Ôm vợ từ sau lưng thật nhẹ nhàng, anh khẽ hôn lên má cô, thì thầm:
_ Hôm nay con có phá em không?
_ Không anh, nhưng con bé cứ bám em không rời, hễ đi xa con bé chút là nó lại khóc.
_ Thế này mình sinh một đứa thôi, không sinh nữa, một đứa đã theo vợ như vậy, hai đứa thì anh bỏ đi đâu. – Anh hôn phớt lên môi cô. Hân nhẹ nhàng đặt con nằm bên canh, con bé đã ngủ rất say rồi, cô đặt một bộ quần áo của mình cạnh con rồi nhẹ nhàng cùng chồng ra ngoài nói chuyện
_ Anh đó, làm ba người ta rồi mà còn ghen với con mình nữa. – Hân nhéo đùa chồng. Cô tựa vào lòng anh, nghiêng đầu sát vào người anh để cảm nhận mùi hương quen thuộc ấy. – Hôm nay nhiều việc lắm sao mà anh về trễ vậy?
_ Ừ, hôm nay anh phải viết cái báo cáo cho phòng tài nguyên môi trường, mà muộn họ mới yêu cầu gửi, nên anh phải ở lại nông trường lấy số liệu từ kho để tổng hợp báo cáo, xong chạy qua phòng nộp... mệt quá vợ ơi... – Anh tựa đầu lên vai cô, khẽ thở dài mệt mỏi.
_ Vậy là anh còn chưa ăn cơm nữa hả? Vào bếp đi, em hâm lại đồ ăn cho anh, em vẫn để phần cho anh từ sớm.
_ Chỉ có vợ là nhất.
_ Không phải đâu, là mẹ từng nhắc em anh không thích ăn ngoài dù có bận cách mấy.
_ Ukm, thế mẹ nhất, vợ nhì.
_ Anh thật là dẻo miệng mà...- Hân cười cười nhìn anh.
_ Vợ ơi, mà em có công nhận cách anh nói em để một bộ đồ em mặc cạnh con bé là nó ngủ ngoan luôn không?
_ Đúng rồi anh, may mà cách này được nên em mới rời con bé để vận động tay chân chút cho bớt ê ẩm, nằm cữ cả tháng mệt mỏi ghế á.
_ Anh nói rồi, con bé có vẻ rất ghi nhớ mùi hương. Cứ không có em ở bên cạnh, ai cũng không bế được con bé.
_ Em công nhận rồi...- Cô xới chén cơm, lấy đồ ăn hâm nóng cho anh, ngồi xuống đối diện ngắm nhìn chồng như một liều thuốc an thần cho cả đêm. Cô nhớ có lần anh đi công chuyện dưới Sài Gòn ngày, cô không cách nào ngủ được, lúc nào cũng nghĩ tới anh. Người ta ở với nhau lâu, yêu nhau lâu thì khi lấy nhau sẽ mau chán, nhưng có lẽ điều ấy không đúng với cô, mỗi ngày cô thấy mình càng yêu anh hơn.
...
Cuộc đời của ai cũng sẽ có được hạnh phúc, là hạnh phúc đến sớm hay muộn mà thôi. Hân cảm thấy mình may mắn khi hạnh phúc không bỏ quên cô lại phía sau, nó chỉ là tắc đường nên đến trễ hơn chút mà thôi. Hơn một lần cô thấy thanh xuân, tuổi trẻ của mình tuy có nhiều trở ngại, nhưng lại hạnh phúc hơn nhiều bạn bè cùng trang lứa khác. Những hạnh phúc bình dị của cô bây giờ chính là có thể bên cạnh anh mỗi ngày, chăm sóc cho anh, nhìn bé con của cô trưởng thành qua từng ngày. Và những lúc rảnh rỗi sẽ tự tay chăm sóc những chậu hoa mini ở cửa hàng cô mở.
Lặng lẽ phủ lại chăn cho anh và ngắm nhìn cô tiểu công chúa đang ngủ say. Hân thấy lòng mình thực sự bình yên. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ trành người phụ nữ tuổi , Hân thấy mình đã có được quá nhiều trước khi đi hết thanh xuân. Những năm tháng sóng gió nhất, những khó khăn đều đã đi qua. Nếu có một điều ước, cô ước mình có lần thanh xuân để bù đắp cho người đàn ông bên cạnh, người đã dành cả thanh xuân cho cô, ở bên cô. Hạnh phúc là có thật, đó là những gì Hân nhận được khi ở bên Lộc.
Con người thường mất niềm tin vào hạnh phúc ở tương lai, bị suy sụp khi người khác làm tổn thương họ. Chỉ là, họ quên mất rằng còn hy vọng, còn mơ ước có được hạnh phúc, biết trân trọng những gì còn lại sau giông bão, hạnh phúc đang tắc đừng ở đâu đó rồi sẽ sớm tìm tới nơi họ. Hân mỉm cười hạnh phúc nhìn chồng. Anh cho cô niềm tin vào hạnh phúc, cùng cô trải qua thời điểm cô khó khăn nhất. “ Anh à, thanh xuân của em đã qua gần hết cùng với anh. Những năm tháng tới, em vẫn mong mình ở bên nhau hạnh phúc như lúc này. Điều em muốn chỉ có một. Dành trọn vẹn thanh xuân cho anh, để nó qua đi bên anh. Và những năm tháng về sau cũng sẽ bình yên bên anh như thế.”- Khẽ thì thầm bên cạnh anh, cô ôm người đàn ông của cuộc đời mình mà chìm vào giấc ngủ cùng nụ cười hạnh phúc.