Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi rời khỏi “Đình viện Giang Nam” chưa được bao lâu, trời lại đổ cơn mưa phùn. Hứa Tĩnh Xu thầm chửi bới mùa mưa chết tiệt này, rảo bước giữa những ngọn đèn bị mưa xối ướt.

Hứa Uẩn Triết có thể đi đâu được cơ chứ? Cậu gọi cho Hứa Uẩn Triết thì phát hiện hắn tắt máy, lòng bỗng chùng xuống.

Cậu nghĩ, chắc hẳn lúc này Hứa Uẩn Triết rất cần ở một mình, chính như lời hắn đã nói, rằng hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận lại cái đã.

Song, vào giây phút này đây, Hứa Tĩnh Xu thực sự không tài nào trấn an nổi trái tim xốn xang và luống cuống của mình. Cậu bị hất ra khỏi câu chuyện nọ, mà xưa kia cậu còn từng cho rằng mình là người nắm giữ tiến độ của vụ việc nữa cơ. Cậu rất bức thiết muốn biết diễn biến sẽ đi về đâu, cho dù diễn viên trong câu chuyện là Hứa Uẩn Triết đã bảo hắn phải suy ngẫm lại thì Hứa Tĩnh Xu vẫn đành chịu, cậu vẫn bất an và lo âu, nóng lòng muốn xem spoiler ngay. Thậm chí cậu còn muốn tham gia vào câu chuyện đó nữa là.

Nếu là cậu, bây giờ cậu có thể đi đâu? Nơi đầu tiên Hứa Tĩnh Xu nghĩ đến là quán net, nhưng rõ ràng đây không phải lựa chọn của Hứa Uẩn Triết rồi. Cậu ấy rất muốn rời đi nhỉ? Hứa Tĩnh Xu biết hắn vẫn rất muốn rời khỏi Thanh Xuyên, vậy thì chắc chắn bây giờ hắn càng muốn đi hơn.

Hứa Tĩnh Xu lật đật chạy về nhà lấy xe ra, vặn khóa xe rồi lái với tốc độ cao nhất, không thèm để ý đến chuyện mặc áo mưa, đội cả cơn mưa lất phất chạy đến trường.

Hứa Tĩnh Xu chưa bao giờ cảm nhận một cách mãnh liệt giống như hiện giờ, rằng cậu phải làm một việc: Cậu phải rời khỏi nơi này, rời khỏi Thanh Xuyên, rời khỏi bố mình và mẹ của Hứa Uẩn Triết. Không còn một gia đình nào được vun vén lại hay đầm ấm cùng dựng xây nữa, chỉ còn nước chính bản thân cậu bước chân ra ngoài mới có thể sở hữu câu chuyện và tương lai của chính cậu.

Lúc đến trường, Hứa Tĩnh Xu đã ướt như chuột lột, ngay lúc cậu nghênh ngang đi vào, đến cả bảo vệ ở phòng bảo vệ cũng hỏi với từ đằng sau sao không mặc áo mưa.

Cậu lái thẳng chiếc xe điện đến khu dạy học, để xe ngoài tòa thí nghiệm, chạy lên tầng.

Song, Hứa Uẩn Triết không ở trong phòng. Hứa Tĩnh Xu đối mặt với căn phòng trống trơn, lại lập tức đạp cửa chạy về phía lớp.

Mưa càng lúc càng lớn, cơn mưa như trút nước đập vào lông mày và hàng mi của Hứa Tĩnh Xu, cậu gần như không nhìn rõ đường nữa.

Khi cậu xuất hiện trong lớp với dáng vẻ ướt nhẹp, các bạn cùng lớp ngồi tự học bên trong chẳng ai là không nhìn cậu với vẻ sửng sốt quá đỗi. Hứa Tĩnh Xu nhìn lướt nhanh đến chỗ ngồi của Hứa Uẩn Triết, trống tuếch.

“Có ai thấy Hứa Uẩn Triết đâu không?” Hứa Tĩnh Xu hỏi tất cả mọi người trong lớp, thấy bọn họ nhìn nhau, vẻ sửng sốt vẫn chưa tan, lại lớn tiếng hỏi, “Đêm nay có ai đã gặp Hứa Uẩn Triết?”

Có lẽ là giật mình trước cậu, một cô bạn thấp thỏm giơ cái bút trong tay lên: “Hình như ban nãy thấy cậu ấy đi về phía thư viện.”

“Cảm ơn.” Hứa Tĩnh Xu nghe xong thì chạy đến thư viện ngay lập tức.

Nghĩ kĩ lại thì đúng là Hứa Uẩn Triết thích học ở trong thư viện hơn. Hứa Tĩnh Xu thầm oán trách sự bất cẩn của mình, lúc chạy đến thư viện, người như nặng thêm một cân – Tất cả đều do mưa mà ra. Mưa rơi tầm tã xuống mặt đất nương theo bước chân cậu, lúc lên tầng cậu đã suýt trượt chân mấy lần, mém tí nữa đã ngã lộn nhào xuống.

Đây là một tòa nhà mới xây, mỗi một viên gạch men sứ, mỗi một tay vịn đều mới cóng. Cậu không thể không dừng bước để xem sơ đồ phân bố các căn phòng trong tòa nhà, tìm hết phòng tự học này đến phòng tự học khác. Hứa Tĩnh Xu đã chuyển trường đến đây mấy tháng, kì thi đại học cũng sắp đến chân rồi mà cậu vẫn chưa lần nào đến thư viện. Giờ cậu mới biết hóa ra trong thư viện có bốn căn phòng tự học, chúng được chia ra nằm chính giữa mỗi tầng, mở ra cho các học sinh.

Khi cậu bắt đầu tìm kiếm là đã chạy lên tầng ba rồi. Cậu chạy đến hết phòng tự học ở tầng ba và tầng bốn, đi vào từ cửa trước, đi ra từ cửa sau, đi dọc theo lối đi trong phòng, quấy nhiễu đám học sinh đang cắm đầu học bằng cơ thể ướt nhẹp và dáng đi vội vàng. Họ là ai? Không ngoại lệ, họ đều muốn rời khỏi nơi này phải không? Đi qua con đường nhỏ bé “duy nhất” là cây cầu độc mộc nọ, dù có ngàn quân vạn ngựa tranh đoạt thì vẫn sẽ vô số người trước ngã ngựa, hằng hà người sau tiến tới.

Hứa Uẩn Triết chẳng hề là đặc biệt, hắn là một thành viên trong số bọn họ. Hứa Uẩn Triết bình thường đến thế, không khó để hiểu như vậy, song cậu chưa từng nghĩ tới chuyện nhận thức tình cảnh của hắn một cách tử tế.

Tìm các phòng tự học ở tầng ba và tầng bốn một lượt, Hứa Tĩnh Xu không thấy bóng dáng Hứa Uẩn Triết, lại chạy xuống dưới tầng.

Cậu chạy quá nhanh, cuối cùng cũng vấp chân lúc xuống tầng dưới, ngã lăn xuống.

Đệt. Hứa Tĩnh Xu thầm chửi tục, đi cà nhắc đến phòng tự học tầng hai, đợi đến khi vết trẹo chân nhỏ bé đó không còn cảm giác gì nữa thì lại chạy vào phòng tự học.

Cũng như ban nãy, vào khoảnh khắc khi cậu mở cửa, đám học sinh ngồi trong phòng đều ngó ra, thấy là cậu thì trên mặt đều trưng vẻ sửng sốt.

Hứa Tĩnh Xu không hơi đâu mà đi để ý đến những ánh nhìn đó, cậu ngó xung quanh căn phòng tự học này.

Bỗng, cậu thấy Hứa Uẩn Triết đứng dậy khỏi chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Cậu há miệng, còn chưa kịp thốt ra thì Hứa Uẩn Triết đã đeo biểu cảm bình tĩnh đi ra ngoài, đi ngang qua cậu, kéo cậu ra ngoài.

“Sao ướt thành nông nỗi này?” Hứa Uẩn Triết kéo cậu đến sảnh chính của tầng, hỏi xong bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, chứng kiến cảnh đêm đã bị bao trùm bởi làn mưa, tim chợt thắt lại, thấp giọng trách cứ, “Không dùng ô hả? Lái xe tới? Áo mưa đâu?”

Bị hắn càm ràm, Hứa Tĩnh Xu bất chợt nhận ra: Hóa ra Hứa Uẩn Triết đã đi rất rất xa trên con đường tình cảm này.

Là cậu đã lôi Hứa Uẩn Triết lên con đường này, nhưng Hứa Uẩn Triết đã vượt qua cậu, đi xa về phía trước đến thế từ bao giờ? Trái tim Hứa Tĩnh Xu bỗng đau nhói, đau đến nỗi cậu phải nhíu mày lại, nước mắt cũng ứa nơi hốc mắt.

Cậu được Hứa Uẩn Triết thích. Hứa Uẩn Triết thích cậu, thích một cách đậm sâu, là cường độ mà cậu không tài nào tưởng nổi. Hứa Tĩnh Xu chỉ biết hô hấp, hô hấp từng ngụm một, cứ như chạy suốt dọc đường này chưa từng hô hấp vậy.

Thấy cậu không nói gì, hốc mắt lại đỏ hoe, hàng lông mày Hứa Uẩn Triết nhíu chặt hơn, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?” Hắn dừng một lát, “Tớ chỉ nói là muốn suy ngẫm lại thôi mà, không có ý gì khác đâu. Cậu đừng sợ.”

“Hứa Uẩn Triết…” Hứa Tĩnh Xu lúng túng nhìn hắn, bỗng có một luồng hơi bốc lên trong lồng ngực làm cậu nhíu mày, ngừng thở. Một lát sau, cậu chầm chậm thở làn hơi kia ra, chợt thốt lên: “Hứa Uẩn Triết à, chúng mình hãy đi đi. Tớ đi theo cậu, cậu muốn đi đâu, tớ sẽ đi đó. Chúng mình hãy rời khỏi Thanh Xuyên, đến một nơi cách đây rất xa đi. Vứt bỏ lại tất cả những thứ liên quan đến chốn này. Bố tớ và mẹ cậu đã làm cái gì, hay ngày xưa nhà cậu đã xảy ra chuyện gì, chúng mình đừng bận tâm nữa. Hai đứa mình hãy cùng sống một cuộc sống mới, đi khỏi nơi đây và bắt đầu lại lần nữa, chỉ dựa vào chính bản thân chúng mình, sống một cuộc sống mới chỉ có hai người.”

Lại là “cuộc sống mới”? Hứa Uẩn Triết không biết vì sao cậu bỗng dưng nói vậy, song hắn đã miễn dịch với cái từ này rồi, thậm chí còn chán ghét nữa là. Dù Hứa Tĩnh Xu thốt ra với cảm xúc mạnh mẽ và dạt dào, Hứa Uẩn Triết vẫn kìm lòng không đặng mà hỏi: “Sao đột ngột vậy?”

Hứa Tĩnh Xu sửng sốt, càng nói bằng vẻ kiên định hơn: “Tớ nghiêm túc, không nói đùa đâu, cũng sẽ không chỉ nói suông như trước đây nữa. Không phải cậu muốn thi vào trường Đại học Phương Bắc à? Bây giờ tớ không biết có thi nổi không, nhưng tớ sẽ cố gắng! Cùng lắm thì tớ sẽ đi học ở cùng một thành phố với cậu. Hứa Uẩn Triết à, sau này chúng mình đừng quay trở lại nữa, được không?”

Chẳng hay có phải do cậu mắc mưa không mà Hứa Uẩn Triết chứng kiến lúc cậu mở lời, cả người cứ run bần bật như cái sàng. Nhìn đôi môi tím bầm của cậu, Hứa Uẩn Triết nào còn bụng dạ đi nghe cậu nói mấy điều này nữa? Hắn đỡ vai cậu, đoạn nhủ: “Về phòng với tớ trước đã, tớ đi lấy ô.”

“Cậu đồng ý với tớ đi!” Hứa Tĩnh Xu tóm lấy tay hắn, kích động gào lên.

Cậu bị xối nước mưa lên người, và lên cả đôi mắt cậu. Đối mặt với đôi mắt trong veo sáng lấp lánh của cậu, lòng Hứa Uẩn Triết thắt lại. Bỗng, hắn nảy ra một suy nghĩ, đoạn dè dặt hỏi sau màn im lặng: “Vậy, chuyện mẹ cậu thì sao?”

Hứa Tĩnh Xu một lòng muốn chạy trốn khỏi Hứa Nghiễn Thâm và Hứa Vân Uyển, chẳng ngờ hắn sẽ nhắc tới Tống Vi Hàng. Sững sờ mấy giây, Hứa Tĩnh Xu mới cười gượng, hỏi lại: “Sao cậu lại muốn nhắc tới mẹ tớ?”

Hứa Uẩn Triết cảm thấy khớp hàm mình yếu đi, lát sau, hắn vẫn bình tĩnh đáp: “Thì chẳng phải cậu đã nói đến cuộc sống mới chỉ có hai đứa thôi à?”

“Nhưng…” Hứa Tĩnh Xu đang kích động bỗng bị hắn dội một chậu nước lạnh, thoắt cái đã tỉnh táo lại, bình tĩnh lại rồi vẫn chẳng biết nên làm sao, “Ý tớ là…”

“Nếu chỉ có mỗi hai đứa mình thì cậu cũng đừng để tâm đến việc ngày xưa nhà cậu đã xảy ra chuyện gì nữa.” Hứa Uẩn Triết cảm giác tay cậu lạnh căm căm bèn cầm lòng không đậu siết chặt bờ vai cậu, “Mẹ cậu đã mất rồi. Tớ biết bà qua đời vì bảo vệ cho cậu, nhưng bà ấy đã ra đi hơn mười năm rồi, đúng không nào? Suy cho cùng thì bà mất vì bị bệnh, dẫu cậu có tìm được nhân cách mà bà muốn ‘giết’ hồi trước thì đã sao? Những nhân cách đó đều biến mất khi bà qua đời rồi, đúng chứ? Thật ra tớ vẫn không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của việc cậu làm như vậy, nhưng tớ có thể hiểu được tình cảm cậu dành cho mẹ cậu, cho nên trước đây mới không nói ra. Song bây giờ cậu đã nói chúng mình phải buông bỏ quá khứ, một khi đã vậy thì hãy công bằng hơn, cậu cũng đừng băn khoăn chuyện mẹ cậu nữa. Được không nào?”

Đầu Hứa Tĩnh Xu rối như tơ vò, sao có thể được? Đây là chuyện cậu vẫn luôn làm suốt những năm nay, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ. Cậu thẫn thờ nhìn Hứa Uẩn Triết, nghe hắn thốt ra lời Hứa Nghiễn Thâm đã từng bảo ban.

“Dẫu có tìm được thì đã làm sao? Đây không phải một vụ án, không có hung thủ, không thể đưa ra hình phạt cho hung thủ được, bởi vì mức hình phạt cao nhất đã được thực thi rồi.” Hứa Uẩn Triết thấy tim cậu đập loạn, sự hồi hộp ban đầu lại chiếm cứ cõi lòng, song hắn nghĩ nếu lúc này đây không nói ra một lời xác đáng thì sau này rất khó có cơ hội, “Nếu cậu không muốn tớ suy nghĩ thêm về tất cả những hành vi của bố cậu và mẹ tớ, cả quá khứ của ông ngoại tớ thì tớ cũng không muốn cậu lại truy tìm kẻ đã dự mưu ‘sát hại’ cậu. Hãy đồng ý với tớ, được không nào? Thi đại học xong, chúng mình hãy rời khỏi Thanh Xuyên cùng nhau. Từ nay về sau, hai quá khứ đó sẽ trở thành dĩ vãng. Còn chúng mình, chỉ có hai đứa mình, sẽ cùng nhau tìm kiếm tương lai của mình.”

Đây là… trao đổi ư? Hứa Tĩnh Xu tưởng rằng đối với Hứa Uẩn Triết, quá khứ là khổ đau, cho nên dù cậu không đề cập tới thì hắn cũng sẽ buông bỏ chúng, nhưng bây giờ hắn lại lấy đó để làm điều kiện, bảo rằng sẽ cùng nhau quên đi. Hứa Tĩnh Xu toan giải thích về sự khác nhau giữa cả hai, nhưng vào giờ khắc này đây, có vẻ hai người đã giống nhau rồi.

“Được, tớ đồng ý với cậu.” Hứa Tĩnh Xu dứt lời, dường như trái tim cậu đã rơi bõm xuống một cái hố, song cậu vẫn hung hăng giẫm chân xuống, đặt chân đến vùng đất rắn, đứng vững lại, “Tớ đồng ý với cậu.”

Lúc cậu nói được nửa, hai tay Hứa Uẩn Triết đã xoa lên khuôn mặt cậu. Khi cậu nói xong, Hứa Uẩn Triết cúi đầu hôn lên môi cậu, muốn nuốt chửng lời cậu vào bụng, miễn cho cậu nuốt lời.

Giọt mưa không ngừng gột rửa chảy xuống ngoài ô cửa kính, Hứa Uẩn Triết ôm chặt một Hứa Tĩnh Xu bước tới từ giữa màn mưa, cuối cùng cũng cảm nhận được tấm thân vẫn luôn run lẩy bẩy này lạnh lẽo đến chừng nào. Hắn chỉ biết siết chặt tay, đưa hô hấp và làn hơi nóng vào cơ thể cậu qua nụ hôn ướt át.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio