Hóa ra Hứa Uẩn Triết cũng bị cận thị, nhưng cậu ấy chỉ đeo kính khi đi học mà thôi. Hứa Tĩnh Xu quan sát mãi, vì khoảng cách xa quá nên vẫn không nhìn ra nổi màu của gọng kính Hứa Uẩn Triết.
Rốt cuộc là màu vàng cổ hay màu đen chuẩn mực nhỉ? Hứa Tĩnh Xu chống má nhìn Hứa Uẩn Triết cách mình mỗi ba mét, chán chường xoay bút máy trong tay.
Thái độ của Hứa Uẩn Triết với việc gặp lại nhau hết sức kì lạ, Hứa Tĩnh Xu có thể cảm nhận rõ mồn một rằng hắn bài xích việc làm thân thêm một bước nữa.
Là bởi chuyện xảy ra ngày hôm đó xấu hổ quá hả? Đổi vị trí nghĩ suy, nếu chuyện y như vậy xảy ra với mình, Hứa Tĩnh Xu cũng sẽ rất là lúng túng. Đã uống say khướt chả biết trời trăng gì lại còn ói đến bất tỉnh nhân sự, quả đúng là mất mặt thật. Nhưng còn gì nữa nhỉ? Lẽ nào Hứa Uẩn Triết vẫn nhớ vụ hai người hôn nhau ư?
Cũng có khả năng đấy, nếu không thì đã chẳng ngại ngần đến thế. Nhớ tới chuyện này, Hứa Tĩnh Xu cũng tự thấy ngài ngại. Thật ra lúc ấy Hứa Tĩnh Xu không hề nghĩ tới chuyện sau đó Hứa Uẩn Triết có nhớ hay không mà đã lơ mơ hôn ngay tức thì.
Trách Hứa Uẩn Triết có vẻ bề ngoài quá đỗi cuốn hút ư? Hứa Tĩnh Xu cúi đầu cười khẽ trong lặng thinh, sau khi đọc kĩ đề xong thì viết “∵” vào chỗ viết đáp án.
(Đây là một kí hiệu ∵nằm trong “Sổ tay Toán học đại chúng” xuất bản bởi nước Anh mang nghĩ là “Bởi vì”.)
Hứa Uẩn Triết có phải gay không? Hứa Tĩnh Xu tạm thời không nghĩ ra nổi, nhưng nếu không phải gay thì đêm hôm đi gay bar uống rượu một mình chả phải là tự dẫn mình vào đầm rồng hang hổ ư?
Hôm ấy trước đó nữa, Hứa Uẩn Triết ăn cơm ở nhà hàng thành Lĩnh Tú với hai người bạn. Hứa Tĩnh Xu nhìn thấy hắn và một cô gái trong số đó có quan hệ rất đỗi thân mật nên đã từng nghi họ có phải người yêu hay không. Nhưng khi gặp Hứa Uẩn Triết ở gay bar đúng hôm đó, cậu lại phủ định suy đoán ấy trong chớp mắt.
Hứa Uẩn Triết đúng là một người thần bí.
Nhìn “∵” vừa mới viết, Hứa Tĩnh Xu xoay vòng chiếc bút trong tay, vẫn nghĩ không ra rốt cuộc tại sao Hứa Uẩn Triết lại cố tình tạo khoảng cách, hay là, cậu ấy vốn dĩ là một người lạnh lùng với người lạ như vậy?
Hứa Tĩnh Xu tháo kính mình xuống để nhìn, lại nhìn chằm chặp vào khung gọng kính của Hứa Uẩn Triết nhưng chỉ có thể xác định là cặp kính ấy hoàn toàn không cùng màu với của mình, không phải màu bạc cổ.
Đây là điều đương nhiên rồi, chứ không thì những chuyện trùng hợp giữa hai người họ sẽ nhiều quá.
Sau tiết thể dục giữa giờ, Hứa Tĩnh Xu không thử tiếp cận Hứa Uẩn Triết nữa. Tan tiết buổi chiều xong, Hứa Tĩnh Xu bị bạn bè mới quen lôi đi ăn tối ở khu sinh hoạt trước, người ta lấy cái danh mĩ miều là muốn dẫn cậu thích nghi với môi trường nhanh chóng.
Căn tin trường có ba tầng. Tầng một chỉ tạo điều kiện để học sinh xếp hàng gọi cơm, tầng hai vừa có quầy kính bán cơm vừa có khu ăn cơm, còn tầng ba toàn là bàn để ăn cơm.
Hứa Tĩnh Xu biết được từ nhóm bạn là tuy chỗ ngồi ở căn tin không nhiều nhặn cho lắm nhưng bình thường trừ phi có World Cup với NBA ra thì rất khó hết chỗ. Bầu không khí học hành ở trường cấp ba huyện Lật Sơn rất sôi nổi, mỗi học sinh đều giành giật từng giây từng phút để học, đựng cơm trong hộp rồi về phòng ngủ sẽ tiết kiệm thời gian của mình hơn.
“Trong phòng ngủ vẫn vừa ăn vừa học được hả?” Hứa Tĩnh Xu hỏi.
Tiền Trình gật đầu đầy thâm ý, đoạn nói: “Hãi không? Trước đây mày học ở trường số có hưởng bầu không khí căng thẳng vậy không?”
Hứa Tĩnh Xu cười ngại ngùng rồi đáp: “Có vài bạn kiểu vậy thôi, tao thì không thuộc kiểu đó.”
“Thì đúng rồi!” Tiền Trình bá cổ cậu, “Nên là hình thức giáo dục của trường mình có vấn đề rồi! Cái kiểu nhồi cho vịt ăn ấy! Trường thực sự khủng đều giáo dục kiểu mở cơ. À, mày nhìn thằng kia đi.”
Hứa Tĩnh Xu nhìn theo hướng cậu ta hếch cằm thì chỉ thấy một bóng người gầy gò đeo kính đang cầm sách để đọc trong hàng người xếp hàng lấy cơm.
“Nghê Tông Thi, đứa chăm nhất nhất lớp chúng ta. Ngày nảo ngày nào không phải đang học thì cũng là đang vừa đi vừa học.” Tiền Trình bĩu môi.
Hứa Tĩnh Xu nhìn cái vẻ mặt không thèm quan tâm của cậu ta mới lấy làm lạ: “Bộ thế không tốt lắm ư?”
Tiền Trình nháy mắt ra chiều bí mật với cậu, ghé tai cậu thầm thì: “Nhưng điểm của nó trong lớp vẫn là thứ mười từ dưới đếm lên.” Nói xong thì tủm tỉm vỗ vai cậu, “Đây là kiểu cố lắm cũng thành không điển hình đó.”
Nghe xong, Hứa Tĩnh Xu hơi bất ngờ. Cậu thấy hình như Tiền Trình hơi khinh thường Nghê Tông Thi, và cậu cũng chẳng thấy hay ho gì, chỉ đành nhếch miệng cười sượng.
Sáng nay trước khi đi đến trường, Hứa Nghiễn Thâm đã chuẩn bị một vài cái bánh quy tự tay nướng cho Hứa Tĩnh Xu, bảo cậu chia cho bạn mới ở trường.
Chia quà trong lớp không hay cho lắm nên Hứa Tĩnh Xu vốn định nhân lúc nghỉ trưa tặng bánh quy đến các phòng ngủ, song đi ăn cơm với Tiền Trình đã kéo thêm nhiều thì giờ, đến khi cả bọn về phòng ngủ thì kha khá người đã đi ngủ mất rồi.
Nói là ngủ nhưng thật ra ai nấy đều đóng kín cửa phòng lại. Bên trong cánh cửa đã đóng là nhiều học sinh vẫn ngồi trên giường mình mở bàn gấp nhỏ để tự học.
Hứa Tĩnh Xu đành phải đẩy chuyện bánh quy vào sau buổi tự học ban đêm.
Kí túc xá học sinh của trường cấp ba huyện Lật Sơn chật hơn nhiều so với trường số Mai Dẫn, vả lại còn xếp giường tầng, một phòng có tám người ở, hai phòng vệ sinh dùng chung, khá là chật hẹp.
Giường Hứa Tĩnh Xu nằm dưới giường Tiền Trình, trưa đầu tiên vào ở, cậu đã cảm giác được “Bầu không khí học hành đầy sôi nổi” mà Tiền Trình bảo là gì. Thấy hơn nửa số bạn cùng phòng vẫn ngồi tự học trên giường ngay cả khi tiếng chuông ngủ trưa đã reo, Hứa Tĩnh Xu có muốn rút điện thoại ra chơi game cũng thấy ngại, đành phải nằm ngủ sớm.
Vì trưa về muộn nên Hứa Tĩnh Xu không tặng bánh quy được, cũng không thể thấy Hứa Uẩn Triết ở phòng nào.
Tiết cuối cùng của buổi chiều được liệt kê trong thời khóa biểu là tiết thể dục, nhưng bằng sự phân tích nửa ngày nay của Hứa Tĩnh Xu về phong cách ngôi trường này thì cậu dự cảm rằng tiết thể dục cũng sẽ không học tử tế.
Quả nhiên, tiết thể dục của lớp còn chẳng có việc xếp hàng tập thể tí nào mà hoàn toàn biến thành tiết tự học. Dù rằng vẫn có vài học sinh rèn luyện sức khỏe trên sân thể dục, thả lỏng thể xác và tinh thần thì số người đó cũng chưa quá bán.
Sau khi chuông vào học reo lên, qua một lúc lâu, Hứa Tĩnh Xu nhìn Hứa Uẩn Triết vẫn ngồi im không nhúc nhích trên ghế để viết chữ.
Có lẽ vì quá cao và không phải ghế hàng cuối cùng nên Hứa Uẩn Triết khom lưng theo thói quen – Như thế mới không cản tầm nhìn của những bạn ngồi đằng sau. Xem ra, Hứa Uẩn Triết là một người biết suy nghĩ cho người khác.
Nhưng cậu ấy cũng là một học sinh “chăm chỉ” ư? Hứa Tĩnh Xu nhìn sang chỗ kế bên Hứa Uẩn Triết. Người ngồi cùng bàn với hắn chính là Nghê Tông Thi mà Tiền Trình đã giới thiệu. Dáng dấp Nghê Tông Thi cũng rất cao ráo nên tư thế hai người dựa bàn cũng rất giống nhau.
Chẳng hay thành tích Hứa Uẩn Triết thế nào nhỉ? Nếu Hứa Uẩn Triết cũng là kiểu học sinh cần cù thì Hứa Tĩnh Xu mong rằng hắn có điểm chác cực tốt.
“Này, đi chơi bóng không?” Dương Mẫn Hiền ngồi ở dãy khác ôm bóng rổ gọi Hứa Tĩnh Xu.
Hứa Tĩnh Xu thấy cậu ta đã từng trò chuyện với Hứa Uẩn Triết, hình như quan hệ tốt đẹp lắm nên gật đầu với lời mời này. “Còn ai nữa không?” Hứa Tĩnh Xu nhìn thoáng qua chỗ Hứa Uẩn Triết.
“Còn bọn A Thích nữa. Đi thôi!” Dương Mẫn Hiền nắm vai Hứa Tĩnh Xu, kéo cậu đi.
Hứa Tĩnh Xu nhìn cậu ta rõ là không có ý định gọi Hứa Uẩn Triết, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài mặt.
Một tiết thể dục rèn luyện sức khỏe quá là không đủ đối với đám học sinh cấp ba tinh lực tràn trề này, dù chuông tan tiết đã reo, các cậu trai mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng rổ vẫn chưa rời đi.
Ngày đầu tiên chuyển trường, Hứa Tĩnh Xu vẫn chưa tính là thân với mọi người cho lắm, song sau khi đánh bóng rổ với nhau xong, quan hệ đã tăng tiến hơn nhiều.
Cả bọn chơi với nhau đến tận lúc mặt trời xuống núi, trăng treo đầu cành mới vội vã đi tắm ở nhà tắm công cộng rồi về phòng ngủ ăn đồ ăn nhờ các bạn khác lấy về trước đó.
Ngay khi chuông vào học của buổi tự học ban đêm reo lên, Hứa Tĩnh Xu và đám bạn bóng rổ cùng nhau vào lớp. Cậu ngạc nhiên phát hiện ra Hứa Uẩn Triết vẫn ngồi với tư thế trước khi cậu rời đi lúc chiều, dường như chưa từng cử động.
Cậu ấy không đi ăn cơm à? Không đi tắm ư? Vẫn cứ ngồi tự học trong lớp? Chẳng phải chứ?
Hứa Tĩnh Xu cực kì bất ngờ, chợt nhớ ra dáng vẻ uống rượu một mình vào ngày đó trong quán bar của Hứa Uẩn Triết, đúng là chẳng tài nào liên hệ hai người nọ cùng nhau nổi.
Hóa ra Hứa Uẩn Triết thực sự là như thế này ư?
Lúc trước nhờ chứng minh thư của Hứa Uẩn Triết mà Hứa Tĩnh Xu biết được nhà hắn ở Thanh Xuyên, trong lòng còn tràn ngập nỗi mong chờ sau khi hai người gặp lại nhau có khi sẽ phát triển thêm một bước nữa không chừng. Nhưng giờ xem ra e là chuyện chẳng đơn giản đến thế.
Bánh quy mang tới không thêm chất phụ gia nên phải ăn ngay. Sau khi tiết tự học ban đêm kết thúc, Hứa Tĩnh Xu không lề mề nữa, vừa về phòng đã lấy hết quà mọn mình đem đến ra ngay rồi đưa đến cho những phòng có các bạn nam trong lớp, tiện thể nói đôi câu quảng cáo cho “Tinh canh vũ độc”.
Nhưng mãi đến khi Hứa Tĩnh Xu tặng hết toàn bộ số bánh quy đi vẫn chẳng thấy bóng Hứa Uẩn Triết đâu.
Cậu không tin nổi, về phòng ngủ, hỏi Tiền Trình đang ăn bánh quy: “Này, lớp mình có một cậu bạn rất đẹp trai mà sao tao không thấy cậu ta trong phòng nào cả nhỉ? Tao đi cả một vòng vẫn không gặp. Cái cậu cao ơi là cao ấy.”
“Ý mày là Hứa Uẩn Triết hả?” Tiền Trình nhún vai, “Thằng đó là hạt giống số một năm nay của trường mình, sống trong kí túc xá bé ở khu dạy học, không cùng chỗ với chúng ta.”
Hứa Tĩnh Xu trố mắt đầy ngạc nhiên, đoạn hỏi: “Kí túc xá bé? Là cái gì?”
Một bạn cùng phòng khác lấy hai miếng bánh quy trong bình bánh quy ra, vừa ăn vừa phổ cập nguồn gốc và mục đích sử dụng của kí túc xá bé.
Hứa Tĩnh Xu nghe mà thấy bất ngờ hơn nữa, thực sự không ngờ là còn có kí túc xá kiểu vậy. Cậu gật đầu ra chiều đã hiểu, đoạn hỏi: “Chỉ có ai lọt tốp mới xin vào được hả?”
“Thế còn sao nữa?” Tiền Trình lấy miếng bánh quy cuối cùng ra, “Một khóa có gần hai nghìn học sinh, tốp đó! Sống ở chỗ đấy ăn uống, tắm rửa đều bất tiện, chỉ mỗi học thôi! Tao chả giành giật cái của nợ này đâu!”
Người khác nghe vậy bèn phì cười: “Mày cũng chả giành được!”
“Cút mẹ mày đi!” Tiền Trình đá cho người đó một cú.
Hóa ra Hứa Uẩn Triết sống ở khu dạy học, thảo nào cả ngày nay Hứa Tĩnh Xu chẳng gặp được hắn ở khu sinh hoạt. Hứa Tĩnh Xu nghĩ, đoạn hỏi: “Nhưng chẳng phải sống bên kia sẽ không giới hạn điện đóm ư? Tốt biết bao nhiêu. Tối đến đói bụng còn có thể nấu mì các thứ. Không có giáo viên tra xét kí túc xá, có tổ đội đến mấy giờ cũng chả ai thèm quan tâm.”
(Cụm này là 开黑 – Nếu ai biết nghĩa thực sự của nó thì hãy để lại bình luận nhé. Tôi chỉ tóm gọn lại nghĩa của nó thôi.)
“Người sống ở chỗ đấy có mấy ai chơi game đâu? Tổ đội gì? Học còn chẳng kịp ấy chứ!” Tiền Trình nói mỉa, vừa cười vừa hỏi: “À, đúng rồi, thành tích của mày như nào?”
Hứa Tĩnh Xu chưa từng thi ở trường cấp ba huyện Lật Sơn bao giờ nên đáp: “Tàm tạm thôi.”
Bạn cùng phòng vừa nãy phổ cập thông tin cho cậu dùng chất giọng đùa cợt để nói: “Mày cứ tranh thủ lọt tốp vào kì thi học kì giai đoạn một là có thể tổ đội cả đêm luôn.”