Tại sao dì không muốn ông biết mình sống trong cổ trấn nhỉ? Là bởi vì tuy cậu là dân cổ trấn nhưng lại chạy đến thị trấn để tìm khách sạn ở lại, đây là một chuyện rất xốc nổi trong mắt ông ư? Hứa Tĩnh Xu ôm trăm suy tư chẳng một lời giải đáp.
Khi họ ăn gần xong thì khách ở phòng phía Đông đã về. Tuy họ đã đặt cơm tối ở khách sạn nhưng vì về sớm hơn dự định nên Hứa Vân Uyển vẫn chưa nấu cho họ. Giờ nghe nói họ đang đợi cơm, Hứa Vân Uyển vội ăn xong cơm rồi rời bàn trước để đi nấu cơm cho khách.
Bởi vậy, bữa cơm tối vốn đã đầy áp lực nay lại càng gò bó hơn với Hứa Tĩnh Xu. Cậu vội vã im lặng tăng tốc độ ăn của mình lên. Khó lắm cậu mới ăn xong cơm trong bát, thấy Hứa Uẩn Triết cũng đặt đũa xuống bèn thầm thở phào trong lòng.
“Cháu ăn no rồi, hai người ăn thong thả.” Hứa Uẩn Triết buông bát đũa, hờ hững nói.
Hứa Tĩnh Xu nghĩ thầm – Ngữ điệu này giống y đúc ông ngoại vậy, bèn vội nói theo: “Cháu cũng no rồi, ông cứ thong thả ạ.” Nhưng cậu vừa nói hết câu thì phát hiện ra Hứa Uẩn Triết đã đứng dậy trước. Cậu trở tay không kịp, chẳng biết Hứa Uẩn Triết muốn đi đâu.
“Đến Thanh Xuyên đã quen chưa?” Hứa Trọng Ngôn nhìn Hứa Tĩnh Xu, chợt hỏi.
Hứa Tĩnh Xu bỏ lỡ cơ hội rời đi theo Hứa Uẩn Triết, đành lúng ta lúng túng ngồi tại chỗ, nhanh trí trả lời: “Cháu quen rồi ạ. Hồi bé cháu sống ở Tĩnh An, hai năm trước học ở Mai Dẫn, cho nên ăn uống ngủ nghỉ cũng quen cả rồi.”
“Ồ?” Hứa Trọng Ngôn hỏi với vẻ hứng thú, “Cháu là người Tĩnh An à?”
Lúc này, Hứa Tĩnh Xu thấy thái độ của ông không còn nghiêm túc như trước, bèn thoải mái trả lời: “Dạ, cháu đã lớn lên ở Tĩnh An từ nhỏ.”
Hứa Trọng Ngôn lại hỏi: “Cháu vừa nói cháu sống ở Thanh Xuyên nên ông tưởng cháu là người Thanh Xuyên, chỉ là trước đó không đi học ở trường cấp ba huyện Lật Sơn thôi. Tại sao cháu lớn lên ở Tĩnh An mà lại đi học ở Mai Dẫn vậy?”
Mới nói được mấy câu mà Hứa Tĩnh Xu lại thấy ông mang nét mặt hiền từ. Trong mắt ông hơi sáng lên, đầy vẻ từ ái, nói chuyện cũng cực kì ôn hòa. Mặc dù Hứa Tĩnh Xu thấy bất ngờ vì thái độ của ông nhưng cũng chỉ xem là ông đang thân thiện, bèn đáp: “Trước đây mẹ cháu đi học ở trường số Mai Dẫn, nên cháu muốn làm học sinh cùng trường với mẹ, bèn đến đó học.”
“Ồ!” Hứa Trọng Ngôn trố mắt ngạc nhiên, mỉm cười đầy yên tâm, “Cháu rất thích mẹ cháu nhỉ.”
Hứa Tĩnh Xu cười gật đầu.
Vậy thì xem ra ông ngoại Hứa Uẩn Triết cũng chẳng phải nghiêm túc lắm, ông cũng có mặt hiền từ, nhưng không hiểu sao mối quan hệ giữa ông và mẹ Hứa Uẩn Triết lại không tốt cho lắm. Có khi liên quan đến bố của Hứa Uẩn Triết chăng?
Hứa Tĩnh Xu cảm thấy mình sẽ không thể biết nhiều chuyện trong nhà của Hứa Uẩn Triết trong thời gian ngắn được, đồng thời cũng cho rằng nghe ngóng quá nhanh là bất lịch sự. Dù cậu thích thi thoảng trêu Hứa Uẩn Triết nhưng vẫn hiểu cái lẽ quá bạo gan chỉ khiến người ta ghét mình, cho nên tò mò vẫn là tò mò, Hứa Tĩnh Xu không định hỏi nhiều quá.
Nếu ông không nghiêm khắc như Hứa Tĩnh Xu tưởng tượng thì cậu tạm thời không vội đi, để ông ngồi ăn cơm một mình cũng không hay. Hứa Tĩnh Xu nảy ý định nói chuyện với ông, đoạn hỏi: “Ông ơi, cái cây đào trong sân đã được trồng bao nhiêu năm rồi ạ? Vẫn được trồng từ xưa giờ ạ?”
Nghe vậy, Hứa Trọng Ngôn trầm ngâm một lát, chợt hỏi: “Vẫn luôn trồng cây đào. Tại sao cháu lại hỏi câu đó?”
Giờ mới chỉ thốt ra một câu mà thái độ của ông lại thay đổi. Hứa Tĩnh Xu âm thầm giật mình trước cảm giác như đã từng biết này, trả lời một cách dè dặt: “Không có gì đâu ạ, cháu chỉ tò mò thôi.”
Hứa Trọng Ngôn bưng bát rượu trước mặt lên, uống một hớp, không nói gì nữa.
Lòng Hứa Tĩnh Xu hãy còn sờ sợ, dưới đáy lòng nảy lên một suy đoán, nhưng cậu không biết suy đoán của mình có chính xác hay không. Cảm xúc không cố định lặp đi lặp lại này thực sự quá đỗi quen thuộc với cậu, làm cậu không thể không nghi ngờ.
Trong những năm cuối đời của Tống Vi Hàng, bà thường đối xử với cậu và Hứa Nghiễn Thâm bằng thái độ thay đổi xoành xoạch đó, điều này làm hai bố con họ phải chịu đủ sự dày vò. Trong thời gian ấy, một Hứa Tĩnh Xu còn thơ bé mãi mãi không biết rằng, người mẹ một giây trước hãy còn quan tâm và yêu quý mình có thể cho cậu một bạt tai, hay ngâm cậu trong nước lạnh vào giây tiếp theo không.
Thế nhưng, chuyện này có thể xảy ra không? Ông ngoại Hứa Uẩn Triết cũng mắc căn bệnh giống như vậy ư? Dẫu Hứa Tĩnh Xu có hơi ngờ vực, nhưng trên đời này có rất nhiều người hỉ nộ vô thường, cậu không phải bác sĩ chuyên nghiệp, không dám bình luận bừa.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Vân Uyển vào bếp nấu cơm cho khách xong bèn bưng hai món bản địa ra.
Hứa Tĩnh Xu muốn đứng dậy giúp theo phản xạ, nhưng nhớ lại thái độ ban nãy của ông nên nói trước: “Cháu đi giúp dì ạ.”
Ông không lên tiếng, ăn đồ chấm trong đĩa nước chấm như đã đắm chìm trong một thế giới khác. Hứa Tĩnh Xu nhìn mà thấy sợ trong lòng, bèn đứng dậy đuổi theo Hứa Vân Uyển, đoạn nói: “Dì ơi, cháu đi xới cơm cho họ cho.” Dứt lời, Hứa Vân Uyển còn chưa kịp từ chối thì Hứa Tĩnh Xu đã đi vào bếp, bưng cơm cho hai người khách lạ nọ.
Hai người khách du lịch đến từ vùng khác trạc tuổi Hứa Vân Uyển, thấy Hứa Tĩnh Xu bưng cơm qua bèn cười hỏi: “Bà chủ ơi, đây là con trai khác của chị à?”
Nghe vậy, Hứa Vân Uyển nhìn Hứa Tĩnh Xu đầy ngạc nhiên, xấu hổ giải thích: “Không phải đâu, đây là bạn của con trai tôi, cháu nó đến nhà làm khách.”
“À à, thật ngại quá.” Người khách nữ đó cười tủm tỉm, “Mấy đứa nhóc đẹp trai toàn trông rất giống nhau.”
Người khách nam đi cùng cô nói đỡ: “Cô ấy bị mù mặt đấy, chị đừng để bụng.”
“Không đâu, không đâu.” Hứa Vân Uyển vén phần tóc rối ra sau tai, cười với vẻ khách sáo, “Hai người cứ ăn thong thả nhé, có gì cần cứ nói với tôi là được.”
Hứa Tĩnh Xu hơi mỉm cười với họ rồi đi theo Hứa Vân Uyển.
Còn chưa về đến sảnh trước, Hứa Tĩnh Xu đã hỏi: “Dì ơi, dì thấy vẻ ngoài của cháu với Hứa Uẩn Triết có giống nhau không ạ?”
Hứa Vân Uyển giật mình nhìn cậu, bật cười thành tiếng, đoạn nói: “Sao giống cho được? Trừ vẻ ngoài trông vừa cao vừa gầy ra thì chả giống điểm nào nữa cả!”
Cậu gật đầu ra chiều tán thành, chợt len lén nói: “Cháu cũng thấy vậy đó. Xem ra cái dì ban nãy mắc chứng mù mặt thật.”
Nghe thế, Hứa Vân Uyển vờ giận liếc xéo cậu, cười mắng: “Thằng bé nghịch ngợm này.”
Hứa Tĩnh Xu cười xấu hổ, sờ gáy, nhân tiện hỏi: “Đúng rồi, dì ơi. Cái cây đào trong sân vẫn được trồng từ xưa giờ ạ? Tại vì trong bộ phim bố với mẹ cháu đóng thì chỗ đó có trồng một cây mơ.”
Hứa Vân Uyển nhìn ra nương theo ánh mắt cậu, khẽ “À” một tiếng, đoạn đáp: “Lúc họ đến đóng phim thì đúng là trồng cây mơ thật. Nhưng hai năm sau, cây mơ chết, sau đó trồng đào vào.”
“Vậy tại sao…” Hứa Tĩnh Xu nói được một nửa, đối mặt với ánh nhìn đầy nghi ngờ của Hứa Vân Uyển bèn chọn rút lời về. Cậu cười lắc đầu, đoạn nói: “Không có gì ạ.”
Hứa Vân Uyển nửa tin nửa ngờ, nhưng chẳng truy vấn, chỉ mỉm cười nói: “Uẩn Triết đi tắm rồi. Giờ không có việc gì cả, cháu cũng đi tắm đi. Chút nữa hai đứa chơi với nhau nhé.”
Hứa Tĩnh Xu nghĩ thầm, mình thì chơi cái gì với Hứa Uẩn Triết được? Lời của dì làm cậu nghe xong không khỏi muốn cười, nhưng cậu vẫn đồng ý.
Nếu Hứa Tĩnh Xu không ăn cơm cùng với gia đình họ thì có lẽ sẽ không phát hiện ra ông ngoại hắn lại là một người có tính tình quái gở như thế. Nhớ đến cuộc trò chuyện xảy ra trên bàn cơm, Hứa Uẩn Triết cảm thấy đau đầu. Dù có lẽ trong mắt người khác, thái độ của ông ngoại là kiểu thái độ nghiêm khắc và cổ hủ mà một người già hay có, nhưng Hứa Uẩn Triết cứ cảm thấy xấu hổ khi “việc xấu trong nhà” bị người ngoài chứng kiến.
Tại sao cứ phải để một Hứa Tĩnh Xu với cá tính cởi mở biết được hắn có một người ông cứng nhắc và cố chấp chứ? Lúc ăn, Hứa Uẩn Triết đã quen với bầu không khí trầm lặng như thế này, nhưng hắn chỉ muốn mỗi người nhà hắn quen thôi, đừng lôi cả Hứa Tĩnh Xu hay một ai khác vào.
Nhưng cứ mỗi một lần – trước đây khi bọn Lý Sảng đến nhà chơi cũng vậy – chỉ cần ông ngoại vừa xuất hiện là tất cả mọi niềm vui đều bị cắt ngang. Thứ cảm giác vừa áp lực vừa khó chịu đó, bởi vì Hứa Uẩn Triết hiếm khi đưa bạn về nhà nên đã rất ít khi cảm nhận được. Nhưng Hứa Tĩnh Xu lại đến, vả lại còn ăn cơm cùng bọn họ, ông ngoại quở trách hắn và mẹ hắn không đúng mực ngay trước mặt Hứa Tĩnh Xu làm cảm giác xấu hổ này lại bao phủ cõi lòng Hứa Uẩn Triết.
Nếu Hứa Tĩnh Xu là khách chỉ ở lại một đêm rồi trả phòng rời đi, sau này không về Thanh Xuyên, đến khách sạn này nữa thì đỡ hơn nhiều. Nhưng cậu là bạn cùng lớp, sau này hai người vẫn sẽ thường chạm mặt nhau… Hứa Uẩn Triết chỉ hi vọng có thể trải qua buổi tối này thật yên, ông ngoại đừng làm ra chuyện gì khiến hắn phải xấu hổ nữa.
Nước ấm không dội đi bao mỏi mệt trong lòng Hứa Uẩn Triết, lúc hắn đi ra khỏi phòng tắm vẫn ủ rũ.
Hắn đoán chắc hẳn lúc này ông ngoại đã ăn tối xong xuôi, đang định dọn bàn cho sớm, đỡ bị càm ràm, bởi vậy bèn đi đến sảnh trước.
Song, ngay lúc Hứa Uẩn Triết ra sảnh chính, một hình ảnh mà dù có ra sao hắn cũng chẳng tưởng tượng nổi đã xuất hiện ngay trước mắt hắn – Hứa Trọng Ngôn cầm xẻng, đang đào đất xung quanh cây đào như đang định đào tận gốc cây đào lên!
Hứa Uẩn Triết sững người, đi đến ngoài hành lang thì phát hiện hai người khách ăn cơm tối trong sân đang nhìn ông già nọ bằng ánh nhìn vừa kinh hãi vừa sợ sệt. Trái tim Hứa Uẩn Triết chợt lạnh non nửa, nhìn ra xung quanh, không thấy bóng dáng Hứa Vân Uyển đâu, bèn vội chạy vào bếp.
“Mẹ ơi, ông ngoại đang đào cây đào trong sân lên!” Hứa Uẩn Triết thấy mẹ mình đang rửa bát trong bếp bèn vội vã báo.
Nào ngờ, Hứa Vân Uyển lại bình tĩnh lau nước trong bát, đoạn nói: “Mẹ biết rồi, cứ để ông ta đào lên đi.”
Hứa Uẩn Triết sững sờ, một lát sau đã cực kì phẫn nộ, “Ông điên rồi chắc? Khách đang nhìn hết cả, cứ để ông đào thôi ư? Đang yên đang lành, tại sao lại muốn đào cái cây kia?”
“Sao mẹ biết ông ta bị cái gì kích thích được?” Hứa Vân Uyển đáp với vẻ mất kiên nhẫn, “Ông ta trồng cái cây đó, ông ta thích làm gì nó là chuyện của ông ta.”
Hứa Uẩn Triết lại nhắc nhở: “Các khách đều đang nhìn mà mẹ!”
“Vậy con nói mẹ nghe coi, giờ mình nên làm gì đây?” Bà nâng âm điệu lên, “Đi ngăn cản ông ta, không cho ông ta đào à? Ai mà biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì? Lỡ ông ta không nhận ra được người khác, huơ xẻng lung tung thì chẳng phải sẽ càng bẽ mặt hơn sao?”
Hơi thở hắn đông cứng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ông lại lên cơn, đúng không?” Thấy Hứa Vân Uyển chẳng đáp, sự khó chịu tích tụ trong lòng Hứa Uẩn Triết cuối cùng cũng bùng nổ, “Tại sao mẹ không đưa ông đi bệnh viện?!”
“Ông ta mắc bệnh gì? Con nói với mẹ xem, đào cây thì được xem là bệnh gì?” Hứa Vân Uyển cũng kích động, nhưng giọng bị kiềm lại trong cổ họng, mắt đỏ gay.
Hứa Uẩn Triết gằn giọng hỏi: “Chẳng lẽ thứ ông đào chỉ là một cái cây thôi sao?”
Bà nhất thời ngây người.
“Thực sự đủ rồi!” Nói xong, hắn cầm khăn lau bát vứt xuống bồn nước, nổi giận rời khỏi bếp.
Rốt cuộc phải thế nào mới có thể đưa ông ngoại vào bệnh viện được đây? Dù ông chưa bao giờ gào thét như những kẻ điên khác, nhưng tình hình hiện giờ mà chẳng được xem như mắc bệnh ư?
Hứa Vân Uyển không ngăn, hắn không thể ngồi yên không quan tâm gì.
Hứa Uẩn Triết sải bước đến sân, toan cản hành động vô duyên vô cớ này của ông ngoại. Nhưng lúc hắn ra sân đã thấy cây đào đã bị đào lên, còn Hứa Trọng Ngôn thì đang tha cái cây chẳng tính là cao lắm này đi từng bước một ra ngoài sân.
Miệng ông cứ lẩm bẩm – “Cút mẹ mày đi! Mau cút đi! Mày cút đi, cút mau!”
Hứa Uẩn Triết sững sờ chứng kiến tất cả mọi chuyện, dưới chân chẳng nhúc nhích nổi, y như mọc rễ.
Rất nhanh sau đó, hắn cảnh giác nhìn về căn phòng phía Tây thì bắt gặp Hứa Tĩnh Xu đang đứng ngay cửa phòng ngơ ngác nhìn ông ngoại, giọt nước chảy tí tách xuống mái tóc hãy còn chưa khô, và cậu hoàn toàn quên việc lau khô nó.
Hứa Tĩnh Xu dời mắt đi, nương theo ánh trăng nhìn Hứa Uẩn Triết đang đứng dưới hành lang. Cậu không trông thấy rõ vẻ mặt của Hứa Uẩn Triết, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm không thôi. Cậu chẳng biết có nên nói với Hứa Uẩn Triết rằng trước đó cậu đã từng hỏi về cây đào với ông ngoại hắn hay không.