Thanh Xuân Tươi Đẹp Bị Phá Vỡ

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc tan làm rồi cậu em mới thoả hiệp ra về. Trước khi đi xuống nó còn bá vai bá cổ cô cười mãn nguyện.

- Chị gái à, hôm nay bổn thiếu ra rất vui, vì thế bổn thiếu gia quyết định coi chị như gái thật sự.

- Không dám đâu_ cô buồn cười trước dáng vẻ tự cao của nó.

- Có gì mà không dám, chị biết nhà thiếu gia rồi đấy, sau này chị phải năng đến nhà ta chơi với ta, ta trông nhà suốt ngày rất cô đơn. Còn nữa, vừa nãy ta đã tự lưu số điện thoại của mình vào máy chị rồi, có gì nhớ gọi hỏi thăm ta đấy. Còn gì nữa nhỉ...

-....

- À, ta thích công ti này. Ta sẽ cố gắng vào được đây làm.

Ta đây hạ mình cảm ơn chị đã đến trú mưa nhà ta để ta có việc làm.

-...

- Còn nữa, bây giờ chị đi lấy xe đi. Ta đãi chị một trầu thật lớn, coi như mở màn cho mỗi quan hệ của chúng ta.

- Không cần, chị đây có hẹn rồi, những lời cậu nói chị đã nhớ, còn nữa cậu tự đi mà lấy xe, đã cất hộ rồi còn bắt lấy hộ, chị có phải người làm nhà cậu đâu.

- Chị lại không nể mặt bổn thiếu gia đi ăn. Còn bắt ta tự đi lấy xe nữa.

- Phải đấy.

- Chị gái à, đi ăn với ta đi. Ta không muốn về trông nhà nữa đâu, ta mới ra ngoài chưa đầy tiếng đồng hồ nữa.

- Thế cậu đi dạo đi, lớn thế rồi mà không tự đi được chắc.

- Phải có cạ đi mới vui chứ. Nếu đi một mình thì tôi ở nhà trông nhà làm gì?_ Duy Trúc bĩu môi nói.

- Phải rồi nhưng chị có hẹn rồi.

- Với ai.

- Với tôi_ anh đi thang máy ra thấy một tên đàn ông lạ hoắc ôm vai bá cổ cô. Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, cô cười típ cả mắt ra. Sao cô có thể nhân lúc không có anh thân mật mới thẳng đàn ông khác như thế cơ chứ.

Nghe tiếng nói trầm sì, Duy Trúc và cô quay ngoắt người lại, cô thì cười nhìn anh còn hai kẻ đàn ông thì phóng mắt đánh giá lẫn nhau, địch ý tuôn rào rào.

- Anh là..._ Duy Trúc mở lời, tuy thấy người đàn ông trước này rất không vừa mắt nhưng mà tướng tá không tồi, còn vừa nhận là kẻ có hẹn với chị gái Du.

- Chồng cô ấy_ anh bốc phét nói, tuy chưa phải nhưng cũng sắp rồi. Anh phải đánh dấu chủ quyền trước khi quá muộn.

- A..._ Duy Trúc không tin ngó ngó hỏi cô, ánh mắt ám chỉ là phải hay không phải.

Anh cũng không vừa, phi mắt sắc tới cô cảnh cáo nếu cô nói không phải anh sẽ lập tức nghiền nát cô, mang cô thẳng tới khu dân chính luôn.

Cô cân đo đong đếm mãi cuối cùng thuận theo anh, thôi cho người ta nở mặt chút xíu vậy không thì cái bản mặt thối hoắc thật đáng sợ.

- Phải rồi, đây là Lâm An Tường, ừ thì anh đây là C...hồng chị_ cô méo mồm nói.

Duy Trúc tuy không tin nhưng cũng không phản bác, niềm nở chào hỏi, trong bụng thì không có niềm nở thế đâu.

- Ha... Ra là anh rể, nhưng sao đám cưới lúc nào mà không mời em vậy_ Duy Trúc làm như cậu em nhỏ của cô thật chọc ghẹo lại.

Cô thì run run nhìn nó, cái thằng ranh này sao quái thế. Vừa mới gặp đã đòi hỏi đi đám cưới, chị chưa có làm đám cưới đâu mà mời, làm như em trai ruột cô không bằng. Hơn nữa lại nói, cho dù cô có làm đám cưới thật thì ai biết nó là thần thánh phương nào mà mời.

Anh thì nghe tiếng anh rể rất vui tai dù là giọng điệu mỉa mai thấy rõ. Nhưng vấn đề đặt ra là ba mẹ Từ có con trai sao, cô có em sao. Giả dụ có thì cũng bé bé thôi chứ, sao lại cao to như thằng này nhỉ. Hay em họ, không giống lắm, nhưng chung quy cũng chỉ có thể là em họ thôi.

- Ai nói làm đám cưới nhất định phải mời em_ anh đốp lại, chưa rõ lai lịch đối phương chưa thể động thủ.

- Ha... Vậy sao? Anh rể có hẹn với chị em đi đâu vậy_ Duy Trúc giả bộ tò mò hỏi, tuy nhiên cũng có ý tứ là không công nhận anh là chồng của cô thật, cô là chị của nó nha.

- Đương nhiên là đi về ngủ rồi_ anh cau mày nói. Thằng ranh này mồm mép ghê gớm thật. Nhưng còn lâu mới hạ được anh nhé, anh đây có bản quyền vừa được công nhận nhé. Muốn đấu với anh không có cửa đâu.

-..._ All đỏ mặt nhìn anh.

Mấy kẻ trong công ti đi qua ai cũng nghe thấy hết chuyện này, tin đồn hay bậc nhất đài Thanh Phong bắt đầu bùng nổ và lan truyền, làn sóng nước bọt mạnh mẽ tuôn khắp hơn tầng lầu, sự việc thật giả lẫn lộn, mỗi người bép xép một chuyện, đảm bảo ngày mai còn nóng hổi hơn.

- Sớm mà, ngủ nhiều thành lợn đấy. Chị với em định đi ăn, anh có thể đi cùng, không thì về nhà dọn dẹp đi_ Duy Trúc giả ngây thơ nói.

Anh thì tức lồng lộn lên nhưng vẫn im lặng mỉm cười.

- Nào có chuyện đó, nếu là em vợ thì để anh chị mời, đi thôi_ sau đó anh cầm tay cô lôi ra khỏi Duy Trúc, ôm ngang eo cô đi ra ngoài, không ngại đất chật người đông ôn nhu nhìn cô. Cô thì trong lòng đang đấu tranh rất lớn, toi rồi, kiểu này mọi người ai cũng biết quan hệ của mình rồi, thế giới yên bình của Từ Vân Du ta sẽ biến mất, ta ghét làm người nổi tiếng a...!!!

Duy Trúc chẳng xấu hổ chạy theo anh và cô. Thấy họ chuẩn bị vào xe thì xông tới, ngồi chễm chệ trên ghế lái phụ, cô bất đắc dĩ phải ra ghế ra sau ngồi, anh cư nhiên thành tên tài xế, đúng là cái thằng trời đánh.

Anh đưa cô tới nhà hàng mình vừa đặt chỗ xong, kéo cô ngồi cạnh mình, mặc kệ sự tồn tại của Duy Trúc. Anh gắp thức ăn cho cô, xé tôm cho cô ăn, ôn nhu tình ý chọc tức Duy Trúc như trẻ con vậy. Nhưng anh chàng nào có để tâm chuyện hai người, cắm đầu cắm cổ ăn, hùng hục chén, tại người ta trông nhà nên toàn ăn đồ ăn sẵn, hiện được ăn ngon, lại là của chùa, không táng như bội thực thì thật ngu ngốc.

Ăn xong no nê nó còn ợ cái rõ kinh, suốt cả bữa ăn cô và anh chỉ nhìn nó ăn thôi, nhìn thì đâu đến nỗi nào, cô cò biết nó là thiếu gia nhà giàu thế mà ăn như hổ đói ba năm vậy, cọng hành cũng không còn.

- No quá, hôm nay là ngày Duy Trúc ta thấy sung sướng nhất trong cuộc đời làm người này. Vì vậy ta đặc xá của hai người chở ta về nhà ngủ_ Duy Trúc thoả mãn nói. Lúc đầu đối với anh không mấy thiện ý nhưng sau được ăn ngon thì thấy anh cũng không tệ, rất hào phóng.

-..._ hẳn là đặc xá.

Trong bụng đôi trẻ thầm khinh bỉ tên trước mặt. Xong họ vẫn chở nó về nhà đàng hoàng rồi mới về nhà họ.

