Ngày kế tiếp, Xa Cừ không thấy đâu. Ta không hỏi Trọng Liên. Bọn họ đi về đâu, ta liền đi theo hướng đó.
Hướng đông nam là Trọng Hỏa cung, mà xe ngựa lại chạy theo hướng ngược lại. Trọng Liên hẳn đã tính toán đi kinh sư đón Tuyết Chi.
Buổi sáng, ăn một chút điểm tâm canh gà lót bụng, trước khi ngồi lên xe ngựa, ta chỉ vào xe của hộ pháp, câu đầu tiên nói với Trọng Liên là:
“Ta ngồi đây.”
“Được.”
Trọng Liên nhìn qua rất tốt, giống như là đêm trước không hề phát sinh chuyện gì — ngoại trừ tư thế đi đường có vẻ mất tự nhiên.
Ta trèo lên xe ngựa.
Lưu Ly liếc ta một cái, không mấy hữu hảo. Hải Đường cũng liếc ta một cái, không nói lời nào.
Chu Sa thì thẳng tắp trừng mắt nhìn ta:
“Chỗ cung chủ bên kia rộng như vậy, sao cứ phải lách vào chỗ chúng ta?”
“Càng nhiều càng vui mà. Bằng không ta đi nói với Vũ Văn trưởng lão, bảo ông ấy đổi vị trí cho ta?”
“Không không không, ngươi về chỗ cũ đi.” Chu Sa túm ta lôi về. “Từ chỗ này đến kinh sư phải mất ba canh giờ, ngươi không thể ngồi suốt với chúng ta được. Ngồi trong không chịu đựng được đâu.”
“Có mỹ nữ làm bạn, có gì không chịu được?”
(Aki: Ý tiểu Hoàng điểu là Liên tỷ tỷ không phải ‘mỹ nữ’?)
“Lâm Vũ Hoàng, ngươi…” Chu Sa nói một câu, máu như nóng lên, từ từ dâng lên hai bên má.
“Có Hải Đường tỷ tỷ, nhân sinh còn cần theo đuổi điều gì.”
Chu Sa không cần đun nóng, trực tiếp sôi trào.
Hải Đường chỉ e lệ mà cười.
Trong Trọng Hỏa cung này, nếu muốn nói người nào bình thường nhất, đó là Hải Đường. Nhưng nói tới người không bình thường nhất, cũng chính là Hải Đường. Tính cách của nàng có một đặc điểm nổi bật, đó là không có đặc điểm gì cả. Cách nói năng không ôn hòa, không tức giận, nói chuyện không nhiều không ít, cống hiến không lớn không nhỏ, hơn nữa, còn không có ham mê.
Ngay cả người như Xa Cừ, cũng có nhược điểm lớn nhất —- quá mức chấp nhất với Trọng Hỏa cung.
Kỳ thực đây là chuyện vô cùng đáng sợ.
Không có đam mê, trên tính cách không có nhược điểm. Người khác ngoại trừ giết nàng, tuyệt không có cách chế trụ nàng.
Hải Đường sở dĩ trở thành người đứng đầu tứ đại hộ pháp, cũng là vì vậy.
Lưu Ly nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm hoài xuân thu:
“Cùng ở một chỗ với Lâm Vũ Hoàng ba canh giờ, một tấc cũng không rời. Chỉ nghĩ muốn thôi, cũng thấy đáng sợ.”
Sau khi ta lên xe ngựa, người oán hận nhiều nhất chính là Chu Sa, nói nhiều nhất cũng là Chu Sa.
“Trong chốn giang hồ này mỹ nữ vô số, các ngươi có thể kể được bao nhiêu người? Có thể không? Có thể không? Lâm Vũ Hoàng, ngươi không thể sao? Ta biết ngươi không thể mà.”
“Hải Đường tỷ tỷ kìa.”
“Ừ, ừ, ách, Hải Đường thì đương nhiên. Song, đừng để cho nha đầu họ Sở kia nghe được, bằng không sắc mặt nàng ta sẽ tối lại đó. Còn có còn có, ta nói mỹ nữ, là nhân vật thành danh.”
“Hải Đường tỷ tỷ cũng vô cùng nổi danh.” Ta loan loan mắt nhìn về phía Hải Đường. “Một trong tam đại mỹ nữ.”
Hải Đường vẫn cười nhạt.
Đại tỷ này, lãnh khốc vô cùng. Không biết có phải do ở cùng Trọng Liên quá lâu hay không mới biến thành như vậy, không quan tâm chuyện nhân sinh.
“Mỹ nữ là những nhân vật truyền kì đó, không chỉ dựa vào mỹ mạo mà nổi danh. Giống như năm đó có Thượng Quan Nhã Ngọc (chả trách Thải nhi sao yêu thía!!!), sau đó còn có Bàn Tư Tư, còn có Hách Liên Kinh Hồng (cảm khái: tiểu Hoàng điểu cũng coi như được cái mã), còn có mỹ nhân nổi danh rắn rết nổi danh nhất Tiết Hồng, cùng băng sơn Bộ Sơ.”
“Hách Liên Kinh Hồng và Bộ Sơ chưa hề nghe qua. Có địa vị gì?”
“Hách Liên Kinh Hồng là tiểu thư khuê các nổi danh. Có thể nói, võ lâm thời đó, không ai có thể tìm ra nữ tử có điều kiện tốt hơn nàng. Phụ thân của nàng là võ lâm minh chủ, mẫu thân là ái nữ của tướng quân, thúc thúc là Đại tướng quân, thúc thúc khác là Võ Trạng nguyên, có một đại cữu cữu là phó chưởng môn Vũ Đương.”
(Aki: Wow… gia thế này…. liếc tiểu Hoàng điểu. Ôi, cuộc đời đưa đẩy a….)
Ta thở dài: “Loại gia đình này, nam nhân đều ao ước.”
Hải Đường nói. “Chính là vì điều kiện quá tốt, nam tử theo đuổi tới cửa đều bị phụ thân nàng đuổi ra. Nàng hai mươi mốt tuổi còn chưa xuất giá. Sau đó, nàng yêu thương một nam nhân chơi bời lêu lổng, nam nhân kia võ công không phải xuất sắc, tuổi còn nhỏ hơn nàng. Và quan trọng nhất, hắn có thê thất.”
“Sau đó phụ thân nàng liền đem tức phụ của nam nhân kia lén giết, để hắn danh chính ngôn thuận thú nàng về, đúng không?”
“Không có. Phụ thân nàng muốn giết nam nhân kia, kết quả nam nhân đó thuyết phục nàng ăn trộm bí kíp võ công trong nhà, cùng hắn bỏ trốn. Nàng làm theo. Một năm sau, nhân mã của phụ thân nàng rốt cuộc phát hiện nàng ở một thôn nhỏ. Khi đó nàng còn đang mang thai, nam nhân kia không ở đó.”
“Cặn bã!” Ta đại thán. “Sau đó thì sao?”
“Nàng biết phụ thân nàng sẽ không cho nàng giữ đứa nhỏ này, tại thôn đó cưỡng ép mình sinh con, sau đó theo họ trở về.”
“Sau đó?”
“Sau đó nàng chết.”
“Đã chết?”
“Ừ, chuyện của nàng huyên náo cả giang hồ, quét rác vào mặt phu thân nàng, thế nên hạ lệnh giết nàng.”
“Nam nhân kia rốt cuộc bị gì vậy? Nữ nhân này mà không hảo hảo quý trọng.”
“Ban đầu hắn đương nhiên không, sau khi học võ công của nàng trộm được, rất nhanh trở thành phó bang chủ của Thải Liên Phong.”
Thoáng chốc trên lưng chợt lạnh, ta thấp giọng hỏi: “Hắn tên gì?”
“Lâm Lập Đường.”
Trên lưng ta hoàn toàn mát mẻ.
Hách Liên Kinh Hồng này, là lão mẫu của ta.
Lão cha của ta khác ta tới long trời lở đất, đời này của ta a, thật sự là không có thói quen sống cùng người thân. Bây giờ đột nhiên lại mọc ra một lão mẫu, không phải bởi vì ghét ta mà vứt bỏ ta, mà là vì muốn bảo vệ ta. Chỉ bằng tình cảm lúc ấy của nàng với cha ta, nhất định không nỡ bỏ rơi một tiểu hài tử đáng yêu như vậy.
Đứa trẻ trên thế gian này bị vứt bỏ, nếu không phải do xuất thân quá tốt, thì là sinh ra số đã xui. Ta bắt đầu nghĩ, tiểu tử Lâm Hiên Phượng kia là kim chi ngọc diệp rồi, vậy ta khẳng định là loại sinh ra số xui đi.
Không nghĩ tới, ta lại có một người mẹ nổi danh như truyền kỳ. Tuy rằng danh nổi không sáng sủa gì, nhưng ít nhất ta cũng biết mẹ mình tên gì.
Giờ nói với ta chuyện này, cảm giác như có người nói với ta rằng: trước khi chết có người để lại cho ta một ngàn vạn lượng hoàng kim, nhưng đến cuối cùng hoàng kim vẫn sẽ bị cướp đi, đó là đạo lý.
Trọng Liên giết chết cha ta, không, Lâm Lập Đường, thực sự là giết tốt, giết tuyệt.
Ta hỏi: “Vậy, Bộ Sơ là người như thế nào?”
Hải Đường nói: “Thánh nữ của Song Thành lâu.”
“Song Thành lâu? Chưa nghe bao giờ.”
“Đương nhiên là ngươi chưa nghe bao giờ. Ai cũng nói Song Thành lâu là ảo ảnh. Vừa thành lập được một tháng, liền tan thành mây khói.”
“Sao lại thế?”
“Chính nàng ta đốt.”
“Bộ Sơ? Bộ Sơ! Bộ Sơ là nữ nhân tàn nhẫn nhất, biến thái nhất trên thế gian!” Chu Sa chen miệng vào. “Võ công của ả không cao, chỉ có cái bộ dáng xinh đẹp, đã vênh váo hung hăng như thể mình cái gì cũng có! Lại còn tự mình tạo một giáo phái, đặt tên Song Thành, tự phong Thánh nữ, coi mọi người như cái rắm vậy, thật sự quá mà. Ả thiêu hủy Song Thành lâu, giết hết thuộc hạ của mình, đơn giản vì tâm tình ả không tốt.”
Hải Đường nói: “Cũng không thể nói như vậy. Người của Song Thành lâu đều là những nữ nhân như hoa như ngọc, võ công chiêu thức cũng tao nhã hoa lệ, có bao nhiêu người nói võ công Bộ Sơ giống như múa vậy. Nhưng võ công của nàng không chỉ đẹp, khinh công cùng thân pháp nhất lưu, có khả năng tiêu diệt những đăng đồ tử [] thèm khát mĩ mạo của nàng trong nháy mắt.”
“Ta vẫn chưa hiểu được, sao Bộ Sơ này lại tự hủy hết thảy?”
“Bởi vì trước đó Cung chủ muốn chiếm đoạt Song Thành lâu.”
“Cung chủ? Tỷ nói Trọng Liên? Việc Trọng Liên muốn chiếm lâu có quan hệ gì với việc nàng ta đốt lâu?”
“Câu trả lời của nàng với Cung chủ là: Đã không phải của ta, người khác cũng đừng hòng có.”
“Vậy bây giờ nàng sao rồi?”
Lưu Ly cười lạnh. “Nữ nhân thì còn có thể ra sao? Không gả cho ai, thì chắc chết rồi.
” Kết quả lại cãi nhau với nữ cường nhân Chu Sa kia.
Ta giữ im lặng.
Người xinh đẹp quả nhiên không có ai bình thường.
(Aki: nhìn trời)
Đến Trường An, bốn phía đều là nhà lầu cao ngất, đèn g đỏ thẫm. Phong cảnh kinh sư quả nhiên phồn hoa hơn nhiều so với các đô thị tầm thường.
Chúng ta dừng lại trước một tòa lầu chiếm vị trí cực lớn.
Phía trên mái cong trước hiên đều có trang trí, treo những chiêu bài hình thoi, năm hình thoi, năm chữ:
Trường An xuân tiệm cơm.
Gió thổi tới, gió thổi khiến những chiêu bài lắc lắc lắc lắc. Trước tiệm cơm không xa, có nhiều tráng hán đang diễn tạp kĩ, bánh xe dưới chân nhanh như chớp vang.
Ta vừa mới vén rèm xe lên, đã thấy Trọng Liên chờ ngoài cửa.
“Hoàng nhi, mỗi lần đến Trường An đều sẽ tới tiệm ăn này. Đi thử thôi.”
Hắn lại bịt kín khăn che mặt. Thực là khiến ta thêm rối bời. Bởi vì trong dạng này, ngoại trừ ánh mắt hắn ra, không thể nhìn ra chỗ khác.
Nhưng mà sau một tối không ngủ, ta đều suy nghĩ chuyện này. Đến hừng đông, ta rốt cuộc biết mình nên làm như thế nào.
Hắn muốn dắt ta, ta rút tay về:
“Không cần, mọi người đi đi. Ta trông xe ngựa.”
Hắn bây giờ, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, ta sẽ không đi. Ta cố gắng hết sức, bảo vệ hắn đến cùng, cho đến khi võ công hắn hồi phục.
Còn về phần tình cảm này, vẫn nên lưu lại cho Hiên Phượng ca.
[] Đăng Đồ Tử: Đăng Đồ Tử: từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân cũng chính vì của Tống Ngọc. Có một lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, khuyên sở vương không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp một chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.” (Aki: Thực tế, chuyện Tống Ngọc với Đăng đồ tử có nhiều dị bản lắm, nhưng ý nghĩa vẫn thế thôi.)