Thanh Xuân Tươi Đẹp Bị Phá Vỡ

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mới sáng ra tại công ti, cô vừa đi vệ sinh ra thì giật bắn cả mình, cái thằng ranh Duy Trúc nó dám hù chết cô. Không biết nó làm cách nào chưa tới ngày đã được chị quản lí khó tính nhận vào làm, cho nó lên hẳn làm MC tương lai dẫn bản tin Tiếng Anh. Theo lời nó thì hôm nay là ngày chính thức đi làm tập sự, đi huấn luyện kĩ năng mềm. Rõ là đi học tập thế mà nó còn có thời gian lởn vởn trước mặt cô.

- Chị gái, tôi đang đấu với mấy con nhỏ bánh bèo phần tin tức về vụ giết người hàng loạt ở miền duyên hải, chị xem làm thế nào bây giờ_ Duy Trúc như thường lệ bá vai bá cổ đi cùng cô, nó dám cậy nó cao hơn cô nửa cái đầu đây mà.

- Làm gì, mấy kẻ thực tập sinh các cậu góp ý thôi trình gì được nhận, còn ra vẻ phẫn hận cái gì_ cô khinh khỉnh nói. Cho bọn nó đề để học tập kiến thức thôi, lão làng không bao giờ giao toàn bộ việc cho người mới vì sợ hỏng việc, họ luôn đào tạo từ từ. Nghề này khác với nghề khác, không phải cứ giỏi là được, yếu tố phụ rất quan trọng, nhất là tài năng giao tiếng ứng xử càng cần thiết.

- Ai bảo chị thế, rõ ràng đội trưởng giao bọn tôi đi điều tra và thu thập tin tức, ai làm hay nhất sẽ được đi thực tế tại hiện trường_ Duy Trúc lên giọng nói.

- Phải nói là được đi cùng thăm quan mới đúng_ cô thản nhiên lật tẩy, hãy nhớ cô cũng từng là thực tập sinh tại đây.

- Ừ thì đại loại thế, tôi nghe nói ở miền Trung rất nhiều gái đẹp, chị thử nghĩ coi một nơi toàn gái đẹp như vậy lũ bánh bèo đi làm gì chứ, lại còn tranh giành với tôi_ Duy Trúc chép miệng nói.

- Tôi tưởng cậu không biết nữ sắc là gì chứ?_ cô thú vị hỏi. Quen biết ít ngày nhưng cô thấy thằng này rất ít khi đặt một cô gái nào vào tròng mắt. Nó chỉ toàn trêu ghẹo như với bạn bè thân thiết thôi, nghĩ xem con gái vào ngành ngày làm gì có ai xấu mà nó cứ một câu bánh bèo hai câu bánh xèo chứ.

- Tôi mới không thèm để ý bọn bánh bèo đó, tôi đi tìm vợ cho mấy anh làm thuê nhà tôi thôi, họ đến tuổi cập kê rồi_ Duy Trúc bĩu môi nói.

- À... Nhưng có lố quá không, tuổi cập kê, chắc một đám người già khắm ế vợ chứ gì_ cô nheo nheo mắt nói, tuổi đời nhà ai mang tiếng dân anh chị lại đang tuổi cập kê, nghe nổi hết da gà.

Chắc đáng sợ quá mấy cô gái xinh xắn chạy mất dép không nhìn tới chứ gì.

- Ế gì, tôi thân là ông chủ của họ phải có trách nghiệm cho cuộc sống của họ. Hơn nữa đám người ấy có vợ rồi tôi sẽ để vợ họ trông nhà cho tôi, thật tiện lợi_ Duy Trúc vui vẻ nói.

- Suốt ngày chỉ trông nhà thôi, sao không thuê người làm chứ_ câu này cô muốn hỏi cậu ta lâu rồi nha.

- Bổn thiếu gia thuê không ai làm mới chết chứ_ Duy Trúc đau lòng nói.

- Sao?_ cô nghe lộn hả, nhà giàu thuê ôsin chắc chắn lương cao ngất ngưởng, ngu gì không làm chứ, nhiều khi ôsin bây giờ còn thăng cấp lên làm con dâu cũng nên chứ.

- Bổn thiếu gia đẹp trai quá, họ sợ không giữ được mình_ Duy Trúc vô sỉ nói. Khinh thường bộ mặt ngu ngốc hết chỗ chữa của cô.

-...

- Chị thật xấu xa, nhìn tôi như quái vật thế hả, tôi nói thật chứ bộ.

- Chị nói cậu nghe, lí do không ai dám làm là vì...

- Gì chứ_ Duy Trúc hứng thú hỏi.

- Vì họ không dám vào động xà tinh của cậu đâu, ha ha ha...

- Chị quả nhiên xấu xa. Không thèm chơi với chị nữa tôi về giết đám bánh bèo kia đây_ Duy Trúc phởn lên chạy vèo lên tầng.

- Từ đã, nói nốt là làm sao họ không làm đã chứ_ cô nói với theo. Cái thằng này hỏi mà không giải thì để người ta bí bách đến chết à.

- Ứ nói đâu_ trong thang máy phát ra tiếng cười láu cá của cậu ta, rồi lặn mất tích.

- Ta phi, không nói thì thôi_ cô tức giận muốn bóp chết thằng ranh kia. Nhưng rồi cũng thôi, người ta giờ là cô gái nết na của năm, không chấp loại trẻ con mới ra đời nhà cậu ta.

Cô khoan thai về bàn làm việc, từ lần cho cậu em này vào thăm công ti thì quan hệ giữa cô và anh cũng bị mọi người biết hết rồi. Nhờ hồng phúc của cậu ta, miệng liến thoáng như vịt đực vậy. Giờ đi đến đâu cũng bị nhìn đắm đuối, đắm đến muốn độn thổ biến mất cho xong phim.

Qua việc này mà cô cũng sâu sắc cảm nhận được nhiều điều. Nhất là về con người thật của toàn trên dưới công ti. Nói rõ là không chỉ phòng cô có rất nhiều người biến thái mà hầu như trên dưới công ti ai cũng rất biến dị trong suy nghĩ.

Cụ thể là như vầy,...Họ vừa thấy cô liền sáng quắc mắt, tóm lấy hỏi dò dồn dập. Có những bà cô còn rất kinh dị hỏi anh có mãnh liệt không, có tráng kiện không... Giám đốc thích kiểu dáng nào, uy lực mạnh mẽ đến câu hồn đoạt phách luôn chứ, có... Và rất nhiều cái có không làm cô nhức muốn vỡ đầu.

Cô nào biết chứ, người ta vẫn còn là gái trinh đấy, hỏi thế người ta biết trả lời thế nào chứ. Rồi đám người phòng cô, nhìn cô rất khí phách và hung tợn,

bọn ta biết tỏng hết rồi, nhất là chị Giang cứ nhìn cô mà ánh mắt rất phức tạp. Ngụ ý là thì ra là vậy, hẳn nào sếp lớn lúc nào cũng gọi điện kiểm tra mỗi một phong vân là cô nàng phó phòng Từ Vân Du.

Mấy chàng trai cô quen cũng không hay trêu đùa vui vẻ với cô nữa, họ rất đúng mực khi biết tin cô là hoa đã có chủ. Tính ra cô hơi buồn nha, vì thế nào đi chăng nữa sự tự nhiên của cô với họ cũng hơi vơi bớt đi rất nhẹ nhàng. Cũng may mắn là họ đều chúc phúc cho cô chứ không hề ganh tị hay nhìn cô ác cảm chút nào.

Người vui nhất có lẽ là anh, từ lâu anh đã muốn công bố người con gái đó là của anh rồi, giờ mọi người biết, anh có thể quang minh chính đại nhìn đến cô rồi. Thật ra thì biết hay không biêta thì anh vẫn rất cho là quang minh chính trực nha.

Nhưng anh nào biết, cả cái công ti này nào ai biết người mừng nhất là chị thư kí Mai xinh đẹp. Chị không cần hay đi lảng vảng quan sát phu nhân hộ sếp, không cần ngày ngày mặt dày gọi cho quản lí Giang phòng cô, không cần lén lút gặp đầu bếp dặn món ngon cho phu nhân, không cần hứng bộ mặt đen như đít nồi của sếp khi thấy phu nhân trốn ra ngoài rồi,... Chị mừng lắm, sếp còn khó hầu hơn cả con trai hay tè dầm của chị nữa.

Thư được buổi lên mặt, chuyện này chị biết lâu rồi, sau đó rất không tốt kể hết chuyện của họ, mang ra xào xào nấu nấu lúc rảnh rỗi, cô nàng bây giờ chính là tiêu điểm của hội bà tám đó nha.

Giờ nghỉ trưa, Nhật đến đón Thư đi ăn trưa, cô đi ăn một mình, ngồi chung với chị Giang và mấy bạn cùng phòng.

Trong nhà hàng sang trọng, Thư tíu ta tíu tít kể chuyện bát quái trong công ti, Nhật rất phối hợp nghe, chỉ sợ cô mải nói quên ăn nên vừa nghe vừa đút cô nàng ăn.

- À, Du và Tường quyết định sẽ lấy nhau luôn đấy.

- Thế mà chẳng thấy thằng đó hé răng gì với anh.

- Thứ bảy tuần trước nó cùng cậu ta về, tuần tới này sẽ sang Trung thăm bà Nội của Tường luôn_ Thư đắc chí nói, moi mãi mới được cô kể cho đấy.

- Tường cuối cùng cũng đạt được ý nguyện rồi_ Nhật nở nụ cười chúc phúc cho thằng bạn. Chuyện giữa họ đáng lí đã thành từ nhiều năm trước rồi, để tới bây giờ là hợp lí chứ không sớm nữa rồi.

- Phải rồi ha...

- Thế em thì sao? Bao giờ chịu lấy anh đây?_ Nhật buồn bực hỏi, anh tỏ tình cô nàng được hai ngày rồi đó nha.

- Để người ta xem lòng thành của anh đã..._ cô nàng lém lỉnh trêu chọc.

- Còn muốn xem lòng sao? Lòng người ta chảy hết ra rồi vẫn còn không tin.

- Biết rồi, người ta đồng ý là được chứ gì_ Thư giả bộ phụng phịu nói hờn dỗi.

Nhật nghe xong cười toe toét, phải thế chứ, anh sao có thể thua mấy kẻ kia chứ, chúng mày có vợ lão gia ta không có chắc...!!!

Hai người nhí nha nhí nhố một lúc rồi cầm tay nhau ra về, Nhật đưa cô nàng về lại công ti. Họ không hay rằng gần đó có kẻ đã nghe lén hết toàn bộ cuộc nói chuyện nói họ. Đó là một cô gái rất sexy, nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo đến khó tả, ánh mắt như ác quỷ tái thế, cả người trắng bệch không sức sống.

Uông Bách Hợp không ngờ hai kẻ ả căm ghét đã sắp đến với nhau, chúng dám lấy nhau trong khi ả phải sống tủi cực, ả không cho phép.

Ả vội vã trở về căn phòng trọ, ả hôm nay không đi tiếp khách nữa, ả đang bắt đầu âm mưu của mình, không còn thời gian nữa rồi, ả phải cho chúng nếm cảm giác đau khổ.

Đêm khuya, ả lên cơn co giật, mắt trợn ngược kinh dị, ả lấy mảnh vỡ cốc cắt vào ngón tay, máu tanh nồng chảy ra, ả sung sướng bôi lên mảng giấy có hình cô, ả phải thấy máu của cô, ả phải xem máu của cô có đỏ và đẹp như máu của ả hay không?

