Thanh Xuân Thân Ái

chương 46: c46: chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi đến trường học, bên ngoài cổng trường cổ kính đã có rất nhiều xe, rất nhiều học sinh và phụ huynh đi cùng với họ, còn có một số người đứng ở trước cửa chụp ảnh lưu niệm nữa.

“Bạn ơi, bạn ơi.” Tân Đường nắm chặt tay tôi chen chúc trong một đám người đi về phía trước, khó khăn lắm mới đến được một chỗ có vẻ trống trải, thì một cô gái tóc ngắn mắt to chạy đến trước mặt tôi, rồi đưa máy chụp hình ra, “Xin hỏi có thể chụp dùm mình một tấm được không?”

Bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tủm tỉm cười nhìn cô ấy, chắc là mẹ của cô ấy.

“Được.” Tôi gật gật đầu, rồi giúp bọn họ chụp một tấm, cô ấy cười nói cảm ơn với tôi, Tân Đường nói, “Chúng ta có nên chụp một tấm kỷ niệm không?”

“Bây giờ rất đông người, chờ sau khi em về ký túc xá đã rồi tính.”

Đi qua khu vực chiêu mộ người mới của các hội nhóm, vô cùng đa dạng phong phú, tôi mới biết được Tân Đường tham gia Câu Lạc Bộ Guitar mà còn là hội trưởng nữa, ngoài miệng hắn nói mọi thứ đều đã thu xếp xong, nhưng lúc đi ngang qua vẫn muốn vào xem một chút.

Tôi đỡ vali đứng ở dưới một bóng cây chờ hắn, một chàng trai đứng bên cạnh mang tai nghe màu đỏ đang cúi đầu chơi điện thoại. Một lát sau thì có một người đàn ông trung niên béo lùn chắc nịch, đầu đầy mồ hôi chạy tới, “A Trạch, A Trạch, mọi thứ đã làm xong rồi.”

“Sao lại chậm như vậy.” Cậu sinh viên mang tên là A Trạch kia cau mày, bỏ tai nghe xuống, “Bây giờ có thể đi rồi chứ.”

“À à, có thể có thể, chỗ này còn cần con ký tên vào này.”

“Phiền phức vậy sao, đưa bút đây.”

Người đàn ông trung niên vẻ mặt khó xử, “Trong, trong túi của con không có bút sao?”

“Có bao giờ trong túi tôi có những thứ đó đâu!”

“Được rồi, được rồi để hỏi người ta xem.” Người đàn ông kia khó xử nhìn khắp nơi, cuối cùng mục tiêu dừng lại ở trên người tôi, vô cùng lễ phép mở miệng hỏi, “Cô bé này, có thể cho chúng tôi mượn dùng cây bút được không?”

Anh chàng xấu tính kia thì tôi không thèm để ý tới, nhưng nhìn người này mồ hôi ướt đẫm, tôi cũng không đành lòng, vì thế mở cặp ra lấy một cây bút máy đưa cho ông ấy, “Tôi chỉ có loại này mà thôi.”

“Được được, cảm ơn.”

Anh chàng kia liếc nhìn tôi một cái, sau đó ký tên lên trên hồ sơ, đúng lúc này thì có điện thoại gọi tới. Giọng anh ta càng nói to hơn: “Sao lại trễ như vậy?!”

Người đàn ông trung niên sợ tới mức co rụt người lại, giống như biết có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra, lập tức vội vàng chuồn mất. Anh chàng tên là A Trạch vẻ mặt cũng nổi giận đùng đùng tránh ra, trong tay vẫn còn cầm chặt cây bút máy vô tội của tôi.

“Nè, nè...”

Tôi vừa định chuẩn bị đuổi theo, thì Tân Đường đã quay lại, “Có chuyện gì vậy?”

“Người đó mượn bút máy của em rồi không trả lại."

“Là ai vậy?”

Trong đám đông rộn ràng và nhốn nháo, hình bóng anh ta đã biến mất không thấy đâu.

Tôi thở dài, “Thôi coi như em xui xẻo vậy.”