Mở cửa xong anh lôi cô tồng tộc vào phòng ngủ, rất không lịch sự đè cô xuống, cắn một ngụm vào cổ cô. Cô bị tấn công bất ngờ nên đấm cho anh một phát, lật lại nằm trên người anh.

- Dám cắn ta hả, ta cho mi quả đấm_ cô chọc chọc vào trán anh. Chiếc áo thể dục được Duy Trúc cho cổ hơi thoáng, bị cọ xát nên lúc nằm trên anh hơi mở rộng, anh thấy rõ cảnh xuân bên trong nhưng vẫn nhịn, cô có biết gì đâu, nếu để cô biết cô che mất đấy.

- Nó là gì của em_ anh khè khè nói.

- Ai, Duy Trúc sao?_ cô ngạc nhiên hỏi.

- Ừ.

- Mới quen đấy, vừa nãy ra ngoài bị mắc mưa, nó cho em vào nhà trú mưa. Xong rồi nó theo em đến công ti, tự nhận là em trai kết nghĩa luôn. Thằng nhỏ rất dễ thương_ cô vắn tắt nói.

- Em thật là, ra ngoài làm gì để bị mắc mưa, lại còn dám vào nhà người lạ ngồi. Lại còn em kết nghĩa nữa chứ, thời đại nào rồi. Nhỡ nó là kẻ xấu thì sao?_ anh bực bội nói, tưởng em họ hoá ra là thằng nhãi mới quen, sao cô dễ tin người thế, còn để nó khoác tay khoác chân nữa, còn cười rõ vui với nó. Ai lại quen người dễ dàng như thế chứ.

- Anh thấy nó giống người xấu sao, con mắt nhìn người của em mới không tệ đến thế_ cô gân cổ cãi lại.

- Không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài_ anh vén tóc cô ra sau tai nói.

- Vậy anh thử nói xem đã, nhìn nó rất giống kẻ xấu xa sao?_ cô nói.

- Phải, dám khoác vai vợ anh chính là kẻ xấu_ anh tức giận nói.

- Ôi sao lại xấu tính như vậy chứ, nó rất đáng thương, nó không có bạn, lại còn bị làm bảo vệ giữ nhà nữa_ cô tỉ tên nói.

- Ai mà tin, cái tên lẻo mép đấy không có bạn thì cái thằng tự kỉ chẳng lẽ có bạn.

- Ừ thì tại vì nhà nó là chủ nợ, nhà nó chuyên cho vay tiền, nó không có bạn vì sợ cứ gặp nó là đòi tiền chúng.

- Cứ cho là vậy đi thì sao, nó không có bạn thật bất thường. Có khi nó là người xấu không ai chơi cùng.

- Xì...

- Ok, anh công nhận nó không giống người xấu, nhưng cũng quá là ranh ma đi, lại còn có vẻ rất muốn đấm.

- Ha... Vậy mới đáng yêu.

- Nó mà đáng yêu, đáng ghét thì có.

- Anh thật không biết gì cả, như vậy là đáng yêu.

- Không quan tâm_ nói xong anh quay người lật cô nằm lại xuống dưới, tỉ tê nói.

- Nhưng có một thứ anh rất bận tâm.

- Lại giở trò gì đây_ cô nheo mắt nói.

- Cũng rất để ý.

- Cái gì.

- Em.

- À, em sao? Anh để ý em làm gì, em ngoan lắm nha...!!!

- Em không ngoan, dám gian díu với kẻ khác trước mặt chồng sắp cưới. Nặng hơn là ra ngoài bị mắc mưa, em mà ốm thì phải làm sao đây_ anh lo lắng nói.

- Không sao?

- Bộ quần áo này nó đưa em sao?

- Phải, nó bảo của mẹ nó. Thấy sao nó tốt mà nhỉ?

- Được mỗi một cái có tích sự_ anh uốn éo nói.

- Cái gì?_ cô vui vẻ hỏi.

- Tặng em bộ quần áo rất vừa mắt anh_ anh gian gian khì khì nói.

- Là sao?_ thấy bộ mặt tráo trở của anh mà cô khẽ rùng mình.

- Bí mật_ anh vui vẻ lại cúi xuống cắn phát nữa nhưng lần này là xuống môi hồng của cô, bắt lấy cái lưỡi tinh nghịch của cô trêu đùa, tha đồ phá phách trong khoang miệng xinh xắn.

Cô bị trêu đùa sắp hết thở nổi mà anh còn chưa buông tha nên cố thoát khỏi tay anh đấu mạnh vào bụng, có để cho người ta thở không thế.

- Anh là cái đồ không đàng hoàng_ cô nóng mắt cấu anh.

- Sai, anh rất là đàng hoàng. Mà cho dù thế thật thì anh chỉ không đàng hoàng với em thôi.

- Ghét...

- Cảm ơn em, được em ghét chính là vinh dự to lớn của anh.

-..._ cạn lời.

- À, tiểu Du.

- Đồ đáng ghét..._ cô không thèm trả lời mà chọc anh.

- Đồ đáng yêu..._ anh thấy cô dỗi liền giỡn theo cô.

- Đồ xấu xa...

- Đồ xinh xắn...

- Đồ lẻo mép...

- Đồ miệng ngọt...

- Đồ hâm...

- Đồ ngốc...

- Thôi mệt quá không chơi nữa_ cô nhắm mắt lại muốn ngủ.

- Nếu mệt rồi thì chơi trò khác đi, thích lắm_ anh sung sướng nằm lại bên cạnh cô. Để đầu cô gối lên tay mình, vòng tay ôm trọn cô vào lòng, ấm áp và mệt nhọc cũng tan biến. Hương thơm của cô khiến anh rất mê đắm, chỉ muốn nằm như vậy khỏi phải dậy luôn thôi.

- Trò gì, hôm nay lại còn bày đặt có trò chơi_ cô hưởng ứng cái ôm ấm áp của anh nên cũng vòng tay ôm lấy anh, mặt nhỏ rúc vào khuôn ngực rắn chắc của anh cọ cọ như chú mèo con vậy, chưa tắm táp gì cả nhưng mí mắt đã kêu gọi đi ngủ rồi.

- Mua tặng _ anh khoái trá nói.

- Là cái trò gì, mua cái gì mà tặng cái gì?_ cô khó hiểu hỏi.

- Là chơi vật lộn_ anh cười cười mờ ám.

- Tuy em có võ nhưng vật lộn không phải môn phái em yêu thích. Nhưng mà giờ vật lộn cũng tặng quà sao?

- Có chứ, quà khủng luôn_ anh cười lớn hơn cả lúc nãy.

- Cái gì_ cô hứng thú hỏi.

- Muốn biết sao?

- Ừ, thú vị thì mới chơi chứ!

- Vật lộn với anh, sản phẩm tặng kèm

một ông chồng, khuyến mại đặc một con nòng nọc nhỏ. Thấy sao? Quà khủng không?_ anh nháy mắt nói, nhìn khuôn mặt đỏ dần của cô thì càng vui vẻ hơn, đáng yêu chết mất...!!!!

Cô sau khi nghe xong liền biết anh hố mình, vừa tức vừa buồn cười, cái gì mà chồng cái gì mà nòng nọc chứ, thật quá đen tối đi, còn vật lộn. Giờ mới hiểu vật lộn cái gì, thật mất mặt, uổng công đọc bao nhiêu truyện ngôn tình mà không nghĩ ra anh hố mình bằng cụm từ theo nghĩa bóng, vật lộn vật lộn đó...Không phải vật nhau trên sàn đấu đâu... Hức!!!

- Không chơi_ cô chui sâu vào ngực anh hơn ghét bỏ anh nói.

- Chơi đi mà_ anh mặt dày nói.

- Không?_ biết cô xấu hổ mà còn giả bộ ngây thơ, cái đồ xấu xa.

- Con gái nói không là có, nói có là không. Anh hiểu rồi, mình chơi thôi, cố gắng giành giải nha em..._ anh xấu xa nói.

Kéo cô nhìn thẳng vào anh, anh không giỡn nữa, anh thực sự muốn cô mà. Anh là đàn ông trưởng thành, ôm một cô gái trong lòng, lại là cô gái anh yêu vô cùng chỉ nằm trên giường ngủ không, mấy ai chịu được chứ!

Nhưng vì cô là người anh yêu nên anh không muốn tổn thương cô nếu cô chưa cho phép. Dục vọng có lớn đến đâu cũng bị anh ép xuống, vì anh nghĩ đến cô nhiều hơn. Bản thân anh cũng đã nói, sẽ bảo vệ trân trọng cô cho đến ngày cô đón lấy chiếc nhẫn của anh trong lễ cưới. Sẽ để ngày động phòng hoa chúc đúng nghĩa của nó.

Vừa nãy anh biết mình có phản ứng rồi, anh muốn trêu cô thôi, ai biết cô xấu hổ lại còn nói không làm nó mạnh mẽ hơn chứ, anh muốn áp cũng không áp xuống nổi đây này. Tại cô hết..!!!

Cô nhìn anh đến mơ màng, và cô cũng dần cảm nhận được sự cương cứng của anh nên càng đỏ mặt hơn. Anh sẽ không làm thật đó chứ, cô chưa từng thử nên cô sợ, không phải cô không muốn cho anh, tại cô nhát gan thôi...!!!

- Tường_ cô nhè nhè gọi.

- Anh đau, em giúp anh đi_ anh thỏ thẻ nói.

- Ách..._ cô bối rối thật nha.

- Anh không ăn em thật đâu mà sợ, chỉ bảo em giúp nó bình yên lại thôi_ anh phì cười nói.

- Nhưng làm thế nào chứ?_ cô run run nói.

- Vuốt ve nó_ anh thản nhiên nói.

- Ối, không làm đâu?_ cô lắc nguầy nguậy nói, sao lại bảo cô đi làm cái việc ấy chứ, cô không có làm được đâu, cô cứ thấy nó kinh dị sao sao ấy.

- Hay vật lộn với anh nhé_ anh vui vẻ nói. Nằm vật ra giường, mặt vì dục vọng hây đỏ thêm giọng nói khàn khàn rất nam tính.

Tư thế của anh sẵn sàng vì anh biết cô sẽ làm cho bảo bối của anh thoải mái, trừng phạt cô cái tội làm nó ngẩng đầu.

- Nhưng em không biết làm đâu?

- Anh dạy em..._ anh nói.

- Nhưng mà..._ cô kì kèo nói.

- Còn phương pháp khác mà...

- Thôi để em học vậy_ cô bất đắc dĩ khóc thầm trong lòng.

- Tốt, làm theo lời anh.

-...

- Tháo thắt lưng của anh ra_ anh ra vẻ tận hưởng nói. Không ăn được thì chí ít cũng phải phần chứ. Nói không phải phét năm không có cô ở nên gái trai anh còn không phân biệt nổi chứ đừng nói là có dục vọng. Thế mà cứ ôm cô là nó đau nhức không thể chịu nổi. Nó bảo anh là tao nhịn nhiều năm rồi, sao mày cứ mang cô ấy đến hành tao thế. Anh cũng muốn lắm chứ nhưng đâu có dễ, chịu khó tẩm bổ nó dần vậy.

Cô nhắm mắt lại, kêu gọi bộ mặt dày siêu cấp và tài năng bẩm sinh đọc H không đỏ mặt của mình tái xuất giang hồ. Sau khi nhuận khí ôn hoà thì mở mắt ra, nghe lời tháo thắt lưng cho anh.

- Ngoan lắm, em muốn trực tiếp hay gián tiếp.

- Là cái gì, lại còn trực tiếp với cả gián tiếp_ cô ngây người hỏi, trong truyện làm gì có cái này chứ.

- Cứ chọn đi_ anh kiên nhẫn nói.

- Trực tiếp đi_ trực tiếp cho nhanh nhỉ.

- Tốt, trực tiếp vui nhất_ anh sảng khoái nói.

-..._ sao cô linh cảm không hay cho sự lựa chọn này.

Mặc kệ cô ngu ngơ, anh lấy tay cởi từng lúc áo, hết sáu cúc vắt nó xuống giường. Nhìn cô trợn tròn mắt lên lại càng hứng thú, tối nay vui ghê.

Cô vừa trấn tĩnh xong chứng kiến màn nửa Nude của anh bị há hốc mồm, rất đỏ mắt, anh có sáu múi đấy, hẳn nào ngực anh cứng như thép vậy, cô chọc chọc mà nó cũng không lún. Ừ nửa trên rất hoàn hảo, bộ dáng của cô tái xuất sắc nữ chính hiệu, không tệ nha...!!!

- Muốn sờ thử không?_ anh dò hỏi.

- Có chứ_ cô hưng phấn nói.

- Nhưng phải có điều kiện_ anh tinh ranh nói.

- Lại cái gì nữa thế, sờ có một tí mà cũng có điều kiện là sao?_ cô chu mỏ nói.

- Có qua có lại, em sờ anh, anh cũng phải sờ em_ anh đen tối nói.

- Gì, lỗ vốn_ cô nghe điều kiện thì hoảng, sao anh xấu xa thế.

- Không thì thôi_ anh cứng rắn nói.

- Thôi thì thôi_ cô bĩu môi nói. Ta là nữ trung hào kiệt đó nha.

- Cởi quần cho anh_ anh không chấp cô nói.

- Cái gì?_ cô hét toáng lên, cởi cởi quần sao?

- Thì em chọn trực tiếp còn gì, trực tiếp là sờ trực tiếp còn gì?_ anh vô tội nói.

- Ách..._ cô nào biết ý nghĩa sâu xa của nó chứ.

- Không được nuốt lời_ anh vô sỉ nói.

- Nhưng mà em không muốn trực tiếp nữa đâu?

- Thế gián tiếp nha...!!!

- Được, gián tiếp đi.

- Không hối hận chứ?

- Chắc không?_ cô run run nói.

Anh hài lòng vô cùng.

- Đưa tay em đây?

- Làm gì?

- Gián tiếp mà.

Cô ngoan ngoan đưa tay cho anh.

Anh kéo cô và mình ngồi dậy ngay ngắn. Anh mở khoá quần, cầm lấy tay cô đưa thẳng vào vũ trụ ngầm của mình, giữ chặt tay cô không cho cô động đậy.

Cô bị hoảng sợ, biết cũng đã muộn. Tay tay cô đang trong quần anh, bàn tay cô đang cầm cầm cái thứ nóng bỏng của anh, nó to quá, làm tay cô nóng bỏng luôn. Mặt cô đỏ lừ, tay muốn rút ra nhưng bị anh không chế nên không làm gì được, sự xấu hổ lan tận mang tai, chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè.

- Vuốt ve nó đi_ anh khàn khàn nói. Giọng đục ngầu, lí trí sắp cạn kiệt rồi.

-...

- Nghe lời anh..._ anh đặc sệt nói.

Cô nghe giọng nói của anh thì biết anh khó chịu. Dù rất xấu hổ nhưng cũng tự giác nắm lấy nó, vuốt ve. Dần dần cô mới thấy sự thả lỏng của anh, dần dần cô cũng không xấu hổ nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, sự xấu hổ đó biến thành cơn buồn ngủ, phải, cô buồn ngủ rồi, còn phải xoa nắn nó bao lâu nữa đây, rốt cuộc cái đó của anh yên tĩnh chưa.

Khí huyết lưu thông, tinh thần sảng khoái. Anh thấy cô ngáp thì buồn cười, lấy tay cô ra, bế cô vào nhà tắm. Cô đang mơ màng thì cảm giác có người nhấc bổng lên, mở mắt thấy anh bế mình.

- Xong rồi.

- Ừ, mình đi tắm.

- Anh tắm trước đi em tắm sau_ cô giật mình nói. Tự dưng đi tắm là sao.

- Cùng tắm_ anh vui vẻ nói.

- Ách...

- Ngại gì, em sờ nó rồi. Tính ra là anh lỗ đấy, anh có thấy gì của em đâu mà em vừa thấy bụng anh vừa được sờ của anh_ anh ra vẻ oan khuất nói.

- Cái gì chứ, nhưng em đã nhìn thấy đâu_ cô cãi lại.

- Thế tức là em muốn chơi trực tiếp nữa hả?

- Ách...không?

- Ngại gì, trước sau gì cũng sẽ cho em thấy, giờ đi tắm đã_ anh cười thầm nói.

-...

Anh bế cô vào nhà tắm, pha nước ấm cho cô rồi thả cô xuống bồn, đi ra ngoài.

Cô thấy anh chẳng làm gì, chỉ vào pha hộ cô nước tắm thì thở hắt. Nghịch nghịch nước rồi mới cởi quần áo bước vào bồn, hoà thêm bao nhiêu bọt xà phòng để nghịch. Thích thú la la hát...

Anh ở ngoài buồn cười nghe cô hát, sau lấy quần áo sang phòng bên cạnh tắm. Tha cho cô đấy, không là anh lại vào hát cùng cô đấy?

Tắm xong, hai người lại ôm nhau ngủ, bình bình thường thường như bao ngày khác. Chuyện vừa xảy ra là chuyện gì, ai mà nhớ...!!!

END CHAP BÁN CẢNH NÓNG...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio