Trước khi ngủ, hình như Hứa Uẩn Triết có nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ. Hắn đắn đo xem có nên rời giường đóng cửa sổ lại không, nhưng hơi thở phả vào ngực hắn của Hứa Tĩnh Xu làm suy nghĩ đó của hắn chỉ giằng co được mỗi mấy giây.
Hứa Uẩn Triết mở điện thoại nhìn lướt qua đồng hồ, cuối cùng đặt bừa điện thoại xuống bên gối, nhắm mắt lại.
Giường rất chật, hai người cùng ngủ, hễ có động tĩnh gì là có thể đánh thức đối phương ngay.
Hứa Uẩn Triết không chắc mình có cố ý không, nhưng đợi đến sáng, khi hắn bị tiếng chuông báo thức ngoài cửa sổ đánh thức, hắn phát hiện mình vẫn giữ tư thế trước khi ngủ, còn Hứa Tĩnh Xu thì đã xoay người trong ngực hắn, đưa lưng về phía hắn, cơ thể giãn ra với một tư thái mềm dẻo như một chú mèo.
Đợi đến khi Hứa Tĩnh Xu ngồi dậy thì cánh tay Hứa Uẩn Triết đã mỏi đến độ mất hết cảm giác.
Hắn xoay người nhảy xuống giường, đi đến trước cửa sổ kéo rèm ra thì phát hiện vài vệt mưa đọng trên cửa sổ, chứng minh đêm qua đã đổ mưa thật.
Cảnh vật ngoài cửa sổ cũng chưa ráo mưa hẳn. Đến mùa mưa, trong không khí, trong các công trình kiến trúc luôn tỏa ra cảm giác u buồn âm ẩm và nặng nề.
Cũng như ngày thường, sau khi tiếng chuông báo thức reo lên, trước khi bắt đầu bật đài thể dục buổi sáng, radio vườn trường phát ca khúc được yêu thích.
Trong suốt ba năm nay, mỗi lần gặp mưa, nhà trường toàn hủy thể dục buổi sáng, còn đám học sinh nghe tiếng chuông báo thức mà vẫn nằm ì trên giường chỉ cần nghe bài “Cơn mưa tháng sáu” là biết đây là một ngày mưa, có thể nằm nghe bài hát và ngủ tiếp một giấc.
“Em chưa bỏ cuộc đâu, và cũng sẽ không rời khỏi anh. Dù đôi mình có phải chia lìa, em vẫn sẽ đợi chờ anh.” Giọng hát của Hứa Tĩnh Xu rõ hơn tiếng nhạc của radio, “Em một lòng đợi tin về anh. Rồi sẽ có một ngày anh sẽ tin em. Rằng em yêu anh…”
Hứa Uẩn Triết quay đầu nhìn cậu một cách quái gở, đoạn không đoái hoài nữa, cầm đồ dùng và chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Cánh tay bị Hứa Tĩnh Xu gối đến là nhức mỏi nhất thời không sử dụng được, Hứa Uẩn Triết đành đổi sang tay khác để đánh răng. Bàn chải được cầm trong tay không được thuận lắm, mấy lần đánh trúng lợi, dù không đau lắm nhưng vẫn thấy bực mình.
Không bao lâu sau, Hứa Tĩnh Xu bưng chậu rửa mặt vào nhà vệ sinh theo. Cậu đặt chậu bên cạnh chân Hứa Uẩn Triết, sang một bên đi tiểu, đoạn nói: “Sao lại phát cái bài cũ rích vậy nhỉ?”
Nghe cậu nói, Hứa Uẩn Triết mới nhớ lại, chợt nhận ra hình như đây là lần đầu tiên sau khi cậu chuyển trường gặp một ngày trời mưa không cần tập thể dục buổi sáng. Hứa Uẩn Triết nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, kể cho cậu nghe về quy định bất thành văn của phòng phát thanh.
“Òa! Nhân tính hóa ghê!” Hứa Tĩnh Xu kéo quần lên, xả nước rồi vọt lại chỗ Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết đã lau mặt xong, đoạn xoay người đi vệ sinh. Hắn cố ý đứng trước một cái bồn tiểu sẽ không bị phản xạ bởi gương, chợt phát hiện trên vách tường có một con thằn lằn đã khô đét, không biết đã bị ai đập chết trên tường từ bao giờ. Lắng nghe bài hát được phát đi phát lại ngoài cửa sổ, Hứa Uẩn Triết hỏi: “Cậu chơi Tiên Kiếm Kì Hiệp chưa?”
“Đương nhiên là có, hơn nữa tớ không cần chiến lược mà cũng phá đảo luôn. Tớ quên là hồi lớp mấy tiểu học rồi.” Hứa Tĩnh Xu hỏi, “Cậu thì sao? Có chơi không?”
Hứa Uẩn Triết xả nước, rửa tay trong bồn rửa, đoạn đáp: “Có chứ. Nhưng đến cấp hai mới chơi, muộn lắm. Hồi đó tớ chơi hết tất cả các nhân vật.”
Hứa Tĩnh Xu còn tưởng đời này chỉ có thể tám chuyện học hành tử tế ra sao với Hứa Uẩn Triết, không ngờ còn có thể buôn dưa về game. Cậu vứt khăn mặt vào chậu rửa, đi theo hắn ra ngoài, chợt hỏi: “Này, cậu thích Linh Nhi hay Nguyệt Như?”
“Linh Nhi.”
“Mộng Ly hay Lăng Sa?”
“Mộng Ly.”
Hứa Tĩnh Xu híp mắt, lại hỏi: “Thế chắc kèo là cậu thích Long Quỳ hơn Tuyết Kiến nhỉ?”
Hắn gật đầu đầy đương nhiên, thấy sắc mặt Hứa Tĩnh Xu lúc đóng cửa không đúng bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Thế vì sao cậu thích tớ?” Hứa Tĩnh Xu hỏi.
(Đoạn này về game nên tôi không rành lắm, nhưng theo tìm hiểu thì Tuyết Kiến là một nhân vật khá là nhí nhảnh, bướng bỉnh, lắm mồm, nghịch ngợm, nhưng tốt bụng, hoạt bát, đáng yêu. Còn Long Quỳ chắc là hình tượng ngược lại. Ý bạn Xu chỉ là Tuyết Kiến có tính cách chả khác gì bạn, và bạn Triết thì thích tính của nhân vật Long Quỳ hơn.)
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên: “Có liên quan gì đâu?”
Hứa Tĩnh Xu cầm điện thoại lên: “Tính cách tớ khác với các cô ấy.”
Hứa Uẩn Triết mặc kệ cậu, cười khẩy: “Giới tính của cậu còn khác với các cô ấy cơ.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy, mắt rực sáng, quay đầu lại thấy Hứa Uẩn Triết đang cởi đồ ngủ bèn sà tới ôm hắn ngay.
Hứa Uẩn Triết chưa nói hai lời đã đẩy cậu ra.
Đã biết tỏng động tác này nên Hứa Tĩnh Xu chẳng dỗi gì, thậm chí cậu còn biết chỉ cần mình lại ôm Hứa Uẩn Triết lần nữa, hắn sẽ không né cậu ra. Nhưng Hứa Tĩnh Xu không làm vậy, bởi vì cậu đói mốc đói meo rồi, họ phải đi ăn sáng thôi.
Hai thằng con trai cao hơn một mét tám nằm trên cùng một cái giường gỗ rộng m, dài m là một chuyện chẳng sáng suốt gì sất.
Cho đến tận khi tiết đọc bài buổi sáng chấm dứt, cánh tay Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng lấy lực được. Hắn không thể không chuẩn bị cho bước kế tiếp của mình – Nếu Hứa Tĩnh Xu lại muốn ngủ cùng vào trưa và tối thì hắn nên từ chối ra sao. Song, sự chuẩn bị của hắn chỉ làm được mỗi một nửa, bởi hắn sực nhớ ra cuối cùng thì mình vẫn là cái đứa nghĩ đến chuyện ngủ chung với nhau. Nghĩ đến đây, Hứa Uẩn Triết cười khổ lắc đầu.
Hắn đã bỏ cuộc với suy nghĩ thi vào trường Đại học Phương Bắc với Hứa Tĩnh Xu. Dựa theo thành tích hiện giờ của cậu, hai người đậu vào Đại học cùng một thành phố là chuyện không khó. Nếu vậy thì có vẻ cái việc có thể đi học cùng một trường hay không chẳng phải chuyện quá quan trọng. Không quá quan trọng ư? Hứa Uẩn Triết nhớ tới hơi thở của Hứa Tĩnh Xu, chợt không chắc chắn về đáp án của câu hỏi này lắm.
Trước mắt không thể quá lo nghĩ về vấn đề này được. Hứa Uẩn Triết xoa nhẹ vai mình. Hắn mua vé khứ hồi đi Tĩnh An, nghĩ thầm: Còn hơn một tháng nữa là thi đại học, nên kết thúc rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.
Giống như lời Hứa Tĩnh Xu đã nói, Cát Táp không còn đến trường nữa.
Cố Tư Dậu không còn bạn cùng bàn, cả sáng ngồi một mình tại chỗ. Chẳng biết bạn nam nào không hiểu lẽ, chọc ghẹo cậu chàng: “Này, tao còn tưởng mày với Cát Táp là tình hữu nghị cách mạng chớ. Sao? Giờ thì nó bỏ rơi mày rồi à?”
Hứa Uẩn Triết nghe câu này bèn quay đầu lại, vì lúc đó xung quanh có mấy người nên hắn không biết ai đã thốt ra câu xỉa xói đó.
Nhưng rất nhanh sau, câu trả lời của Cố Tư Dậu đã cho một đáp án. Cậu ta nói với bạn nam kia: “Cứ nhằm vào tao có gì hay à? Cả lớp không chỉ mỗi tao gay thôi đâu.”
Đối phương dở khóc dở cười, quan sát cậu ta từ trên xuống dưới một lượt: “Còn ai nữa? Cái lớp này còn ai ẻo lả như mày nữa?”
Cố Tư Dậu bĩu môi, trên mặt trưng vẻ khá là kiêu ngạo và đắc chí: “Không nói cho mày biết đâu. Đoán xem!”
“Đồ khùng!” Bạn nam kia bật cười, đoạn chửi rồi xoay người đi.
Hứa Tĩnh Xu không ở đây, chẳng hay nếu cậu nghe thấy sẽ có cảm giác gì nhỉ. Nhưng Hứa Uẩn Triết thì nghĩ, người làm gì cũng đúng lý hợp tình như Hứa Tĩnh Xu, nếu nghe Cố Tư Dậu thốt ra câu đó chắc sẽ chẳng chột dạ như hắn đâu.
Hứa Tĩnh Xu là kiểu người tìm đồ đôi cho hắn mặc cơ mà. Nghĩ đến đó, Hứa Uẩn Triết muốn phì cười.
Hai cái áo phông đôi Hứa Tĩnh Xu đặt trên mạng hôm đó cuối cùng cũng được chuyển đến trường.
Bên giao hàng gửi tin nhắn đúng lúc tan học giữa trưa, trên đường hai người đi căn tin ăn cơm bèn tiện thể nhận hàng luôn.
Song, họ không ngờ lại gặp Tiền Trình và mấy tên côn đồ đứng ngoài cổng trường hút thuốc.
Bảo vệ nhà trường đã giục họ rời đi, nhưng bọn họ vẫn mặt dày đứng đực ngoài cửa, ai nấy đều bó tay.
Tiền Trình thấy Hứa Tĩnh Xu bèn gọi tên cậu ngay tức thì.
Hứa Tĩnh Xu cầm kiện hàng, nghe tiếng gọi bèn sững người, đang lúc lần lữa xem có nên đi lên trước không thì đã bị Hứa Uẩn Triết kéo về phía căn tin ngay.
“Lần trước cậu ta kể vụ giải đấu nghiệp dư thanh thiếu niên CFT cho tớ, quán quân sẽ được tiền thưởng ba mươi vạn. Chắc cậu ta muốn hỏi tớ chuyện này đó.” Vì tiền thưởng kếch xù nên Hứa Tĩnh Xu ôm lòng thử một lần đi đăng kí, song cậu vẫn chưa có cơ hội nói cho Hứa Uẩn Triết hay.
Hứa Uẩn Triết nhíu mày: “Còn chưa đến một tháng nữa là thi đại học, giờ cậu lại tham gia giải đấu? Chưa kể e-Sport đâu phải chuyện dễ như húp cháo? Cậu tưởng tuyển thủ của ‘Giải đấu nghiệp dư’ thật sự nghiệp dư hả?”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu lại càng không dám kể chuyện mình đã đăng kí tham gia cho hắn nghe.
Hứa Uẩn Triết nhìn mặt cậu một lát, chợt hỏi với vẻ nghi ngờ: “Hay cậu đã đăng kí rồi?” Thấy Hứa Tĩnh Xu lúng túng, hạt giống chôn vùi nơi đáy lòng Hứa Uẩn Triết cuối cùng cũng phá đất mà mọc lên. Hắn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, muốn làm đất đai cằn cỗi, muốn hạt mầm đó chết rữa dưới lòng đất. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Nó đã đâm chồi thành một chạc cây quái dị, hắn nhẫn nhịn tới nỗi trên gương mặt toát lên vẻ dữ dằn.
“Tớ biết cậu là thiên tài, cậu thông minh, có thiên phú, nhưng thi đại học là chuyện ngàn quân vạn ngựa đi qua một cây cầu độc mộc, không phải chuyện chỉ cần tí thiên phú là được. Sự nỗ lực của kẻ khác sớm hay muộn rồi cũng sẽ thắng thiên phú của cậu, đến khi đó cậu sẽ…” Hứa Uẩn Triết bỗng thấy tiu nghỉu, nghĩ bụng yêu cầu mình cao đến thế làm gì? “Thôi tùy cậu.”
Hứa Tĩnh Xu lật đật chạy theo bước chân hắn, đoạn giải thích: “Cậu biết đó, tớ thật sự rất cần tiền, cho nên tớ mới đăng kí. Dù tiền thưởng chỉ có mấy nghìn tệ hay mấy trăm tệ cũng được, tớ cần hết. Tớ xin lỗi, cậu đừng giận, cùng lắm thì tớ không tham gia nữa…”
“Tớ sẽ không bao giờ tin lời cậu nữa.” Hứa Uẩn Triết dừng bước, quay đầu cất lời.
Hứa Tĩnh Xu sững sờ.
“Cậu nói tớ ngây thơ cũng được, hay chuyện bé xé ra to cũng vậy, gì mà cố gắng học hành, tớ sẽ không bao giờ tin nữa.” Hứa Uẩn Triết lấy làm tiếc mà nói, “Thái độ với chuyện học của mỗi người mỗi khác, tớ rất cục mịch và bảo thủ, chỉ biết vùi cầu ngậm đắng cày cuốc, cũng chỉ biết mỗi học mà thôi. Cậu bảo những người tìm lối đi khác rất cừ, điều đó làm tớ cảm thấy mình quá đỗi cổ hủ. Lối suy nghĩ của cậu linh hoạt hơn tớ rất nhiều, có thể có rất nhiều biện pháp, rất nhiều lối đi, tớ dựa vào gì mà bắt cậu phải giống tớ? Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ không đốc thúc cậu học nữa, cậu muốn làm gì thì làm nấy đi.”
“Hứa Uẩn Triết à…” Nghĩ đến việc mình không hoàn thành chuyện đã nhận lời với hắn thật, trong lòng Hứa Tĩnh Xu dấy lên cảm giác chán chường khó tả, nhưng biết làm sao đây? Dường như lúc lòng mình đưa ra quyết định đó là đang chậm rãi, đang càn rỡ vươn nanh vuốt, nhẹ nhàng cào xung quanh, phát hiện ra không bị thương, trái lại còn đầy lòng bao dung mềm mại, bởi vậy bèn yên tâm lớn mật vươn hết toàn bộ.
Sau khi mở kiện hàng chuyển phát nhanh ra, thứ xuất hiện là hai cái áo phông một đen một trắng, trước ngực áo lần lượt là dòng chữ “Nhân viên nuôi dưỡng động vật” và “Động vật nhỏ”.
Ban đầu Hứa Tĩnh Xu định bảo Hứa Uẩn Triết mặc thử xem có vừa người không, nhưng sau khi cả hai cãi nhau trước bữa cơm trưa, sắc mặt Hứa Uẩn Triết vẫn không được tốt cho lắm. Hứa Tĩnh Xu không dám mở miệng nói yêu cầu này với hắn, đành phải cầm áo, lén giơ lên sau lưng hắn trong lúc hắn tự học để đo.
Hứa Uẩn Triết ngước mắt lên, thấy bóng cậu in trên tường, không khỏi quay đầu lại.
Dù Hứa Uẩn Triết cao hơn cậu mấy centimet, nhưng vóc người vẫn xấp xỉ nhau. Hứa Tĩnh Xu ngồi ở giường dưới, cứ đắn đo mãi, quyết định lấy cái áo phông màu đen in chữ “Động vật nhỏ”. Cậu cởi áo ra, tròng áo phông vào người, xác nhận vừa khít mình thì chắc Hứa Uẩn Triết mặc vào cũng sẽ không khác gì lắm.
Nghe tiếng chuông nghỉ trưa, nhớ tới sự bài xích của Hứa Uẩn Triết đối với bộ đồ đôi, Hứa Tĩnh Xu bèn dò hỏi: “Hứa Uẩn Triết ơi, cậu sẽ không mặc cái áo này ra ngoài phải không?”
Hứa Uẩn Triết vẫn cặm cụi viết chữ, đoạn “Ừ” một tiếng.
Cậu khó có thể đoán xem Hứa Uẩn Triết có còn giận từ một âm tiết đó, nghĩ đoạn, cậu chợt đề nghị: “Thế chúng mình mặc như đồ ngủ đi.”
Hứa Uẩn Triết lại Ừ.
Hứa Tĩnh Xu đành bó tay: “Tớ ngủ trước đây, ngủ ngon.” Dứt lời, cậu vắt cái áo khác ở đầu giường, ngả lưng ngủ.
Sau khi quyết định sẽ không quan tâm đến điểm thi đại học của Hứa Tĩnh Xu nữa, Hứa Uẩn Triết bỗng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Tuy nhẹ nhõm hơn nhưng trong lòng hắn vẫn bốc lên cảm giác nuối tiếc khó tả.
Hứa Uẩn Triết làm xong ba bài đọc hiểu tiếng Anh, thấy còn nửa tiếng nghỉ trưa nữa bèn đứng dậy muốn đi ngủ.
Lúc này hắn mới phát hiện ra Hứa Tĩnh Xu ngủ ở giường dưới, còn mặc áo phông mới mua.
Vì là áo phông đen nên trông da Hứa Tĩnh Xu càng trắng hơn nữa.
Hứa Uẩn Triết cầm cái áo phông khác vắt ở đầu giường, mở ra bèn thấy dòng chữ “Nhân viên nuôi dưỡng động vật”, không khỏi phì cười.
Tuy vải của áo mới còn mềm nhưng khó tránh cái mùi mới xuất xưởng. Hứa Uẩn Triết ngửi, cũng không phải không chịu được. Hắn cũng thay cái áo này, nằm xuống bên cạnh Hứa Tĩnh Xu.
Giường rất chật, Hứa Tĩnh Xu dễ bị đánh thức bởi một chút động tĩnh. Cậu mở mắt, nhìn bóng Hứa Uẩn Triết in trên vách tường.
Một lát sau, Hứa Uẩn Triết chủ động ôm lấy cậu từ phía sau, kéo cậu vào lòng.
Tim Hứa Tĩnh Xu đập thình thịch, chẳng biết mình nên tiếp tục giả vờ ngủ hay làm bộ như nửa mê nửa tỉnh nữa.
Cánh tay Hứa Uẩn Triết không hề siết chặt, mà là ôm cậu lỏng tay. Lưng cậu láng máng cảm nhận tiếng trái tim Hứa Uẩn Triết đập nhịp, Thình thịch, Thình thịch, đầy vững vàng và mạnh mẽ.
Hứa Tĩnh Xu khó chịu chun mũi, xoay người trong khuỷu tay hắn, cọ lên hõm cổ hắn. Còn chưa kịp cất lời, Hứa Tĩnh Xu đã nghe hắn khẽ thở dài.
Hứa Uẩn Triết vò tóc cậu, cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu, dịu dàng nói: “Ngủ đi nào, ngủ ngon nhé.”