo trực tiếp kéo người ném sang một bên.
Đỗ Nguyên Khang nhanh chóng sát khuẩn tay, mang găng tay y tế vào kiểm tra tình hình.
“Mau chóng chuẩn bị phòng mổ cấp cứu…”
Rất nhanh bệnh nhân đã được đưa vào phòng mổ, Lục Trình đi theo làm phụ tá cho Đỗ Nguyên Khang, Minh Hiểu Khê thì ở bên ngoài chờ đợi.
Sau hơn h làm phẫu thuật cuối cùng mạng sống của cô bé đã được bảo toàn.
Vì sai sót nghiêm trọng này của Alex mà ngay ngày hôm sau một cuộc họp, xem xét kỷ luật của bệnh viện đã diễn ra.
Alex là người chịu trách nhiệm chính sau khi nhận quyết định kỷ luật đã lập tức đưa đơn xin từ chức.
Minh Hiểu Khê dạo gần đây tâm trạng không tốt một chút nào cả, nên sau khi tan làm liền trở về nhà nằm ngủ.
Ngày hôm nay, cô vừa trở về đã gặp Lục Lam Chi và một bà cụ tìm mình.
Bà cụ Thời nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, ánh mắt đầy sự không vừa ý.
“Cô là Minh Hiểu Khê…”
Minh Hiểu Khê lễ phép chào hỏi.
“Vâng, là cháu ạ… Không biết bà là ai và tìm cháu có việc gì ạ?”
Bà cụ Thời chỉ chỉ vào trong nhà.
“Không mời chúng tôi vào nhà được sao?”
“Dạ, cháu mời bà vào trong nhà ạ…”
Lục Lam Chi đỡ bà cụ vào trong nhà.
Minh Hiểu Khê rót nước mời hai người rồi mới ngồi xuống sô pha.
Bà cụ Thời cũng không vòng vo nhiều, lập tức vào thẳng vấn đề chính.
“Chắc cô không biết tôi, vậy để tôi giới thiệu mình trước đã nhỉ.”
“Vâng ạ…”
“Tôi là bà nội của Trường Sinh…”
“Vâng…”
Thấy mình giới thiệu là bà nội của Đoàn Trường Sinh, mà Minh Hiểu Khê một chút bất ngờ hay sợ hãi luống cuống cũng không có, bà cụ Thời có chút hơi thất vọng.
Nhưng bà cụ không thể hiện ra ngoài, tiếp tục nói.
“Tôi biết cô và cháu trai tôi đang quen nhau, vậy nên hôm nay tôi đến đây gặp cô là muốn cô hay chấm dứt tình cảm này của cô và Trường Sinh đi…”
Minh Hiểu Khê trong lòng khẽ à lên một tiếng.
Hoá ra là đến để chia loan rẽ thuý.
Cô mỉm cười, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại bà cụ một câu.
“Không biết bà tới chỗ này của cháu, anh Trường Sinh có biết không ạ?”
Bà cụ Thời không nghĩ đến cô còn dám hỏi vặn ngược lại mình, bà cụ hừ một tiếng, nói.
“Nó biết hay không biết để làm cái gì? Tôi là bà nội nó, tôi nói nó còn không nghe sao?”
Minh Hiểu Khê khẽ nhún vai.
Nếu là trước đây một tuần cô sẽ sợ và lúng túng không biết nên làm thế nào trước mặt bà cụ.
Nhưng hiện tại cô và Đoàn Trường Sinh đã rạn nứt, chỉ là bọn họ chưa chính thức chia tay mà thôi, vậy hiện tại gặp người lớn nhà anh, cô có gì mà phải lo lắng phải trái.
“Nếu cháu trai bà nghe lời bà như vậy, thì bà cứ về bảo anh ấy chia tay cháu mà được rồi, đâu cần bà lớn tuổi như vậy còn phải chạy đến chỗ này của cháu ạ…”
“Cô…”
(còn tiếp)
(Gió thổi nhẹ nhàng chương ạ.
Tại dạo này mình bận quá không bão nhiều được, chỉ có thể cố gắng ra đều chương thôi, các bạn thông cảm cho mình nhé…).