Máu tanh... Ả thích màu máu, vị rất ngon, ngọt lịm...!!!

giờ sáng từ trong cơn mê sảng tỉnh lại, toàn thân ả bết bát mồ hôi, hạ thân đau đớn vô cùng, vết máu khô đọng lại trên bàn tay rất quỷ dị. Thần kinh bị ảnh hưởng nên vấn đề về đau nhức ả không cảm nhận rõ, chỉ thấy dưới bụng đau dữ dội, thật chó má lại đến tháng rồi, những ngày ả căm ghét nhất thế gian.

Lê lết vào nhà tắm giải quyết sạch sẽ, ả bịt kín người đi ra ngoài, trời vẫn nhá nhem tối, nhưng người qua lại không hề ít, ả ghé vào nơi thường nhật ' bar Nóng '. Lần đầu tiên ả vào mà ăn mặc kín mít như vậy nên lũ canh cửa dò hỏi, xong ả vẫn được vào. Ả vào thẳng quán víp , chưa đầy phút sau thì trở ra, cái áo khoác phồng lên, ẩn sâu trong đó là một khẩu súng đen tuyệt đẹp, bảo bối ả mới rước về tay.

Trời cũng theo đó mà sáng dần lên, mặt trời nhô cao chiếu rọi khắp nơi, bóng tối tạm thời ẩn đi, ánh sáng rực rỡ càn quấy không gian.

Sau một tối ngủ kĩ cô tỉnh lại trong nụ cười, và anh sẽ hôn cô chào buổi sáng. Tối qua mẹ gọi điện, dặn dò coi ăn này ăn nọ tốt cho thai nhi, cô thì vâng vâng dạ dạ nhưng bàn tay đã muốn nhéo anh đến tím đùi rồi. Mẹ thân yêu của cô càng ngày càng hiểu lầm lớn rồi, bà thật mong có cháu đến lú lẫn rồi mà. Anh bị nhéo đau nhưng còn cười trêu ngươi cô, anh là thích nhất còn gì, mẹ nói nửa tháng nữa là ngày đẹp, cô và anh có thể đi đăng kí trước, sang tháng thì làm lễ cưới là vừa. Không biết người khác thế nào nhưng anh thấy rất lâu, tháng rưỡi nữa liền, anh tạo người đâu có kịp a...

Cô thì thấy rõ nhanh, phận danh độc thân của cô sắp kết thúc rồi, cô sắp được gọi là phụ nữ chính tông rồi, anh chính là chồng cô, đến giờ cô vẫn không dám tin.

Thì ra có những chuyện lại dễ dàng đến thế, tốt đẹp như thế.

Người đàn ông ghé bên cô năm ấy hiện tại chính là người sẽ đi bên cô suốt cuộc đời, sẽ nắm tay cô không buông được nữa, sẽ mãi mãi là người đàn ông của riêng cô mà thôi.

Chap : Thăm bà nội

Việc công ti ngập đầu chóng qua, ngày mới chóng đến, mệt mỏi và sảng khoái cũng lần lượt ghé thăm qua từng ngày. Thứ hai hết, thứ ba,... Rồi đã tới cuối tuần, hôm nay cô và anh sẽ bay sang Trung thăm và thưa chuyện với bà Nội anh. Mọi chuyện với cô dường như không thật lắm, có lẽ cảm giác khi sắp lấy chồng nó như vậy. Ta sẽ có thể có rất nhiều bạn trai nhưng ta sẽ chỉ lấy một người chồng, hai tiếng vợ chồng nó nghe vui tai lắm, nó chính là minh chứng mãnh liệt nhất mỗi khi ta thấy nhau, gọi nhau thân mật hai tiếng vợ ơi, chồng ơi. Người ta nói hôn nhân là nấm mồ nhưng khi yêu nhau sâu sắc ai cũng sẽ nguyện chôn thân vào nấm mồ ấy mà thôi. Tương lai xa xăm cách trở, hy vọng nấm mồ tình yêu của cô sẽ mãi không bao giờ phải đào ra.

Suốt dọc đường, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, bay sang Trung Quốc rất nhanh, gần tiếng là đến sân bay thành phố Thượng Hải hoa lệ. Trên chiếc xe vàng vàng, anh đưa cô xuôi đường lớn tới nơi bà Nội anh sống, đương nhiên cũng là nhà của bố anh. Trung Quốc là quốc gia giàu có, dọc đường đi cũng rât nhiều xe cộ lớn và những toà cao ốc chọc trời mang nét hiện đại đến choáng váng. Trên đỉnh cờ xa xăm là lá cờ đỏ sao phấp phới, rất giống màu đỏ sao vàng của Việt Nam. Hai quốc gia nằm cạnh nhau, xa xưa thời phong kiến Việt Nam cũng bị ảnh hưởng không ít từ nền văn hoá của Trung Quốc nên đôi khi ta sẽ thấy Việt Nam và Trung Quốc có vài nét giống nhau.

Xe đi một lát là tới, cô thấy anh hơi biến đổi, hẳn anh cũng hồi hộp và bất an lắm, hơn hết chắc anh nhớ người thân của mình, dẫu gì họ cũng là máu mủ ruột già của anh.

Men theo con đường nhỏ rải đầy sỏi trắng, anh dẫn cô tới một ngôi nhà nhỏ thấp thấp bằng gỗ xoan. Hai bên có dòng nước mát mẻ chảy ra, ngôi nhà nằm ở giữa tạo nên sự thơ mộng bình yên đến khó tả. Xung quanh bao phủ bởi rất nhiều cây xanh, mướt mát một màu rất khí khái, không gian xanh khẽ mê hoặc lòng người. Qua cửa sổ của nhà gỗ, cô thấy một bóng lưng gầy gò, nương theo ánh mắt dịu dàng của anh thì cô biết, bà Nội đây rồi. Nghe tiếng động bà ngó ra ngoài, mắt của bà trắng đục, không còn đen láy nữa nhưng lại rất tinh tường, nhìn thấy anh, bà cười đầy ắp yêu thương, vội vàng trở ra ngoài, cô còn thấy mắt bà óng ánh nước, nhìn thấy bà cô cảm thấy một cỗ thân thuộc đến kì lạ, sự dịu dàng khe khẽ chạm vào trái tim cô, cảm ơn trời vì anh vẫn có một người phụ nữ yêu thương mình suốt cả cuộc đời như bà nội.

- A Tường...

- Nội, con tới thăm nội_ anh dịu dàng nói. Lâu lắm rồi anh mới về, bà so với trước lại gầy hơn rồi.

- Ngoan, mau mau cho bà ôm cái nào, xem con có gầy đi ít nào không?_ bà Nội nghẹn ngào nói.

Cô rất nhanh rời ra, vỗ nhẹ tay anh, anh liền cảm động dang vòng tay ôm chặt lấy bà của mình, không nói gì nhưng anh thật khó nói hết cảm xúc đọng lại trong tim mình.

- A Tường, con gầy đi rồi.

- Bà nội cũng gầy hơn rồi, Nội phải ăn nhiều vào chứ!_ anh xót xa nói.

Bà Nội qua cái ôm của anh cũng thấy cô, bà rời ra, nhìn cô mỉm cười đôn hậu. Cô thấy bà cười cũng nhẹ nhàng nhếch môi cười, ánh mắt nồng đậm ý vị, bà nội cười rất đẹp, như bà tiên vậy.

Anh thấy bà nhìn tới cô liền cầm lấy tay cô, nhỏ giọng nói.

- Nội, đây là Từ Vân Du, bạn gái mà con muốn lấy làm vợ.

Bà Nội tinh tường quan sát cô, bà nhìn cô rất lâu rất lâu, làm cô thấy hơi sợ nhưng rồi bỗng nhiên bà mỉm cười, bà cười rất tươi với cô, cô thấy sự yêu thương trong mắt bà, cô được bà chấp nhận rồi chăng?

- Tiểu Du, còn nhớ bà bà không?

Nghe bà hỏi thì cô ngơ ngác, cô có tật hay quên nên hỏi cô có nhớ một người hay không là yêu cầu rất nhiều mẩu chuyện gợi ý nha.

Bà cũng đoán cô không nhớ nên vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô dịu dàng nói.

- Cháu gái, ta chính là bà lão đã được con cho uống thuốc kịp lúc tốt nghiệp cấp của con.

- Aaa, bà nội đó sao, thế mà con tưởng đó là bà ngoại Chí nữa đấy_ cô theo trí nhớ hồi lại, nhận ra đó là bà bà ngã ra sàn năm ấy hoá ra lại là bà Nội của anh thì có chút buồn cười, âu cũng là duyên phận.

- Phải rồi, bé con càng lớn càng xinh, bà già ta thật không nhận ra con nữa rồi.

- Hoá ra năm đó người cứu bà là em hả, thật tốt quá_ anh nắm bắt nhanh câu chuyện thì liền hiểu, ra người con gái bà nội nói đã cứu bà kịp lúc trước khi đi mổ để bà sống đến bây giờ là cô, cô thật đúng là sao may mắn của anh mà.

- Nào có ghê gớm vậy, bà khoẻ mạnh là tốt rồi_ cô vui vẻ nói.

- Cháu gái ngoan, mau vào uống nước đã.

- Dạ.

Theo bước chân có vẻ chậm của bà, anh và cô vào ngôi nhà gỗ đó, anh rót nước thành ba cốc, mọi người một cốc, tâm sự vài truyện và hỏi ý kiến bà.

- Bà Nội, bà thấy cô ấy được không?_ anh hỏi.

- Cháu thích là được rồi_ bà tin tưởng mắt chọn bạn đời của cháu, bà cũng tin cô bé là người tốt, bà cũng không thấy lạ lắm, bà biết cô bé này là ai trong lòng cháu trai bà mà.

- Bà, con muốn lấy cô ấy..!!!

- Hảo...

- Bà Nội, bà nói với ông ta giùm con.

- Đó là bố con, con hãy đi nói với nó đi. Nó sẽ rất vui đó..._ bà Nội khe khẽ nói, bà thương nhất đứa nhỏ này, bà cũng rất khổ tâm khi nó sinh ra đã khắc cha nó, hai người họ bà đến nay không quản nổi nữa, chỉ có thể giúp được đến đâu thì hay đến đó.

- Bà nói giùm con, con muốn lấy Du, bà hỏi ông ta sang chào hỏi bố mẹ cô ấy được thì sang, không thì con chỉ cần bà Nội là đủ_ anh nhàn nhạt nói.

- Nó sẽ đi thôi_ bà nói, đây cũng khẳng định bà sẽ hỏi giùm anh. Hai cha con nó không gặp nhau có lẽ cũng tốt, đỡ làm mất hứng của bà.

Cô ngồi lặng im không xen vào đối thoại của anh và bà đến khi bà hỏi cô.

- Tiểu Du, đi dạo với bà Nội.

Cô nhìn tới anh, thấy anh gật đầu thì cũng không tỏ vẻ gì nữa, cười vui vẻ đáp.

- Dạ, bà Nội.

- Hảo...

- Con đỡ bà...

- Ừ, A Tường giúp bà cho lũ chim ăn đi...

- Dạ.

Cô đứng lên đỡ bà nội, hai người thong dong đi lên cầu, khoan thai giữa khe nước thơ mộng, bà muốn nói vài lời với cô đây mà.

- Tiểu Du...

- Dạ

- A Tường rất thương con, từ lâu rồi, chuyện này chắc con cũng biết_ bà già rồi không hay ra khỏi nhà, chỉ biết cháu trai rất thích một cô bạn tên Tiểu Du, bao năm nay vẫn như vậy, không ngờ cô bé bà hiếu kì bao năm lại là cô nàng bà gặp gỡ trong chớp nhoáng đó, cháu trai của bà thật có mắt nhìn người, bà tin cô bé này và thằng bé chính là duyên tiền kiếp của nhau, cuối cùng thằng bé cũng có thể có được cuộc sống hạnh phúc hơn, bà bà mừng lắm, khi bà ra đi vẫn còn một người thay bà chăm sóc nó, bà hảo hảo...

- Vâng.

- Chuyện năm đó..._ bà lấp lửng hỏi.

- Qua rồi ạ, cháu đến với Tường là vì cuộc sống của tương lai_ cô nắm chặt tay bà dịu dàng nói.

- Hảo, cảm ơn cháu..._ bà Nội kích động vỗ lên mu bàn tay của cô, thật là cô bé tốt.

- Sao bà lại cảm ơn cháu chứ_ cô cười cười giận dỗi.

- Bởi vì cháu chính là cháu dâu duy nhất của bà, bà cảm ơn vì đã ở bên nó_ bà nghẹn ngào nói. Già rồi hơi tí là xúc động không nén được nước mắt.

- Thế thì cháu cũng cảm ơn bà vì đã nuôi dưỡng chồng của cháu thật tốt để cháu gặp được anh ấy_ cô vui vẻ nói, bà nội làm cô nhớ tới ông bà của mình quá, tiếc là họ mất sớm rồi.

- Là nó gặp được cháu tốt_ bà hiền từ nói.

-...

- Cháu biết không, gia đình này từ rất lâu đã không còn là gia đình nữa rồi, nếu ta không ở giữa e là sụp đổ lâu rồi. Ta sợ A Tường sẽ hận ba nó tới chết, ta biết nó hận là đúng nhưng cha nó một tay ta nuôi lớn, ta biết nó vì chuyện mẹ của Tường mà tâm tính thay đổi thôi, nó rất yêu thằng nhỏ. Ta biết A Tường cũng rất yêu ba nó, nó chỉ vì những bất công của ba mà hận nó suốt mấy chục năm trời. Điều này làm ta day dứt mãi, cũng là ý chí ta cố gắng bám trụ để sống hoà giải cho hai bố con nó nhưng ta không làm được, đến bây giờ ta vẫn bó tay, chỉ có thể ở sau hậu viện này mà ngắm cây cối thoả thời gian. Tiểu Du, bà biết là hơi khó nhưng con có thể giúp bà kéo lại khoảng cách giữa hai cha con nó được không?_ bà thều thào nói, một bên là con ruột, một bên là cháu ruột bà yêu thương rất nhiều, bà biết phải chọn ai đây, cả đời bà không thể nhắm mắt lại để đến với người chồng của mình là vì còn mắc nợ con cháu, bà không an tâm ra đi dù sức khoẻ không còn lại bao nhiêu.

- Con..._ cô thấy sự mệt mỏi tiểu tụy của bà Nội, bà rất mệt mỏi nhưng luôn gắng gượng cười rất tươi. Bà là người phụ nữ thật kiên cường. Nhưng phải làm sao đây, cô thì giúp được gì chứ, yêu hận trong lòng anh sớm đã hoà nhập làm một, cô có thể làm biến mất thù hận nhưng sao có thể biến ra tình yêu của anh dành cho bố cơ chứ. Quá khứ là để quên nhưng có đoạn quá khứ làm sao mà quên nổi đây, một người mắc chứng trầm cảm từ nhỏ làm sao trong chốc lát có thể khỏi hẳn đây.

- Con đừng nghĩ quá khó. A Tường giống ông nội, sống rất tình cảm, con chỉ cần để nó đừng trách bố mình thôi, không mong họ sẽ là hoà thuận ta chỉ mong bố con nó đừng để chết vẫn hận nhau, mẹ nó ở trên trời làm sao yên lòng nhìn hai người đàn ông duy nhất của mình chứ_ bà dịu dàng nói.

- Dạ_ không dám khẳng định nhưng cô sẽ cố gắng. Tuy cô chưa gặp bố của anh nhưng ông ấy là người mẹ anh yêu đến lúc chết thì chắc không phải quá tồi tệ đâu nhỉ.

- Hảo, bà nội cảm ơn con. Cả đời ta hối hận nhất là không đập cho thằng con mình một trận nhớ đời, già đầu rồi mà vẫn ngu, con ruột mình cũng không đối xử tốt được_ bà Nội đột nhiên tức giận nói.

-..._ cô cười thực vui vẻ, bà nội thật đáng yêu, chắc hẳn anh di truyền nét này từ bà Nội đi.

- Thôi ta mệt rồi, con đưa ta về phòng đi_ bà thều thào nói.

- Dạ_ cô liền đáp ứng, ở đây gió cũng lành lạnh, bà Nội gầy như vậy, nhỡ bị gió thổi mất cô biết làm sao?

- Bà không bay nổi đâu_ bà Nội thấy ánh mắt liên láo của cô thì phì cười, cháu dâu của bà thật đáng yêu.

Già này cuối cùng cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi, cháu trai có được hạnh phúc thì bà Nội cũng hạnh phúc, mà hạnh phúc là từ cô cháu gái nhỏ đáng yêu này đây.

Cô chột dạ cười hề hề, anh ra học bí kịp đọc suy nghĩ người khác từ bà Nội đó nha.

