Chí đến phim trường, như mọi lần sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng rồi vác vợ theo nhưng mà hôm nay cô nàng buồn ngủ nên nhất định không đi. Chí thì không yên tâm để vợ một mình nên gọi cho cô để ý hộ.
Vợ chồng cô đang ngủ ngon thì bị tiếng nức nở của Chí đánh thức trong điện thoại, mẹ giờ sáng bảo sao nó không dậy nổi, người bình thường như bọn này cũng không mở nổi mắt đâu, quay gì mà quay rõ sớm.
Nói thì nói nhưng cô cũng đồng ý, ngủ thêm hai tiếng, rồi thay đồ đến nhà Thanh, mang luôn nó tới công ti chơi, một mình nó cũng ổn thôi nhưng mà thằng chồng nó toàn lo xa, mình đành chịu thiệt vì hạnh phúc gia đình nó vậy. Anh định đi đón cùng nhưng cô nói không cần, cô vừa đi thì anh nhận được điện thoại của Nicclo, Uông Bách Hợp trốn trại.
Anh lo lắng hẳn lên, vội vàng chạy xuống nhà, mặc kệ trên người có mỗi cái quần ngủ cũng lao ầm xuống, mắt thấy chiếc xe quen thuộc của cô thì chạy lên chặn.
Cô bất ngờ thấy anh thì khó hiểu, lại nhìn bộ dạng bán khỏa thân của anh thì nhíu mày, tên này muốn khoe hàng hay sao vậy.
- Anh nghịch gì thế hả?_ cô thò đầu ra ngoài nói.
- Vợ ơi, mở cửa ra anh đèo em đi_ anh đi tới, khom người trước mặt cô đáp.
- Mỗi thế? Em nói là không cần rồi mà, anh xem anh không mặc áo vào..._ cô phồng má nói, xong tay cũng mở cửa, chuyển sang ghế phụ ngồi.
- Anh thích đi cùng em thôi mà. Nhỡ mặc áo xong em đi mất rồi sao_anh bị cô xỉa xói cũng không buồn, yên vị trên ghế rồi khởi động xe đi, anh không muốn nói là anh sợ cô gặp nguy hiểm, dù anh đã thuê vệ sĩ cho cô rồi nhưng mà anh vẫn an tâm. Anh sớm biết sẽ có ngày hôm nay mà, không nghĩ tới Uông Bách Hợp thực có bản lĩnh, đã trốn ra được rồi.
- Hâm, sớm thế này không biết có cửa hàng nào mở không, ai đời sáng ra tới nhà nó mà anh lại cởi trần thế này hả?_ cô bực bội nói, rồi cái con có tâm hồn nghệ thuật rất ' trong sáng ' kia sẽ nghĩ cái gì chứ.
- Tưởng gì, siêu thị mở sớm lắm, bây giờ tạt vào mua bừa cái là được_ anh hề hề nói, tại anh quan tâm cô nên mới quên áo thôi.
- Hết nói anh...
May là siêu thị mở thật, cô lượn vào phút rồi trở ra trên tay là một cái phông xám. Vào xe, đưa cho anh, vừa vặn, lại cùng màu với cái quần. Anh mặc áo mới với tâm trạng phấn khởi rồ ga tiếp tục lên đường, đến nhà bà chửa Thanh hộ tống, cô nàng đã mang thai được gần tháng rồi, cái bụng cũng bự lắm, tại bụng to nên ông chồng mới hay lo vậy đó.
Mất phút để đứng trước cửa cổng nhà họ, vì cô đã gọi điện cho Thanh nên lúc tới cổng đã tự động mở, rồi tự động đóng. Bà chủ vẫn đang ngủ ngon lành trong phòng. Anh tự nhiên vào nhà vệ sinh moi trong tủ ra một cái bàn chải đánh răng mới đánh răng rửa mặt, cô thì lên phòng xem Thanh. Đối với họ căn nhà này cũng quá là quen thuộc rồi, đu bám chúng nó suốt hai mấy năm nay rồi đâm ra nhiều khi đồ của nhà nó cũng ngang như đồ nhà mình thôi.
Cô mở cửa phòng ngủ ra, chăn gối rơi đầy đất, trên giường độc không cái xác khổng lồ của Thanh đang ngủ, cô nàng này cái tật đá chăn vứt gối mãi mà không sửa được.
- Mẹ trẻ ơi, dậy được chưa?_ cô nhảy lên giường nằm xuống cạnh, tay nghịch nghịch đôi mi cong của Thanh, trên mặt nó đẹp nhất là đôi mắt, to tròn lại còn cong vút ra, nhìn là muốn gẩy rồi.
Bốp...
Thanh ngái ngủ đập bốp phát vào tay cô, mất hứng à.
- Con làm gì làm đi, mẹ ngủ giờ mẹ dậy.
- Không được, giờ là công ti con đóng cửa rồi, con đi làm muộn sẽ bị trừ lương a_ cô rụt tay lại xong lại thò ra trêu tiếp.
- Có chồng là sếp rồi, có trừ lương thì con cũng có nghèo đi tí nào đâu, ta mới nghèo rớt mồng tơi đây này_ Thanh quyết không mở mắt, càm ràm nói.
- Mẹ trẻ nói quá, nhà mẹ nghèo nhà con đi ăn xin rồi. Mẹ đừng lười biếng nữa, giờ rồi. Dậy ăn sáng xong rồi tới công ti von ngủ tiếp_ cô nhéo mũi Thanh nói.
Lần này thì mở mắt thật, liến thoáng đảo ranh ma, hưng phấn nói.
- Hôm nay sẽ tới công ti cậu hả?
- Phải, hôm nay tớ mang cậu theo. Ok?_ cô phì cười nói.
- Quá Ok ý chứ, chả nói sớm. Rồi, ra tủ kia chọn cho chị bộ nào đẹp vào. Lâu rồi không đi chơi, thích chết được_ Thanh cười ha ha nói.
- Đi làm má ơi, đến đó má ngồi yên cho con nhờ_ cô chuyển sang véo ma Thanh dặn dò.
- Xem tâm trạng. Rồi, cưng mau đi chọn đồ cho chị đi, nhanh lên..._ Thanh chỉ chỉ ra lệnh.
- Quỷ cái, có phải không đi nổi đâu mà bắt người ta lấy hộ chứ_ cô khoanh tay nói.
- Ai kêu cưng nhận lời làm bảo mẫu của chị hôm nay, làm việc nhanh lên_ Thanh ra giọng bà chủ lớn nói, cợt nhả sung sướng. Hạnh phúc to lớn mà Thẩm Tư Thanh này phấn đấu chính là đè đầu cưỡi cổ con bạn thân, ha ha ha...
- Tiểu quỷ_ cô dí chán cô nàng xong vẫn nghe lời ra tủ lấy một bộ váy rộng rãi cho Thanh. Cô nàng tự mặc rồi đánh răng và vệ sinh. Lúc xong thì cả hai cùng đi xuống, bên dưới anh đã nấu xong nồi phở, bày ra bát đàng hoàng, thấy hai người đẹp xuống thì hất hàm gọi ăn.
Thanh nhìn cô bĩu môi, hoá ra còn vác cả chồng theo.
Thanh ngồi ghế đầu chủ nhà, bên cạnh là vợ chồng cô. Hôm nay vắng chồng nên đương nhiên chính sách hầu hạ miễn, cô nàng rất biết điều tự ăn, húp sạch cả nước lẫn cái, xong đánh chén hết luôn cả ly sữa nữa. No nê thì ngửa người ra ghế, tay vỗ bụng bôm bốp.
- Cho điểm.
Anh nghệt mặt nhìn, cô thì phồng má tức giận thay chồng.
- Nè, chồng chị đã nấu cho cưng ăn mà cưng cho có điểm, điểm mà cặn cũng không còn là sao?
Anh được vợ bênh vực thì rất vui, mặc kệ Thanh quay sang hôn chụt vào má cô cảm kích.
- Khiếp... Mà điểm thì sao, chồng chị nấu chị còn chỉ cho . điểm thôi đấy, đã cho hơn . lại còn kêu. Một điểm trừ..._ Thanh nhìn ngứa mắt nói. Hai đứa này từ bao giờ lại sến sẩm hơn cả mình thế không biết.
- Đồ keo kiệt_ cô xì hơi nói, đứng dậy thu dọn bát đũa rồi mang ra bếp rửa. Anh cũng khoan khoái theo vào, trước khi đi còn vẫy tay với Thanh.
- Lớp trưởng ngồi đấy nghỉ đi.
- Ghét..._ Thanh bĩu môi nói, quỷ sứ.
Anh cười tà tà rồi nhảy vào bếp phụ vợ, xong xuôi thì lái xe về nhà mình, đương nhiên mang theo cả mẹ trẻ Thanh rồi.
Chiếc xe của anh vừa vào chung cư thì trong một chiếc xe khác gần đó, đằng sau cửa kính là ánh mắt chim ưng của Uông Bách Hợp, ả đã chờ dưới này từ lúc sáng rồi, chỉ mong được lại ' bạn hiền ' mà thôi, ả rất ' quan tâm ' họ đấy chứ...!!!
Với số tiền của mình ả mua được một chiếc xe cũ kĩ, ông chủ nói vì đây là hàng đi cắm nên không ai mua, ả lấy ông bán rẻ. Ả đương nhiên lấy, ả sợ ai chứ sợ gì lũ cảnh sát, chị đây trốn trại rồi, cái xe không giấy tờ cũng đã làm sao!
Để tránh bị tóm nên ả thuê trọ mỗi nhà chỉ một đêm, ả cũng không ngại làm tình với tên nào đó khá giả mà chưa biết ả để kiếm chút ít. Đây mới là cuộc sống thú vị mà ả thèm khát, núp vào màn đêm nhìn lũ chó lo lắng sự xuất hiện bất chợt của ả, ha ha ha...
Sau khi hộ tống hết chị em tới công ti, trở vào phòng mình, anh liên hệ với Nicclo.
- Sếp..._ Nicco dè dặt nghe máy, ngài đây giao nhiệm vụ trông chừng ả, hắn còn đang thất bại a.
- Sao rồi?
- Chưa tìm thấy..._ nghe giọng thôi đã thấy run hết cả người.
- Tốt thật, vẫn chưa tìm thấy nữa, sắp tiếng rồi_ anh rét lạnh nói, ả vừa bị kết án là điên, kẻ điên sẽ làm gì, ai biết được. Vậy mà người anh thuê nói vẫn chưa tìm thấy, nuôi tốn cơm tốn gạo.
- Sếp yên tâm, em đã cho người đi lục soát tất cả các nhà trọ và siêu thị rồi ạ_ Nicclo vuốt trán nói, tên chó Triển Kha, bỏ bom mình, chạy đi đâu không biết.
- Chỉ thế?_ anh tức giận nói.
- Dạ dạ, em sẽ đưa thêm người, lục tung cái đất Hà thành này luôn_ Nicclo vội vàng nói.
- Tuỳ cậu, cho thêm người bảo vệ Du, cô ấy mà làm sao thì cậu chuẩn bị đi vật tế trời đi_ anh lạnh lùng nói, dập luôn điện thoại.
Bên kia Nicclo cũng vuốt trán thở dài, biết thế không đầu quân về đội của sếp, cứ ở cạnh chủ tịch Lâm có phải dễ thở hơn không. Nhắc là bực, lũ cảnh sát làm ăn kiểu khi gì không biết có mỗi một kẻ điên cũng trông không xong, tên Kha kia nữa lặn đâu rồi...!!!
Anh mệt mỏi tựa ra ghế, bấm nút gọi thư kí.
- Thư kí Mai...
- Giám đốc cần gì ạ_ chị Mai chuyên nghiệp hỏi.
- Truyền xuống, in lệnh truy nã Uông Bách Hợp cho tôi, phát cả lên truyền hình nữa, in đến khi nào bắt được cô ta thì thôi_ anh xả một tràn.
- Vâng giám đốc, tôi sẽ làm ngay_ chị Mai đáp, nhanh chóng đích thân tới bộ phận truyền thông căn dặn, chạy cả xuống toà soạn nói, xong mới nhẹ nhàng về lại vị trí.
Sáng hôm sau ắt hẳn lệnh truy nã Uông Bách Hợp sẽ in đầy báo an ninh và xã hội, TV cũng hot luôn cái mặt ả cho xem, anh lần này muốn cả nước biết mặt ả đây.
Mẹ trẻ tung tăng khắp nơi, vác cái bụng lưng lửng đi thăm quan khắp các tầng, cô nàng chẳng lạ ai, hầu như ai cũng quen, cùng nghề cùng nghiệp với nhau cả mà. Buổi trưa cũng chẳng thèm về tìm cô để ăn trưa mà đi cùng mấy biên tập viên ăn trưa, gặp ở căng tin đã gọi một tiếng thì thôi lại còn.
- Ôi Du ơi, căng tin ở đây nhiều món ngon lắm...!!!
Xong lại xuất thần ăn uống và cười đùa với họ. Cô đương nhiên biết căng tin mình thế nào mà. Chẳng thèm chấp, cô ngồi ăn với chị Giang, nhỏ Thư được anh đẹp trai đón đi mất rồi. Bạn bè quằn quèo, toàn bỏ rơi mình không à.
Đến chiều, Thanh mới thong thả đi vào phòng cô.
- Hi...
Thanh chào tất cả mọi người xong, họ chào lại rồi tự ai làm việc nấy. Thanh nhẹ nhàng đi về phía cô, không quên kéo theo cái ghế để ngồi.
- Hi, chị về rồi hai cưng.
- Phởn thế chị_ Thư ngó sang tiếp chuyện, tay vẫn lạch cạch gõ chữ.
- Chuyện, mấy khi được ra đường_ Thanh vui vẻ nói.
- Sao không đi luôn đi, mấy khi được ra đường_ cô dừng làm việc, đu ghế ra cạnh Thanh, hất hàm.
- Đi để trở về mà, mình phải về tìm cậu thì tí nữa mình mới gặp lại chồng mình chứ!_ Thanh tớn tửng nói, không quan tâm bộ mặt u ám của cô, đưa chân gác lên đùi cô tận hưởng. Từ bé đến giờ cô toàn nhường nó nên thành thói quen, giờ để nó đè đầu cưỡi cổ suốt thôi.
- Xấu xa, đi pha chị ly cà phê đi, không tí chị bỏ bom cưng. Nên nhớ túi tiền điện thoại cưng đều cất túi chị đấy_ cô ra lệnh. Dạo này mình cứ bị hiền hiền sao ấy, đúng là muốn lành mà nó không cho lành mà.
- Xí, biết rồi.
- Thanh ơi pha cho tớ nữa_ Thư chu mỏ lên nói.
- Ok_ Thanh ra hiệu tay đồng ý, lại tớn tửng đi pha cà phê. Bác sĩ cũng nói đi lại nhiều cho khoẻ nên Thanh rất năng đi lại. Hơn nữa thể chất được cô bồi dưỡng từ nhỏ nên rất khoẻ, không kiêng gì hết, cũng không nằm nghỉ suốt ngày. Việc gì cô nàng làm được đều sẽ làm, có người sai làm còn thấy may chứ ở nhà anh chồng toàn bắt ngậm dâu tây bấm TV xem phim thôi.
Mang tới cho hai nàng hai ly cà phê, họ cũng bận nhiều việc nên Thanh lại lượn tiếp, tới văn phòng của anh. Thấy chị Mai vất vả nên nhận đi photo giấy tờ công tác hộ. Xong thênh thang gõ cửa phòng anh đi vào.
- Ê, sếp lớn, phòng cậu đẹp ghê!_ Thanh đi tới chỗ tấm kính thích thú nói.
- Đương nhiên_ anh vừa làm việc vừa trả lời. Cô bạn này hết chỗ chơi nên đến chỗ anh đây mà.
- Mà này, bao giờ hai cậu tổ chức đám cưới thế?
- Tháng sau, yên tâm cái đồ có chồng nhà cậu không được làm phù dâu đâu_ anh liến thoáng trả lời.
- Hai kẻ nhà cậu đúng là xấu xa. Bảo sao thích nhau là phải!_ Thanh bĩu môi nói. Thằng bạn này không nói thì thôi đã nói câu gì mà toàn làm người ta tụt cả hứng.
- Cảm ơn_ anh cao hứng đáp. Anh rất thích ai khen vợ chồng anh xứng đôi.
- Xí, à mà này. Thế hai người không đi chụp ảnh hay gì gì à?
- Cái này mẹ vợ chuẩn bị cho. Khi nào mẹ xong thì sẽ gọi hai đứa về. Bà muốn vậy_ anh nói.
- Chậc chậc, mẹ Từ đúng là, sao lại tự làm mình khổ thế, kệ quách hai đứa nó đi chứ nị_ Thanh than thở, trở ra ghế sofa ngồi.
- Tưởng ai cũng hẹp hòi như cậu chắc_ anh buông lời. Hay thật, ngày xưa cô mới là người có miệng lưỡi chua ngoa thế này, từ bao giờ đổ lên người lớp trưởng hiền lành thế này. Đúng là thời gian, quá ác liệt.
- Ừ đấy, xấc.
-...
- Mà mấy giờ rồi nhỉ?_ Thanh hỏi.
- phút nữa hết giờ làm.
- Nhanh ghê, tôi xuống với Du đây, cậu đi lấy xe đi nhé!_ Thanh nói.
- Ừ_ anh đáp.
Thế là Thanh lại duỗi cẳng đáp thang máy xuống, sánh vai cùng hai cô bạn thân.
- Thư đi ăn tối luôn không?_ cô hỏi.
- Có, đói lắm rồi, trưa ăn mỗi mì Ý, đói nhanh ghê gớm_ Thư chề môi nói.
- Thế cậu không đi với Ninh Nhật à?_ Thanh hỏi.
- Không, anh ấy trưa nay ăn xong tới Mĩ rồi, bên đấy có việc_ Thư buồn buồn kể lể.
- Oh, không sao, hôm nay chồng tớ cũng có việc, tớ thay Nhật làm bồ cậu vậy_ Thanh vui vẻ nói.
- Không cần, baby của tớ tớ lo được_ cô khoác vai Thư khẳng định chủ quyền.
- Xí, lo cho chồng cậu đi_ Thanh gạt tay cô, đặt tay mình lên vai Thư.
- Chồng cũng lo nhưng baby không thể bỏ_ cô không tranh được đành khoác tay Thư.
- Lăng nhăng..._ Thanh nói
- Cậu cũng thế..._ cô đốp lại.
- Thôi, hai cưng không phải tranh, mình chị cân tất_ Thư cười sung sướng ôm eo hai cô bạn.
- Tham lam_ cô và Thanh đồng loạt nói
- ha ha ha..._ All
- Á....
Aaaaaaa....
- Cẩn thận.... Duuuuuuuuu...
- Duuuuuu ơi....!!!!
Nụ cười vui vẻ chẳng giữ được lâu, để lại là bao nhiêu tiếng hét tuyệt vọng.
Một chiếc xe khách lớn bất ngờ đỗ xịch trước mặt cô nàng. Chưa kịp để họ định thần đã có ba kẻ áo đen to lớn lao xuống bắt cô lên xe đi mất. Chúng dã man đẩy ngã cả Thanh và Thư, Thanh bị mất trọng tâm may mà trước khi ngã Thư kịp thời để cô bạn ngã lên người mình, dù bị đau vẫn ôm chặt lấy Thanh, Thanh sợ hãi không cảm nhận được gì nữa, chỉ biết ôm lấy cái bụng mà hoảng thần. Thư tiếp đất tuy đau rát nhưng may mà giữ cho Thanh không làm sao.
Để Thanh ngồi lên đất Thư hoảng hốt chạy theo xe, giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má cũng là lúc cô ấy ngã ra đất, tuyệt vọng nhìn chiếc xe biến mất trước mắt mình, khàn cổ chỉ để gọi tên cô bạn. Du, cô ấy bị bắt đi ngay trước mặt mình nhưng bản thân lại bất lực không thế làm gì.
Anh vừa lái xe ra, thấy tình hình này thì mặt tái đen lại, đỡ Thanh và Thư vào xe, không nói gì nhiều mà chở thẳng họ tới bệnh viện, dặn dò bác sĩ kiểm tra kĩ lưỡng cho họ rồi mới ra ngoài hành lang chờ.
Bình tĩnh bấm điện thoại.
- Alo, vợ tôi bị bắt cóc rồi!_ anh hững hờ nói.
- Vâng, xin lỗi ngài. Chúng tôi đang đuổi theo chiếc xe ấy, ngài yên tâm chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn cho phu nhân_ A Xuất báo cáo tình hình.
- Nói được làm được, nếu không mang về trả tôi cái mạng mấy cậu_ anh lạnh lùng nói.
Khốn kiếp, ba tên vệ sĩ lù lù đấy vẫn để ả cho người bắt cô đi.
Dập máy, gọi tiếp cuộc điện thoại nữa.
- Sếp, tôi đã nghe họ báo lại. Tôi xin lỗi_ Nicclo đen mặt qua màn hình điện thoại, khốn kiếp thật.
- Dài dòng, cho thêm người càn quét cho tôi, hỏi họ địa chỉ, lập tức khoanh vùng phạm vi đó tìm kiếm. Tôi chẳng trông chờ gì vào lũ cảnh sát đâu, cậu và Triển Kha làm việc hẳn hoi cho tôi. Nhiều người như vậy mà để vợ tôi có chút thương tổn gì thì các cậu tự nghĩ cách chết đi_ anh hững hờ nói, chưa bao giờ anh thấy đau đến chết lặng như bây giờ. Vợ anh, người vợ anh thương dòng dã bao năm trời, người anh mãi mới đón được vào lòng đang bị kẻ bất nhân kia bắt cóc. Ả ta trong cơn điên loạn sẽ làm gì vợ anh ai mà biết được. Cô ấy đang nguy hiểm như thế nhưng anh chỉ có thể ngồi đây sai bảo người khác. Anh có phải rất vô dụng hay không?
- Dạ.
-...
Tút tút tút
Anh gọi cho Chí, cậu ấy vội vàng từ trường quay lái xe tới.
Vội vàng vào thăm vợ, may mà chỉ bị động thai, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là không sao.
Bên cạnh Thanh đang ngủ, Thư nức nở kể lại mọi việc cho Chí nghe. Tuy không thể cứu được cô nhưng may mắn là Thư vẫn cứu được mẹ con Thanh an toàn, cô nàng chỉ bị xây xát ngoài da thôi, không đáng nghiêm trọng nên cô nàng dặn anh đừng gọi cho Nhật. Cô ấy đang rất lo cho Du, đến nỗi thần trí đảo lộn, ngủ không ngủ được.
Chí trên đường giận anh đã không lo cho vợ mình an toàn nhưng đến nơi biết, Du bị bắt cóc. Nhìn thấy gương mặt bơ phờ của anh, Chí thấy tự trách mình. Bước chân tới, vỗ vai trấn an.
- Cô ấy sẽ không sao đâu!
Anh ngước lên nhìn thằng bạn, nhờ lời an ủi của hắn mà tâm nhẹ nhõm hơn.
- Cảm ơn mày, xin lỗi vì để lớp trưởng bị động thai.
- Không sao, có phải kẻ bắt cóc Du là Uông Bách Hợp_ Chí hỏi, tuy hai người cách cả một vòng trái đất nhưng chuyện của anh Chí vẫn luôn biết. Trong tập thể A cũng chỉ mình Chí còn liên lạc với anh.
- Ừ_ anh thở hắt ra trả lời.
- Điều tra được vị trí chưa?
- Chưa, chắc cũng sắp rồi!_ anh nói.
- Tao đi cùng mày, mày lo cứu chị hai đi tao xử lí ả điên đó cho_ Chí tức giận nói.
- Không cần, ở lại chăm sóc lớp trưởng và Thư đi, tao sẽ đích thân xử lí_ anh khàn khàn nói.
- Không cần gì mà không cần, Thư không sao rồi, cô ấy bảo sẽ chăm sóc vợ tao cho. Tao phải xử ả đó, dám cho người đẩy vợ tao, suýt thì bố con tao không gặp nhau rồi đấy_ Chí hùng hổ nói.
- Được rồi_ anh khẽ cười nói, may có thằng bạn.
- Tỉnh táo lên đi, không có chuyện gì đâu. Mày quên biệt danh ' chị hai ' của Du rồi à!_ Chí đấm vào bắp tay anh nói.
- Tao biết vợ tao có võ_ anh cười nói.
Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông.
- Alo...
- Sếp, tìm được rồi. Ả đang ở khu ổ chuột quận A, bọn bắt cóc đang ở đường , khả năng chúng đang lái xe tới chỗ ả_ Triển Kha báo cáo.
- Bao vây quanh đó đi, để vài người ở đường lớn, đừng để ả phát giác ra điều gì? Để ba đứa kia đi sang ngõ khác đi, tránh bọn chúng biết đang bị theo dõi. Tôi muốn vợ tôi an toàn mà vẫn tóm được nó_ anh nói dồn dập.
Chí vào dặn dò y tá và Thư cẩn thận rồi lên đường cùng anh đi tới đó.
Vứt cho Chí một khẩu súng, anh lái xe vun vút.
- Tao tự hỏi công ti mày lúc nào cũng đi tố cáo bọn quan chức, tố cáo những đại gia mà không sao, ra là có cái này đây_ Chí đón lấy khẩu súng vuốt ve, anh thường tới trường bắn nên cũng không lạ gì cái loại hạng nặng này.
- Chung quy cũng là cuộc sống thôi. Chứ mà nghĩ vợ tao vừa bắt cóc phút sau đã biết địa chỉ chỗ đó dễ dàng lắm chắc_ anh khinh thường trả lời.
- Thế mà vừa nãy mang cái mặt như có ai chết không bằng_ Chí khinh khiêng nói.
- Kể cả tao có ba đầu sáu tay thì tao vẫn lo, đâu ai dễ như mày, tao mất năm mới lấy được vợ đấy_ anh thành thật nói.
- Ok Ok, chú tâm lái xe đi. Mất năm mới có vợ thì sau hôm nay nhớ cất kĩ vào_ Chí cười nói.
- Không cần mày nhắc đâu.
Cuộc sống này khốn nạn lắm mới đẩy anh trở thành khôn ngoan như bây giờ. Nếu không bị đẩy vào trong tù chắc anh cũng chẳng biết sự đen tối của xã hội này, nếu không mạnh thì chỉ có nằm dưới chân kẻ khác mà thôi.
Ả đã cho anh một vố đau, anh không thể đau mãi được. Anh tự mài dũa mình vô cùng sắc sảo, và thứ anh có được luôn khiến anh hài lòng. Chẳng ai có thể hại anh được nữa, có chắc cũng chỉ ả điên kia, ả luôn lợi dụng sự nhân từ của anh để cắn lại anh.
Ông ta chỉ trách anh vô tình, thử hỏi ả cứ thế này thì anh không vô tình sao được, bố với con, đã cạn tình cạn nghĩa rồi còn đâu.