Lúc vào phòng ký túc xá, tôi tìm được cái giường ngủ có tên mình, vừa mới mở đồ đạc xuống thì Tân Đường cũng đã ngồi xuống, còn cảm thán nói, “Chỗ này chính là chỗ mà sau này Trần Mộ Sanh sẽ ở sao?”

“Ừ.”

“Không biết sau lần này thì khi nào mới có thể đến đây nữa.”

“Bất cứ khi nào anh cũng có thể tới mà, chỉ cần có điều kiện.”

“Thật sao?” Tân Đường đứng lên, rất có hứng thú nhìn tôi, “Câu này là thật lòng đúng không?”

“Đương nhiên là thật.”

Hắn một tay ôm lấy tôi, tôi sợ có người đột ngột đi vào cho nên né tránh, hắn lại càng ôm chặt hơn, “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một chút thôi.”

“À.” Tôi bất động, tay xoa lưng hắn, mới vừa nhắm mắt lại định cảm thụ sự ấm áp của hắn, thì cửa đột ngột mở ra.

Một cô gái đeo mắt kính gọng tròn, cầm bình nước sôi đi vào nhìn thấy tình cảnh này thì hoảng sợ, tôi và Tân Đường vội vàng tách ra, hắn ho khan, ra vẻ bình tĩnh nói, “Chào bạn.”

“Anh, chào anh.” Cô gái kia có vẻ thẹn thùng, đi đến trước bàn, đặt bình nước xuống.

Hắn đã ăn nói lưu loát hơn, “Tôi là Tân Đường, là sư huynh của các bạn, đây là Trần Mộ Sanh nhà tôi, tính cách cô ấy không tốt lắm, sau này nhờ các bạn chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn.”

Tôi trộm véo hắn, “Ai tính cách không tốt hả?”

Cô nữ sinh kia lại cười, “Mọi người đều là bạn cùng phòng, đương nhiên là phải chăm sóc nhau rồi.”

“À, đúng rồi.” Tân Đường xoay người nói với tôi, “Dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta đến siêu thị mua thêm đồ dùng cho em.”

Tôi nghĩ nghĩ, “Anh vẫn nên đến hội nhóm của anh đi. Em thấy hôm nay có rất nhiều sinh viên, những người khác chắc là sẽ không làm hết được đâu.”

“Em thật sự muốn mình sẽ tự thu dọn một mình sao?”

“Em có phải là đứa bé 3 tuổi đâu? Anh đi nhanh đi. Nếu không sau này không cho anh đến nữa đâu.”

“Anh đi ngay.” Hắn vội vàng nói, mới vừa đi vài bước, lại quay lại hôn một cái lên trán tôi, “Nếu có việc cứ tìm anh bất cứ lúc nào.”

Mặt tôi lại đỏ lên. Cô bạn cùng phòng kia nói một cách đầy hâm mộ, “Bạn trai cậu thật là tốt với cậu.”

Lúc này, lại có người đi vào, hóa ra là cô gái mắt to khi nãy đã nhờ tôi chụp ảnh, cô ấy xách theo một túi thức ăn chạy vào, cũng nhận ra tôi, nói “Cậu cũng ở phòng này hay sao?”

“ Ừ.”

“Thật là có duyên, tớ là Lâm Hiểu Hiểu, khoa Ngoại Ngữ.”

“Tớ là Trần Mộ Sanh.”

“Cô này là đồng hương với tớ, gọi là An Tĩnh, tên An Tĩnh, người càng an tĩnh.” Lâm Hiểu Hiểu một phen ôm bả vai cô gái kia, “Nè, cậu có đói bụng không, mẹ tớ mua cho tớ rất nhiều đồ ăn, từ khi đưa tớ tới đây, cứ luôn lải nhải không ngừng, lỗ tai tớ cũng sắp biến thành một cái kén rồi.”

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, mấy người chúng tôi cùng trò chuyện trên trời dưới đất. Người cuối cùng vào phòng là một cô gái có vóc dáng cao gầy, tóc ngang vai, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, gần như không có bao nhiêu huyết sắc, khí chất lạnh nhạt, nhìn thấy chúng tôi cũng không nói lời nào, trực tiếp đi đến giường của mình bỏ đồ đạc xuống rồi đi ra cửa, giống như chúng tôi không hề tồn tại.

“Xong rồi,” Lâm Hiểu Hiểu nói, “Xem ra phòng chúng ta đã có một chủ nhân khó hầu hạ.”

Buổi trưa tôi hẹn với Khanh Ngữ ăn cơm ở nhà ăn. Cô ấy hỏi tôi ký túc xá thế nào?

Tôi gật đầu, “Cũng khá tốt, chỉ là có một cô gái đến cuối cùng, thoạt nhìn có vẻ hơi khó sống chung.”

“Đại học và cao trung dù sao cũng không giống nhau, tớ và các bạn cùng phòng cũng đều đã có điện thoại di động rồi, cho nên mọi người cũng có rất ít đề tài để nói với nhau.”

Tôi cầm tay cô ấy, “Cậu còn có tớ mà, bất cứ lúc nào tớ cũng có thể làm thùng rác cảm xúc cho cậu.”

Khanh Ngữ: “Cảm ơn nha, chỉ là cũng không biết Tân Đường có đồng ý hay không. Đúng rồi, hôm nay hội nhóm của bọn họ chiêu nạp người mới, có lẽ là rất bận rộn.”

“À. Đúng rồi, cậu có biết một người tên là Tống Linh Hiểu không?”

Cô ấy gật đầu, “Biết chứ, đã cùng dẫn chương trình với nhau mấy lần. Cô ta là một cô gái rất có năng lực. Có một thời gian trong trường còn đồn đại rằng cô ta thích Tân Đường đấy.”

“Nhưng Tân Đường nói cô ta đã có bạn trai.”

“Ở đại học này, những kẻ một chân đạp hai xuồng cũng không ít đâu.”

“Cậu đừng làm tớ sợ, hôm nay tớ đã gặp cô ta, cô ta và Tân Đường cùng đến đón tớ, khí thế đó quả thật không phải là người bình thường.”

“Lúc tớ gặp cô ta thì cô ta lại rất có chừng mực. Nhưng mà cậu lo lắng cái gì chứ? Tân Đường chỉ hận không thể ở bên cạnh cậu mỗi giây mỗi phút, cho dù người đó có là tiên nữ đi nữa thì cậu ấy cũng không động lòng đâu.”

“Tiên nữ thì tớ không sợ, tớ chỉ sợ yêu tinh thôi.” Tôi lẩm bẩm nói, “Tớ phải làm một chút gì đó thôi, không thể ngồi chờ chết được.”

- -----------

“A, hội trưởng có còn nhận người không?”

Buổi chiều lúc hội nhóm của bọn họ đang chuẩn bị dọn dẹp thì tôi đứng ở trước mặt Tân Đường nói.

Hắn vẻ mặt vui mừng kính ngạc, “Anh đang định đi tìm em đây. Em muốn học ghi - ta thật à?”

“ Ừ.”

“Đương nhiên là được, anh sẽ tự mình dạy em.”

“Khụ khụ, Tân Đường.” Tống Linh Hiểu ôm một đống tư liệu đi tới, nhàn nhạt nhìn tôi một cái, “Hôm nay có quá nhiều người ghi danh vào câu lạc bộ của chúng ta, cần phải sàng lọc một chút, những người không có tư chất thì vẫn nên từ bỏ thôi.”

“Cậu cứ tự quyết định đi.” Tân Đường xoay người lại nói với tôi, “Bây giờ chúng ta đi mua đàn cho em được không?”

“ Được.”

Một cô gái vóc dáng thấp bé giọng nói sắc nhọn, “Hội trưởng, cậu đã quên tối nay chúng ta có liên hoan sao?”

“Các cậu tự ăn đi, tớ muốn đi với bạn gái tớ.”

Một nam sinh bên cạnh cười hihi haha trêu ghẹo, “Tân ca thật là trọng sắc khinh bạn một cách rõ rệt.”

Cô gái vóc dáng nhỏ nhắn kia nhìn thoáng qua Tống Linh Hiểu, lại nói, “Hay là bảo bạn gái cậu cùng đến đi, mọi người đông vui náo nhiệt một chút cũng tốt.”

“Không cần, bạn gái tớ hay ngại ngùng. Các cậu cứ tự mình ăn đi, tớ trả tiền.” Tân Đường vác ba lô, ôm vai tôi, “Để suy nghĩ xem, nên chọn loại đàn nào cho em?”

“Anh học đàn guitar từ lúc nào vậy? Sao em lại không biết gì hết.”

“A, lúc mới vào đại học, thời gian rất nhàn rỗi, em lại không có ở đây, anh đi học về thì không có gì để giết thời gian cả, có thể là phương diện này anh có năng khiếu tốt, nên học cũng không tệ. Trần Mộ Sanh, em xác định em muốn học à?”

“Em...Anh xác định anh sẽ nghiêm túc dạy em đấy chứ?”

“Điều đó đương nhiên.”

“Vậy thì chỉ cần có thầy giáo giỏi, đương nhiên em cũng sẽ học giỏi. Nhưng mà anh không được mắng em, không được nhíu mày thở dài, không được thổi râu trừng mắt, không được nói em ngốc.”

Hắn cười rộ lên, “Anh đã xác định em là học trò khó dạy nhất của anh rồi đó. Còn có gì không được nữa không?”

“À không được bỏ dở nữa chừng.”

Sau đó, chuyện này khiến cho tôi hiểu rõ được một đạo lý, rằng ngàn lần vạn lần đừng nên để bạn trai của mình dạy cho mình bất cứ cái gì. Nếu không sẽ phá hủy tình cảm của cả hai một cách nghiêm trọng. Đương nhiên, người bỏ nửa chừng chính là tôi.

Tối hôm đó, sau khi tắt đèn, tôi lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, nghe nói đêm đầu tiên ở ký túc xá đều là như vậy.

Trong chốc lát, giường phía trên lại có tiếng động, Lâm Hiểu Hiểu thấp giọng nói, “Mộ Sanh, có phải cậu cũng không ngủ được không?”

“Ừ có thể là lúc ở trên xe lửa đã ngủ quá nhiều.”

“Tất cả mọi người đều như vậy, hay là chúng ta tâm sự một chút đi.”

“Tớ cũng muốn gia nhập.” An Tĩnh ở bên kia nhỏ giọng nói.

Tôi có chút lo lắng, “Chu Ý ngủ rồi sao?”

Chu Ý chính là cô nữ sinh lạnh lùng lúc chiều, chỉ cần cô ta ở trong phòng thì dù trong không khí lửa nóng bốc lên đến tận trời cũng sẽ phải đóng băng vạn trượng, đây cũng là một loại năng khiếu.

An Tĩnh: “Cô ta không có về, giường trên không có ai.”

Lâm Hiểu Hiểu cười trộm, “Hôm nay tớ có trông thấy cô ta ở một chỗ đó.”

“Chỗ nào?”

“Ở khách sạn đối diện với trường học của chúng ta, tớ nhìn thấy cô ta vào trong đó với một nam sinh. Thái độ khác hoàn toàn khi nói chuyện với chúng ta, vô cùng ngọt ngào và dịu dàng đó.”

“Là bạn trai sao?”

“Có thể là vậy, nhưng mà bạn trai cô ta, không phải học cùng trường với chúng ta, hai người bọn họ là từ chỗ khác tới.”

“Làm sao mà cậu biết được?” Có một số người có năng khiếu lắm chuyện, tất cả các loại tin tức từ lớn đến nhỏ, đều có thể đến tai chỉ trong tích tắc.

“Hi hi hi, tớ không chỉ biết một mình cô ta đâu, tớ còn biết cậu nữa đó, Trần Mộ Sanh, mấy người bạn của cậu đều là người nổi tiếng cả. Đặc biệt là bạn trai cậu, Tân Đường, rất được người ta yêu thích đó, trong lớp chúng tớ có mấy cô gái mê mẩn anh ta đến chết đi được. ”

“Ừ, tớ cũng có thể cảm nhận được một cách đầy đủ rồi.” Tôi có chút chua xót mở miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio