Sở Từ lần này xuất huyết dạ dày, chân chân thực thực đem Hàn Việt dọa sợ.
Tuy không phải Hàn Việt chưa từng thấy người bị xuất huyết dạ dày, kinh khủng hơn gấp cả trăm ngàn lần hắn cũng đều gặp qua, hơn nữa có thể mắt nhìn không chớp, lòng không dao động. Chính là… hắn chưa từng thấy người mình yêu bị xuất huyết dạ dày, hơn nữa còn do bản thân hắn đá một cước mà ra.
Theo như Nhâm Gia Viễn nói, Hàn Việt đã trực tiếp biến thân thành lão công tốt ‘nhị thập tứ hiếu’. Hắn dùng Excel thống kê một chút, Hàn nhị thiếu gia ngày xưa trung bình một ngày phát hỏa một lần đập bàn hai lần, trong suốt nửa tháng Sở Từ nằm viện thế nhưng chỉ đập bàn ba lần, hơn nữa đều lén lút đập sau lưng Sở Từ.
Ba lần đập bàn kia, nguyên nhân đều vì Sở Từ không thèm để ý tới hắn. Hàn Việt nấu một nồi cháo rất bổ dưỡng, tràn đầy hi vọng đem đến cho người ta, kết quả Sở Từ ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.
Hàn Việt vốn quen thuộc với vị trí ở trên cao, nhất thời bị mất mặt, cả ngày đều hầm hầm cố gắng nhẫn nại, có mấy lần thiếu chút nữa đã trở mặt với Sở Từ nằm trên giường bệnh, thế nhưng sau mấy giây giằng co vẫn cười gượng nhịn xuống.
Không thể không nói, Hàn Việt rất có hương vị nam nhân phương Bắc. Thời điểm nhẫn nhịn, hắn tuyệt đối không bày ra nét mặt xấu xí khó coi, mà là nghiến răng cười ha ha, dáng vẻ như đang nói chuyện thời tiết hôm nay đẹp quá, bảo đảm không để cho Sở Từ có nửa điểm khó xử.
Chỉ có một lần, hắn nửa dụ dỗ nửa lừa gạt muốn đút cháo cho Sở Từ, kết quả y khoát tay một cái đụng trúng chén cháo, nước cháo văng hết lên người hắn. Lúc ấy Hàn Việt biến sắc đã muốn phát hỏa, nhịn vài giây cũng không nhịn xuống nổi, rốt cuộc cầm chén cháo đập mạnh xuống: “Em đây là có ý muốn chịu khổ đúng không?”
Sở Từ không thèm nhếch mắt lên, thản nhiên hỏi: “Không giả bộ được nữa?”
Hàn Việt nghẹn lời, xoay người chạy ra ngoài cửa hút điếu thuốc, khi trở về sắc mặt đã khôi phục lại như bình thường, thậm chí còn ân cần mỉm cười với Sở Từ: “Tôi nói bậy bạ ấy mà, đừng để ý đừng để ý. Em muốn dùng thêm canh trứng không?”
Nhâm Gia Viễn đứng nhìn bên cạnh, quả thật thổn thức không thôi.
……
Bệnh loét dạ dày của Sở Từ là bệnh mãn tính, do hôm đó tâm tình kích động mới tạo thành áp lực lên mạch máu. Nhâm Gia Viễn nghiên cứu một chút, cảm thấy căn bệnh này cũng không quá nghiêm trọng. Căn cứ theo nguyên tắc cứu người chuyên nghiệp, mỗi ngày sau khi kiểm tra hắn đều không lập tức rời đi, tiếp tục đứng ở bên giường cười nói với Sở Từ: “Kĩ sư Sở, sau này phải kiêng thuốc kiêng rượu, bảo dưỡng thật tốt thì không thành vấn đề. Chỉ sợ là nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể biến thành ung thư dạ dày, vậy thì phiền phức lớn.”
Hàn Việt đi họp, trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ. Sở Từ mặt không thay đổi liếc nhìn hắn một cái, xoay người đi không nói tiếng nào.
Nhìn nghiêng từ một phía như vậy, gương mặt y thật sự có chút gầy yếu, thế nhưng đường cong hiện ra lại càng thêm rõ nét xinh đẹp, đường cong từ cánh mũi đến đôi môi cơ hồ tìm không ra nửa điểm tỳ vết, thật giống như một pho tượng tái nhợt tinh xảo được điêu khắc bằng đá cẩm thạch.
Nhâm Gia Viễn thầm nghĩ, vị kĩ sư này quả nhiên đúng là con mẹ nó xinh đẹp… Hắn ho khan một tiếng, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, bày ra tư thế cần nói rất nhiều trong một thời gian ngắn: “Kĩ sư Sở, cậu là thành phần trí thức của quốc gia, đất nước còn đang chờ cậu cống hiến, không có việc gì đương nhiên phải chăm sóc cơ thể thật tốt, cậu nói đúng không? Cơ thể là vốn liếng cách mạng, không có vốn liếng chúng ta còn cách cái gì mạng được, đúng không?”
Sở Từ không mặn không nhạt đáp: “Mấy lời này anh đi mà nói với Hàn Việt.”
Nhâm Gia Viễn nhớ đến tin đồn lần trước Hàn Việt quay về Bắc Kinh nghỉ ngơi, chỉ trong một tuần đã khiến Sở Từ tức giận đến mức nhập viện ba lần, liền nghẹn họng một chút: “Kỳ thật Hàn nhị thiếu gia đối với cậu cũng rất quan tâm, cậu đừng nên không tin, tôi và hai anh em Hàn gia lớn lên, nhiều năm như vậy, chỉ nhìn thấy hắn yêu thích nhất là cậu thôi, còn nói muốn sống cùng cậu cả đời.”
Sở Từ ngay cả nửa điểm biểu tình cũng không có, ngữ khí bình thản “Ờ” một tiếng: “Tôi đây thật đúng là vinh hạnh.”
“Nè cậu… cậu đừng mâu thuẫn như vậy a!” Nhâm Gia Viễn không khỏi cảm thấy nan giải sâu sắc, “Tôi nói thật với cậu, tính tình Hàn Việt tuy rằng có nóng nảy một chút, nhưng người ta có tiền có quyền có thế lực. Trước kia đám bạn giường của hắn đều tự nguyện bò lên giường, cả đám nuông chiều hắn, cho nên mới dưỡng thành bộ dạng xấu tính bây giờ, cũng không biết cách làm sao sống chung với người mình yêu. Cậu xem hắn để tâm đến cậu như vậy, khẳng định là không dễ dàng buông tay đâu, chi bằng cậu nhân cơ hội này rèn giũa tính tình hắn, nói không chừng còn có thể rèn ra một nam nhân tốt?”
Sở Từ nhìn chằm chằm Nhâm Gia Viễn, ánh mắt không khác chi đang nhìn người ngoài hành tinh. Qua nửa ngày sau, y mới xoay người đi, nói: “Anh đi đi.”
“Này, cậu đừng cự tuyệt bác sĩ chứ! Thời đại học tôi đã từng học thêm môn tâm lý học nha!”
“Anh đi đi.” Sở Từ nhắm mắt lại, “Nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi, nếu anh dám nói thêm nửa câu tôi không muốn nghe, vậy cứ nhìn tấm gương Triệu Đình.”
Nhâm Gia Viễn cứng người.
Sau một lúc lâu nhìn ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của Sở Từ, hắn liên tục gật đầu: “Được, được, được… Tôi biết cậu là kẻ cứng đầu, nhưng thật không nghĩ tới cậu còn có thể xài chiêu đó. Tôi đây rõ ràng có lòng tốt, cậu thế nhưng lại không biết cảm kích.”
Hắn đứng lên, nhíu mày nhìn Sở Từ, lại nhịn không được mắng thêm một câu: “Không biết tốt xấu.”
Không nghĩ tới, câu này giống y như chọc vào tổ ong vò vẽ, Sở Từ đột nhiên xoay người ngồi bật dậy, túm lấy áo Nhâm Gia Viễn, thanh âm lạnh lùng như mảnh băng: “Tôi không biết tốt xấu? Hàn Việt thích tra tấn tôi, dùng đau khổ kéo dài cuộc đời tôi, còn gọi là rất tốt với tôi? Anh con mẹ nó theo sau dùng thủ đoạn mềm dẻo để ép người cũng gọi là rất tốt với tôi? Không chịu nhận mệnh chết trong tay Hàn Việt là tôi không biết tốt xấu? Họ Nhâm kia, anh con mẹ nó đừng có quá đáng! Mau chóng đem cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh cút xéo đi!”
Nhâm Gia Viễn bị mắng đến ngu người, nhất thời máu nóng trào lên não, thuận tay đem Sở Từ hung hăng đẩy ra: “Mẹ kiếp, cậu nổi điên cái gì? Hàn Việt muốn giết cậu bất quá chỉ cần dùng một đá thôi, cậu nghĩ cậu là ai hả?”
Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận, bởi vì Sở Từ bị hắn đẩy ngã xuống giường bệnh, không biết đụng trúng chỗ nào hay là cảm xúc quá mức phẫn nộ, cả người y đều run lên, không tới vài giây liền phun mạnh ra một ngụm máu đỏ tươi!
Nhâm Gia Viễn tức khắc bị dọa sợ, ngay sau đó chỉ nghe Sở Từ ho khan liên tục, tuy rằng cố gắng áp chế nhưng vẫn có thể nghe ra được tiếng ho kia càng lúc càng nặng nề, cơ hồ chấn động cả lồng ngực. Nhâm Gia Viễn biết đó là do cảm xúc chịu kích thích quá độ, dẫn đến mạch máu trong dạ dày sôi sục, những mạch máu li ti vỡ tan, máu thông qua thực quản tràn sang khí quản, loại ho khan này chính là vì người ta đang khó chịu vô cùng.
“Tôi… tôi chỉ lỡ miệng thôi… Tôi không có ý gì đâu!” Nhâm Gia Viễn lập tức luống cuống: “Nằm xuống! Nằm xuống! Đầu nghiêng qua một bên! Cẩn thận, coi chừng sặc đến đường hô hấp!”
Sở Từ ho đến mức tay cũng phát run, Nhâm Gia Viễn cuống quýt đem y ấn xuống giường, lại cưỡng ép đầu y nghiêng qua một bên, dùng sức vỗ vỗ lưng phòng ngừa máu ứ đọng gây ra ngạt thở. May mà y chỉ ho ra một ngụm máu, còn lại đều là ho khan, từng tiếng từng tiếng theo lồng ngực thoát ra, nghe thấy hết sức khó chịu trong lòng. Nhâm Gia Viễn thấy y trong nhất thời không ngừng ho được, vội vàng gọi điện đến phòng trực ban, ngay cả thanh âm cũng thay đổi: “Mau chóng đem mg Codein tới đây, cộng thêm mg mũi thuốc an thần nữa, ngay lập tức!”
Sở Từ một tay che miệng, một tay dùng sức đẩy bàn tay Nhâm Gia Viễn đang vỗ vỗ lưng mình ra, đứt quãng phun một tiếng: “Cút!”
“Chờ cậu hết ho tôi lập tức sẽ cút, bây giờ chưa được.”
“Tôi không sao.” Sở Từ miễn cưỡng nhịn xuống cơn ho khan, nhưng không áp chế nổi, ho thêm mấy tiếng nữa mới run rẩy ngồi dậy thở dốc, sắc mặt đỏ ửng khác thường, “Hơi kích động một chút thôi.”
Nhâm Gia Viễn thầm nghĩ, cậu như vậy mà là hơi kích động một chút sao? Mức độ kích động vừa rồi của cậu còn vượt qua sự kích động mà Hàn Việt gây ra cho cậu lúc trong khách sạn! Tôi bất quá chỉ tùy tiện mắng cậu một câu không biết tốt xấu mà thôi, tôi thật không có ý gì khác nha, cậu không cần phẫn nộ như vậy nha!
Giữa lúc hỗn loạn này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, người xông vào dĩ nhiên là Bùi Chí: “Sao rồi sao rồi?”
Nhâm Gia Viễn có chút bất ngờ: “Sao anh lại tới đây?”
Bùi Chí không trả lời, ba bước cũng thành hai bước chạy đến xem tình hình của Sở Từ, lúc phát hiện y ho ra máu thì sắc mặt đều thay đổi, nhưng sau đó thấy thần trí y đã thanh tỉnh, không giống bộ dáng thập tử nhất sinh, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chưa hết kinh hoàng nói: “Tôi vừa đi tới bên ngoài thì nghe có tiếng động, chết tiệt, làm tôi sợ muốn chết… Lão Nhâm, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nhâm Gia Viễn há miệng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Sở Từ khàn khàn nói: “Không có gì.”
Nhâm Gia Viễn sửng sốt một chút.
“Uống nước bị sặc thôi.”
Bùi Chí đang muốn nói thêm gì đó, đã thấy Sở Từ một lần nữa nằm xuống, nghiêng mặt qua một bên, rõ ràng không muốn tiếp tục trò chuyện.
“Đây… Lão Nhâm? Đây rốt cuộc…”
Nhâm Gia Viễn đối với tính tình của vị kĩ sư này có cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, sửng sốt nửa ngày mới có thể cười ha ha vài tiếng: “Không, không có gì, ha ha ha… Tôi trước tiên chờ thuốc an thần đến, chích cho y… chích cho y một mũi.”
Bùi Chí tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu.
Nhâm Gia Viễn rất sợ Bùi Chí chạy đi nói bậy bạ với Hàn Việt, vì thế đành phải tìm cách phân tán lực chú ý của hắn: “Anh lại chạy tới đây làm gì? Hôm qua không phải mới đến sao? Hàn nhị thiếu gia đến quân khu họp rồi, chắc đến tối mới về.”
“Ừ.” Bùi Chí dừng một chút, nói: “Tôi tới đây tìm Hàn Việt.”
“Vậy anh phải chờ đến tối thôi, hoặc không thì anh gọi di động thử xem. Xảy ra chuyện gì mà anh phải tự mình chạy tới?”
Sắc mặt Bùi Chí trở nên nghiêm trọng, trước khi mở miệng tựa hồ còn cân nhắc một chút, sau đó mới thấp giọng nói: “Việc này không nói rõ ràng trong điện thoại được. Tối qua căn cứ quân y ở sa mạc Thanh Hải truyền đến tin tức, Long Kỉ Uy hắn… đã tỉnh.”
——
Long Kỉ Uy tỉnh.
Tin tức này không chỉ cứu vớt Nhâm Gia Viễn, cũng cứu vớt luôn cả Sở Từ.
Bởi vì hiển nhiên nó đã dời đi lực chú ý của Hàn Việt, khiến hắn quên mất chuyện truy cứu tại sao Nhâm Gia Viễn đang yên đang lành lại cho Sở Từ uống Codein. Việc này giúp Nhâm Gia Viễn và Sở Từ bớt đi một phiền phức rất lớn.
“Cậu lại còn đặc biệt chạy tới nói cho tôi biết, ngay cả cậu cũng biết thì tôi có thể không biết sao? Tôi mới từ quân ủy trở về đấy.” Hàn Việt ngồi trong phòng khách nhỏ bên ngoài phòng bệnh, cáu kỉnh nới lỏng cà-vạt, “Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, Long Kỉ Uy không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà là bị người ta cưỡng ép kích thích.”
Bùi Chí hoảng sợ: “Cưỡng ép kích thích! Vậy căn cứ điều trị hiện tại thế nào?”
“Nghe nói lúc hắn tỉnh lại, trong nháy mắt mười mấy thiết bị máy móc đo lường đều nổ tung, sau đó toàn bộ hệ thống thông tin điện tử của căn cứ đồng loạt tê liệt. Cũng may xung quanh đều là hoang mạc, không tạo nên hậu quả nghiêm trọng gì, lúc trước cấp trên đưa hắn đến đó thật sự là quyết định đúng đắn.”
Sắc mặt Bùi Chí trầm xuống: “Không phải nói hắn nên ngủ thêm hai năm nữa sao, cần chi đem hắn cứu tỉnh?”
“XXX năm ngoái bị ung thư não, chắc cậu cũng biết chứ?” Hàn Việt nói ra cái tên của một vị lãnh đạo cấp cao cực kỳ có thế lực, “Hiện tại đã là giai đoạn cuối rồi, tin tức tuyệt mật mới nhất, tựa hồ không còn đường cứu.”
“Mẹ kiếp, người này nếu ngã xuống các người còn không phải tẩy bài lần nữa sao?”
“Cho nên mới đem Long Kỉ Uy cứu tỉnh! Bất quá thứ hắn sử dụng là y dược quân dụng…” Hàn Việt chần chừ một chút, “Tôi cảm thấy không hẳn an toàn. Huống hồ chính hắn cũng khống chế không tốt, một khi xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì chính là thập tử vô sinh. Tôi đoán, quân ủy lần này thật sự muốn đem ngựa chết chữa thành ngựa sống.”
Bùi Chí kinh hoàng trầm mặc một lúc, hỏi: “Vậy Long Kỉ Uy… sau khi xong việc có ngủ tiếp không?”
“Cậu sợ?” Hàn Việt sắc bén liếc nhìn hắn một cái, “Sợ cái khỉ gì, Long Kỉ Uy có điên cuồng đến mấy cũng là con người thôi, đơn thương độc mã, bất luận thế nào cũng không thể đối kháng nổi với mấy gia tộc có công dựng nước. Hơn nữa, cậu cho là mớ lý thuyết của hắn thích hợp với cục diện chính trị hiện giờ sao? Những việc hắn làm trước khi ngủ, đã đủ để đem quân ủy từ trên xuống dưới đắc tội hết một lượt rồi. Nếu không nhờ thứ đó cứu hắn một mạng…”
Hàn Việt đột ngột im lặng, tựa hồ ý thức được không nên thảo luận quá nhiều ở bệnh viện như vậy: “Tóm lại cậu đừng hoảng hốt, cứ xem tình hình rồi tính sau. Bùi gia xem như an toàn, nếu Long Kỉ Uy muốn ra tay thì đứng mũi chịu sào chính là Hàn gia — hai năm nay tôi quả thật thăng chức quá nhanh, Hàn Cường cũng không nên đưa vào đúng lúc này…”
Thời điểm nói câu cuối cùng, ngữ điệu của Hàn Việt trầm xuống, ấn đường gắt gao nhíu lại một chỗ.
Bùi Chí không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai hắn, đưa qua điếu thuốc.
Hàn Việt phẩy tay từ chối, chỉ chỉ về hướng cửa phòng bệnh, “Coi chừng sặc khói.”
Bùi Chí chế nhạo: “Sớm ôn nhu như vậy không phải tốt hơn sao.”
Hàn Việt ha ha cười, đứng lên đi về phía cửa phòng bệnh, hoàn toàn lờ phắt đi ký hiệu [Xin chớ làm phiền] bên ngoài, đường đường chính chính đẩy cửa ra.
Hắn cũng quả thật tự nhiên như không.
Bùi Chí liếc mắt nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt một cái, xoay người sang chỗ khác châm thuốc, ‘Cạch’ một cái vang lên tiếng đánh lửa.
Ngoài cửa sổ vốn dĩ tràn ngập ánh mặt trời xán lạn, lại không biết từ khi nào gió đã nổi lên, thổi tới một tầng mây thật dày.