Lê Thanh Huyền nhìn bà cụ, bình tĩnh nói.
“Cháu muốn nhận con bé làm con dâu, nhưng con bé còn chưa vừa mắt con trai cháu cũng là cháu nội của bác đâu…”
Bà cụ Thời nghe Lê Thanh Huyền nói, lại nhìn một đống đồ trên tay ba mẹ con thì hừ lạnh.
“Còn nịnh nọt quà cáp gớm.
Có phải vì tô không thích con nhỏ đó, muốn để thằng Trường Sinh lấy con bé Nhã Đan, chị sợ sau này con bé nó làm vợ thằng Trường Sinh sẽ không coi chị ra gì nên chị cố tình chống đối tôi phải không…”
Lê Thanh Huyền nhìn Đặng Nhã Đan đang đứng ở bên cạnh bà cụ, chỉ lướt qua một lần, bà cười lạnh nói.
“Đối với cháu, con dâu là ai cũng được, bác quý hay ghét cháu không quan trọng, quan trọng là con trai cháu thích và yêu là được.
Bác đừng tự luyến quá, chứ thực ra bác không quan trọng đến độ, cháu phải mang hạnh phúc của con trai cháu ra để chọc tức bác đâu ạ.”
“Cô…Khụ khụ…”
Bà cụ ôm ngực ho liên hồi, tức giận đến muốn thổ huyết.
“Trường Sinh, cháu nói đi, có phải cháu đủ lông đủ cánh rồi, nên ngay cả lời của bà nội nói cháu cũng không nghe nữa hay không?”
Đoàn Trường Sinh lắc đầu, thở dài.
“Cạch…”
Cửa nhà được anh mở ra.
"Mọi người vào nhà đi rồi nói chuyện tiếp, ở ngoài nảy không tiện.
Minh Hiểu Khê đang nằm trên sô pha xem phim và ăn ô mai.
Thấy Đoàn Trường Sinh dẫn người vào cô với lấy chiếc khẩu trang đeo lên.
“Cô kia, cô có ý gì vậy hả?”
Bà cụ đang tức giận, nhìn thấy Minh Hiểu Khê không chào mình, mà còn lấy khẩu trang đeo lên thì càng nóng mặt.
Đoàn Trường Sinh vội vàng giải thích.
“Bà nội, cô ấy không ngửi được mùi nước hoa hắc nồng lên mới vậy.”
Minh Hiểu Khê nhận ra Lê Thanh Huyền, ấn tượng của cô với bà khá tốt, cô hướng bà nở nụ cười.
“Cháu chào bác gái…”
Lê Thanh Huyền đi tới ngồi với cô, gật đầu.
“Chào cháu, để cháu chịu uất ức rồi.”
Minh Hiểu Khê biết bà đang nói chuyện gì, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói với bà.
“Cháu không cho bọn họ vào nhà nữa mà, họ chẳng thể bắt nạt cháu được.”
Lê Thanh Huyền nghe cô nói thiếu chút nữa là cười thành tiếng khoái chí.
Đoàn Trường Sinh rót cho bà cụ một cốc nước, lúc này mới nghiêm túc nói chuyện.
“Bà nội, đây là hạnh phúc của cháu, người cháu lựa chọn là người sẽ đi cùng cháu suốt cuộc đời này.
Vậy nên cháu hi vọng bà tôn trọng ý kiến và lựa chọn của cháu.”
Bà cụ đặt mạnh cốc nước xuống bàn, sẵng giọng.
“Bà không thể đồng ý, cháu xem thái độ của cô ta xem, một chút tôn trọng đối với ta cũng không có.
Bà không thể chấp nhận được một đứa như nó bước chân vào nhà mình.
Bà không thể nào hiểu nổi cháu nữa, Nhã Đan xinh đẹp, tài giỏi, gia đình môn đăng hộ đối với nhà chúng ta thì cháu không thích, cứ phải đâm đầu vào cô ta như vậy.”
Đoàn Trường Sinh nhức cái đầu, anh thật sự muốn nói, bà nội ơi, con tình nguyện đâm đầu mà người ta còn không muốn đấy.
Bà cụ cũng không muốn nghe anh nói, bà chỉ tay thẳng vào mặt Minh Hiểu Khê mà mắng xối xả.
“Cái loại đũa mốc mà đòi chòi mâm son như cô tôi gặp nhiều rồi.
Tôi nói cho cái mặt cô biết, chừng nào bà già này còn sống thì cô đừng hòng mà bước vào nhà tôi một bước.
Cô tránh xa cháu trai tôi ra.”
Đoàn Trường Sinh nghe bà nội mình nói mồ hôi lạnh túa ra, anh gấp gáp muốn ngăn bà nội mình lại.
Anh còn chưa nói, Minh Hiểu Khê đã thay anh nói trước.
“Nếu vậy thì bà cứ ôm cháu trai mình về nhốt tủ kính đi là được thôi ạ, cháu còn chưa có nói muốn gả đến nhà bà, vậy nên bà đừng chụp cái nồi đũa mốc đòi chòi mâm son gì đó lên đầu cháu…”
“Đúng là như vậy, bà không muốn cháu trai mình lấy con gái tôi, vậy bà cứ ôm cháu trai bảo bối của bà về là được.
Con gái tôi không cần đâu.
Con gái tôi, tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, là vàng là ngọc của nhà tôi.
Bà có tư cách gì mà sỉ nhục nó như vậy.”
Tiếng Đỗ Bảo Tuyền vang lên, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người nhìn qua.
Nhìn thấy sự xuất hiện của ba người nhà Minh Đình Nhân đang vào nhà, Đoàn Trường Sinh cảm thấy ngày tận thế đang đến rất gần mình.
“Bác trai, bác gái, anh…”
Đoàn Trường Sinh cẩn thận lên tiếng chào hỏi trước.
Lê Thanh Huyền cũng cảm thấy không ổn.
“Chào ông bà…”
Đỗ Bảo Tuyền đang rất nóng máu, nhìn đoàn người trong nhà, nghĩ con gái mình bị người ta đến tận nhà dằn mặt bắt nạt mà tức muốn hộc máu.
Bà cụ nhìn thấy bố mẹ của Minh Hiểu Khê thì cười khẩy, khinh thường mà lên giọng.
“Hai người đến đúng lúc thật tốt đấy, để tôi khỏi mất công đi tìm, rất mất thời gian.
Để tôi nói thẳng nhé, các người quản lý con gái mình cho tốt, đừng để nó ảo tưởng bước vào nhà tôi, tôi không đồng ý, không cho phép đâu…”
“Bà nội…”
Đoàn Trường Sinh bất lực hô lên, ngắt lời của bà cụ.
Lê Thanh Huyền siết chặt nắm đấm, hít vào một hơi thật sâu, nói.
“Bác gái, có thể bác đang nhầm lẫn điều gì đó rồi.
Cháu là mẹ của Trường Sinh, nó là thịt trên người cháu rớt xuống, vậy nên cháu nghĩ người có thể phản đối hay đồng ý chuyện này là cháu chứ không phải bác đâu…”
“Cô dám ăn nói với tôi như thế à? Tôi là bà nội nó…”
“Cháu là người sinh ra nó, chứ không phải bác…”
“Nó ăn cơm nhà tôi, thừa hưởng tài sản nhà tôi…”
“Không, còn nhỏ nó ăn sữa của cháu, lớn lên thì ăn cơm cháu nấu, thừa hưởng tài sản là của ông nội nó cho.
Bác không cho nó bất cứ gì cả, ngoài một người cha không nên hồn, không đáng mặt làm cha mà thôi…”
Không khí mỗi lúc một căng thẳng hơn, Đoàn Trường Sinh tiến lên cắt ngang hai người, nói.
“Bà nội, cháu lớn rồi, cháu yêu ai, cưới ai chính là chuyện riêng của cháu, cho dù là ai cũng không thể can thiệp vào đâu ạ…”
“Bốp…”
Bà cụ vung tay giáng cho Đoàn Trường Sinh một bạt tai.
“Thằng mất dạy, đến lời bà nội mày nói mày cũng không nghe hả? Bố mẹ mày có chúng mày rồi, tao còn bắt bỏ được, mày nghĩ mày với nó bền vững được mấy thủa…”
“Bà nội…”
Đoàn Trường Sinh gằn giọng, khí thế đè nén áp suất nặng nền xuống.
“Cháu không phải là bố cháu, cháu và ông ấy hoàn toàn không giống nhau.
Vậy nên bà đừng như vậy nữa.
Không lẽ cháu không hạnh phúc thì bà mới hài lòng…”
“Mày… Đúng là ngu ngốc…”
“Choang…”
Bà cụ ném mạnh cốc nước xuống, tức giận đứng lên đi ra ngoài.
Chờ đến khi mấy người bà cụ đã đi khỏi, Lê Thanh Huyền mới tiến lên chào hỏi, làm quen, giải thích cẩn thận mọi sự với hai vợ chồng Minh Đình Nhân.
Minh Đình Nhân và Đỗ Bảo Tuyền cũng là người hiểu lý lẽ, hiểu cái khó của mẹ con Đoàn Trường Sinh, nên không có làm khó bọn họ.
Minh Hiểu Khê mệt mỏi ngáp dài một cái.
Minh Đình Nhân nhìn con gái, sau khi quan sát một hồi, hai mắt ông mở lớn, ôm ngực…
Một lúc sau bình tĩnh lại ông mới cẩn thận kéo con gái sang một bên.
“Con có phải là có… Có thai rồi hay không?”
Minh Hiểu Khê biết không thể dấu chỉ có thể gật đầu.
“Vâng… Nhưng mọi chuyện đều là sự cố mà thôi bố ạ.”
Minh Đình Nhân nhìn con gái rượu, mắng không thể mắng, đánh không thể đánh chỉ biết thở dài một tiếng.
“Vậy con định tính thế nào.”
“Con chưa biết bố ạ, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi…”
“Con đó, thật là khiến cho bố mẹ đau tim chết mất thôi.
Chuyện này mẹ con mà biết thì con chờ mà ăn đòn đi.”
Cô ôm tay bố làm nũng.
“Bố, bố xem nịnh vợ bố để cứu con gái bố đi mà.”
“Hừ hừ… Con đó, gây chuyện xong đều ném cho bố đội nồi…”
“Hì hì… Con yêu bố nhất mà…”.