Anh ngồi lau lại tấm kính của ông Nội bên giường bà xong thấy cô và bà lấp ló đằng xa đã trở về. Không biết họ nói gì mà cười vui vẻ như vậy, tim anh như có dòng nước ấm chảy qua vậy, thanh thản và bình yên đến lạ, ngoài người mẹ đã không còn trên nhân thế thì hai người phụ nữ này chính là trân châu bảo thạch của anh, anh có chết cũng muốn bảo vệ họ mãi mãi.

- A Tường...

- Nội mệt rồi, nằm nghỉ nào_ anh tiến tới đỡ bà cùng cô rồi đặt bà nằm xuống giường, kéo chăn lại. Mái tóc của bà đã bạc trắng đầu nhưng nét mặt rất phúc hậu, đây là bà Nội của anh.

Trước khi nhắm mắt dưỡng thần bà nhẹ nhàng nói.

- Hai đứa đi chơi đi, trưa thì về ăn cơm. Bà có một bảo mẫu khó tính nấu ăn rất ngon, nhớ về thưởng thức.

- Dạ...

- Người có thể để bà cho làm bảo mẫu có chắc chắn là do bác cả đưa sang đi_ anh nháy mắt nói.

- Phải, chị Sáu là bạn của nó_ bà Nội đáp, chị Sáu là người trò chuyện với bà mỗi khi rảnh rỗi, cuộc sống của bà cũng không tệ lắm.

- Thật tốt rồi, nội nghỉ đi, con muốn đưa Du đi chơi một lát. Nội, để tối con sẽ thưởng thức, con dẫn Du đi chơi nơi này một lúc.

- Ừ, đi đi..._ bà Nội dịu dàng phất tay.

Bà mệt rồi muốn đi ngủ, để hai đứa ngồi canh làm gì, không bằng đi chơi cho đỡ chán.

- Dạ_ All

Anh cầm tay cô ra ngoài, theo lỗi đường sỏi trở ra ngoài, thăm quan vui chơi chốn mới mẻ.

Ngày nghỉ nên ngoài đường cực kì đông, họ đi bộ suốt khắp các quảng trường để tìm thú vui cho mình. Anh dẫn cô đi tới siêu thị mua sắm. Cô chung quy cũng từng học thêm môn phụ đạo tiếng Trung nên cũng hiểu ít nhiều từ, không khó khăn lắm trong việc hiểu những người kia nói gì. Ở siêu thị của Trung Quốc đương nhiên sẽ toàn chữ Trung Quốc, cô được dịp biết thêm nhiều từ loại gọi là món ăn Trung đi.

- Du, em ấn tượng với món gì nhất của Trung Quốc_ anh tựa cằm vào giá đồ ăn hỏi cô.

- Lẩu đi, lẩu Uyên ương lẩu Tứ Xuyên,...

- Muốn đi ăn không?

- Không, giờ đi ăn quán đường phố mới ngon, bánh bao chiên nè, súp cay, tào phớ, mì lạnh rồi bánh kẹp thịt chiên nữa chứ, đi thượng hải phải ăn cái ý cơ..._ cô liến thoáng kể ra vài món, ánh mắt lấp lánh trái tim luôn, ăn là sở trường có tiếng của cô mà.

- Được, đi thôi_ anh bỏ lại không chọn đồ nữa mà nắm tay cô kéo thẳng ra ngoài, đi ăn món ăn chân chất của xứ này thôi.

Chỉ là đi thẳng một đoạn thôi nhưng trước mắt cô là một dãy các quán ăn lớn nhỏ, khói bếp nghi ngút trời, tất tần tật hương thơm kéo căng tràn vị giác, mê người thực đó.

- Đi thôi.

- Ok

Anh thoả mãn cô gọi tất cả món ăn cô kể, mỗi thứ một ít, nước coca cô hay uống khi ăn, mọi thứ đều sạch sẽ và thơm ngon.

Ăn xong cô cũng thấy hưng phấn lạ, muốn đi chơi quá.

- Anh, mình đang ở đâu đây?

- Tân Thiên Địa...

- Oa, là Tân Thiên Địa sao, vậy đi đi hoá trang đi, mọi người nói có thể sống thử cuộc sống cổ đại ở đây nha_ cô phấn khích nói.

- Được.

Đi thêm hai con phố, hiện ra trước mắ là những ngôi nhà cổ xưa và những bộ cánh nhiều lớp đậm chất Hoàng gia Trung Quốc. Theo bàn tay một bác gái xinh đẹp cô được đưa vào phòng hoá trang. Được khoác lên mình bộ hanfu của nước bạn, trang điểm kinh diễm,...

Lúc sau cô được mang đôi dày cao của các quý phi, thân hình thực cao và khí phách hơn. Được nhìn vào gương mà cô không nhận ra mình nữa, thật đẹp, bộ cánh màu đỏ rực như máu kiêu sa với những con hạc bạc trắng khí thế, bác nói đây là trang phục dành cho hoàng hậu đương triều. Cô khoan khoái nhìn mình trong gương, thực đẹp.

Từ ngoài cửa anh tiến vào, gây hấp dẫn cho cô, anh cũng mặc lên bộ trường bào đỏ thẫm, đính bạc lấp lánh, chiếc vương trên đầu khí khái và oai hùng như một bậc lãnh tụ vĩ đại của nhân dân vậy. Anh đến bên cô nhẹ nhàng, nắm lấy bàn tay cô, nhìn cô yêu thích không thôi, bác gái cũng cười cười rồi lui ra ngoài.

Anh chớp lấy thời cơ đặt lên môi đỏ của cô một nụ hôn nhẹ ngàng.

- Em thật đẹp.

- Anh cũng rất đẹp.

- Hoàng hậu của trẫm, nàng có muốn chụp ảnh không?_ anh cưng nựng hỏi cô. Nhưng là đoàn người ngoài kia đã được anh triệu tập để chụp ảnh rồi, hay nói là khán giả mới đúng.

- Có nha, đẹp như vậy không chụp thực tiếc.

- Ừ, nhắm mắt lại nào.

- Chi vậy?_ cô tí hí mắt hỏi

- Bí mật, nhắm lại nào.

- Ò...

Cô nghe lời nhắm mắt lại, đi theo bước chân của anh, tự nhiên lại thấy bị bế thốc lên rồi được ngồi xuống. Cô rất tò mò nhưng tuân thủ nguyên tắc bí mật nên không có mở ra.

- Mở mắt nào em yêu...

Cô phấn khích mở mắt ra, sự kinh ngạc làm cô vỡ oà xúc động. Cô đang ngồi trên kiệu đỏ, anh đội lên đầu cô một cái khăn voan đỏ thẫm, hình như họ đang tổ chức hôn lễ.

- Anh..._ cô xúc động gọi anh sau tấm vải đỏ, anh chắc không biết mắt cô đang lấm tấm nước trực muốn chảy ra rồi.

Anh đặt tay lên miệng, khẽ hắng giọng nói cô yên lặng.

- Ngồi ngoan ở đây chờ anh.

- Ừm

Sau đó cô nghe tiếng anh ra khỏi xe ngựa, rồi cô thấy cái kiệu của cô hình như được nâng lên lơ lửng, phập phồng như trái tim cô hiện tại vậy.

Cô không biết ngoài kia anh thế nào nhưng khi xem lại đoạn phim quay lại cả quá trình thì cô thấy anh sau khi ra khỏi kiệu của cô thì lên một con ngựa có gắn hoa lụa đỏ trước đầu. Trước anh là một đoàn người khiêng rất nhiều thùng to lớn nhỏ, là sính lễ đỏ đó. Anh đi ở giữa, đi trước kiệu của cô, kiệu của cô có người đàn ông lực lưỡng khiêng, đi sau là đoàn người chúc mừng, rất khí thế, cô thích lắm, đây là đám cưới của cô và anh đó, cô chính là tân nương còn anh chính là lang quân của cô. Họ đang rước dâu nha..!!!

Không biết đi bao lâu cô thấy chợt được hạ xuống, hình như kiệu dừng lại rồi, bác gái vừa rồi cũng là người đỡ cô ra khỏi kiệu. Sau đó là bàn tay ấm nóng của anh chạm vào tay cô, anh đưa cô một đầu của sợi lụa hoa đỏ, từ từ kéo cô vào lễ đường. Người chủ trì oai nghiêm đứng trước mặt gia chủ, dõng dạc khí thế nói lớn, dẫn dắt một nghi thức cao đẹp của hôn lễ Trung hoa.

- Nhất bái thiên địa_ cô và anh cúi đầu lạy trời đất.

- Nhị bái cao đường_ cô và anh quay lại bái lễ đường.

- Phu thê giao bái_ cô và anh cúi chào nhau.

- Đưa vào động phòng...

Sau đó cô được anh đưa vào một căn phòng, anh dùng chiếc gậy lật khăn voan của cô ra. Cô còn nhớ rất rõ đôi mắt của anh lúc đó, trìu mến, yêu thương dịu dàng và thâm tình lay động mạnh mẽ trái tim nhỏ bé của cô. Cô chưa bao giờ thấy trái tim mình mãnh liệt như vậy, kể cả người quay phim toàn bộ quá trình cũng bị cô và anh làm như không thấy. Anh rót rượu trao bôi cùng cô, dải hạt vừng khắp giường, hôn nhẹ lên môi cô dưới ánh nén đỏ rực ấm áp. Nếu không phải nhớ rằng mình sang đây chơi thì cô tin chắc đây chính là đám cưới của họ, đám cưới đáng nhớ nhất của họ.

Nụ hôn của anh không càn quấy không mãnh liệt mà rất dịu dàng, nhẹ nhàng đặt lên môi cô ẩn nhẫn nâng niu cẩn thận từ từ cướp đi mọi xúc cảm kinh diễm của cô. Rất lâu rất lâu sau anh mới rời đi. Tiếng lòng thổn thức khiến giọng anh trở nên nhẹ nhàng không thôi, mê đắm cô chìm sâu vào giọng nói trầm khán tinh tế ấy mãi mãi.

- Lâm phu nhân, chào em.

- Tướng công, chào anh.

Cô hạnh phúc nhìn anh, giọng nói cũng dần mềm mại thánh thót, câu dẫn trái tim lang quân đập như trống da trâu vào ngày lễ. Rung động không phải nhất thời mà là rung động đến hết cả cuộc đời, họ nhìn vào ánh mắt nhau đắm say, trong mắt chỉ có đối phương, cũng như trong tim người ấy là tất cả hơi thở.

Khán giả ủng hộ họ ồn áo nào nhiệt, vỗ tay bôm bốp, ánh mắt thực hâm mộ, tán thưởng và hơn hết là sự chúc mừng cho một tình yêu đẹp Vĩnh Cửu trường tồn với thế nhân.

Ai nấy đứng xem đều hết lời chúc mừng cặp tân lang tân nương trẻ. Họ cũng dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc tuyệt đẹp của họ. Hãy để những con người này làm minh chứng cho tình yêu đã đi đến điểm kết của họ, minh giám cho hôn lễ đỏ rực này, may mắn và hạnh phúc sẽ theo lời chúc mà tỏa ra, ôm ấp họ mãi trong tình yêu này.

Anh ôm cô thật chặt trong lòng, cảm ơn tất cả mọi người, những hộp to lớn sính lễ cũng được mở ra, bên trong là rất nhiều kẹo, anh và cô phát cho mỗi người một ít, sau đó hai người nắm tay nhau, cùng nhau lưu giữ rất nhiều khoảnh khắc tuyệt vời này, cả những người dân nhiệt tình này nữa. Một bức ảnh đáng nhớ được lưu lại, cũng được cất giữ nhờ bà chủ nhỏ bên hẻm phố Tân Thiên Địa...

Đây sẽ là một kỉ niệm cả đời cô không bao giờ quên.

Khoảnh khắc chóng qua anh và cô thay đồ trở ra khỏi nơi này, anh đã mua hẳn luôn hai bộ trang phục của họ mang về, không biết tốt thế nào bà chủ còn tặng cô một chiếc châm ngọc vừa gắn trên đầu cô nữa.

Mua thêm vài món quà nhỏ tặng mọi người cô và anh lên đường trở về.

Lại theo con đường sỏi ấy, cô và anh tiến bước vào.

Bà nội đang ngồi bên cửa sổ cùng một cô rất đẹp, hẳn là cô Sáu đây rồi. Cô ấy và bà mỉm cười dịu dàng nhìn cô và anh.

- Hai đứa đi chơi về rồi à...

- Dạ. Con chào bà Nội, chào cô Sáu.

- Ngoan_ cô Sáu mỉm cười nói.

- A Tường con mai hãy về_ bà Nội nói.

- Được ạ_ anh cũng tính ở lại thêm với bà.

- Ra đây là cô bé của A Tường, thực xinh đẹp_ cô Sáu mỉm cười tán thưởng.

- Dạ con cảm ơn cô.

- Ngoan, ra đây ngồi với cô nào.

Cô nhanh chong tiến tới ngồi cạnh cô Sáu, cô ấy cầm tay cô rất ấm áp. Người phụ nữ này nhìn cô trìu mến đến nỗi cô còn tưởng mình có thêm một người mẹ nữa chứ.

- Con gái à.

- Dạ.

- Con thực muốn bỏ cuộc sống độc thân tự do để đi lấy chồng sao?_ cô Sáu tiếc tiếc nói.

-..._ cô thì đứng hình không nói được gì. Cử chỉ và lời nói hình như không ăn nhập chút nào thì phải, cô Sáu à, đừng làm cháu sợ nha..!!!

Anh nghe vậy thì nhảy dựng lên.

- Cô à, cô nói gì vậy_ họ mới làm đám cưới không lâu đâu, cô là nương tử của anh đó, cái gì mà từ bỏ cuộc sống độc thân hả trời.

- Cô chỉ nói lí tưởng của phụ nữ thời đại thôi mà, tuổi là tuổi đời đẹp nhất để kết hôn, con bé mới thôi chứ bộ_ cô Sáu chân thành nói, không hề có ý tự trách cho lời nói chia rẽ Uyên ương của mình.

- Thật hả cô?_ cô hùa theo giả bộ hỏi. Cô Sáu mới nháy mắt với cô nha.

- Em ngồi ngoan cho anh_ anh phì phò nói, mất hết hình tượng bình thản trước sóng gió hằng ngày.

Cô ngẩn tò te ngồi im, trêu thôi mà, anh cái đồ đanh đá.

Bà Nội nhìn cháu trai thì bật cười, ra là nó cũng biết tức giận nha, cháu dâu tài ghê.

- Chứ sao, A Tường chịu khó chờ năm nữa đi_ cô Sáu làm như không thấy ánh mắt lửa của anh nói.

- Không nghe, tiểu Du có thai tháng rồi, chờ năm thì đứa bé tuổi mới được đăng kí giấy khai sinh à_ anh điềm nhiên nói.

-..._ cô trố mắt bịt mồm nhìn anh nói phét. Bà Nội sung sướng nhìn muốn thủng cả bụng của cô luôn, cô Sáu thì lố hơn, mắt trợn ngược ra ngoài.

- Bà có chắt rồi_ bà Nội rưng rưng nước mắt nói.

Cô Sáu cũng tưởng thẩt không trêu anh nữa, sốt vó đi đi lại lại cằn nhằn.

- Đã tháng rồi sao. Chết thật, bà ơi, con đi nói với thằng Vĩnh. Phải sang hỏi cưới gấp thôi, chết rồi tháng rồi, không nhanh là bụng to không được áo cưới mất. Phải đi sắp xếp nhà hàng, quần áo nới chụp anh,... Không đủ thời gian mất, bà ơi mau mau thu dọn hành lí.

Anh thấy dáng vẻ thay đổi độ của cô Sáu thì hưng phấn không thôi. Muốn trêu anh, không có cửa đâu.

Cô nheo mắt nhìn dáng vẻ đắc thắng của cô thì cảm thấy cạn không biết nói lời gì nữa, lại thấy sự vui mừng trên gương mặt già nua của bà Nội làm cô không dám phản bác, bà vui như vậy, cô không nỡ làm bà mất hứng.

Anh thấy cô im lặng thì càng mừng thầm, ra là vợ cũng muốn có bé con rồi. Lúc anh chuẩn bị lên tiếng thì đáp lại anh chỉ là cái bóng lưng của cô Sáu và kèm theo vài lời ngắn ngủi.

- Ta đi đón cháu dâu...

Bà Nội cũng buồn cười hết lời với cô Sáu, bà nhìn cô càng nồng đậm ý vị, một lời khó nói hết sự hạnh phúc của bà.

- Con gái, ta cảm ơn cháu, Lâm gia lại có người thừa kế rồi.

- D...ạ...!!!_ cô méo mồm mới nói ra được từ đó, bốc phét cũng rất cần sự chuyên nghiệp nha.

- Hảo hảo hảo, ta phải xem xem con bé Sáu này làm gì rồi, ta phải đi nói với thằng Vĩnh nữa,.._ cô cũng gấp gáp muốn đi. Bộ dáng hình như khoẻ lên rất nhiều, bà đi thoăn thoắt, có chắt làm động lực đây mà.

Thấy đi hết, anh thích thú kéo cô lên đùi, hôn chụt khắp mặt cô, có câu hát như này: ' Ôi vui quá xá là vui ', rất đúng để diễn tả cảm giác của anh hiện tại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio