Chúng ta tìm một khách để ngủ trọ, dàn xếp ổn thỏa cho Tuyết Chi, buổi tối cùng Tư Đồ Tuyết Thiên và Hoa Di Kiếm uống rượu, nghe Hoa Di Kiếm nói những thứ Huyết Phượng Hoàng trộm đi cơ bản đều là đồ cổ đáng giá. “Thanh minh thượng hà đồ” và “thổ diễm hòa minh bích”, những thứ đáng giá đều bị lấy đi.
Ba người nói chuyện tào lao một chú, Hoa Di Kiếm đột nhiên hỏi: “Lâu như vậy không gặp, ngươi biến đi đâu thế?”
Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Chiếu cố hài tử.”
Hoa Di Kiếm lại hỏi: “Thật hay giả?”
Ta nhìn Tuyết Chi ngủ say trên giường, không nói chuyện.
Hoa Di Kiếm nói: “Mấy năm gần đây, giang hồ đánh giá Trọng Hỏa cung không được tốt, nói không hề thấy chiêu mộ đệ tử mới, cũng không có tham gia hoạt động của các đại môn phái. Thậm chí có người nói Trọng Hỏa cung sắp diệt môn rồi. Sao thế, Trọng Liên không quản sao?”
Ta nói: “Hắn đến bây giờ vẫn không khôi phục thần trí, ta chỉ có thể dùng hết sức quản… Chỉ là…” Suy nghĩ hồi lâu, không biết như thế nào mới đúng.
Hoa Di Kiếm nói: “Không ai nghe lời ngươi, đúng không?”
Ta ngẩn người, Hoa Di Kiếm quả nhiên là kiếm khách ngay thẳng, cả khi nói chuyện cũng thẳng như ruột ngựa. Song huynh ấy tốt bụng bổ sung vài câu, làm cho tiểu tâm can của ta càng đau: “Trọng Hỏa Cung vốn là một môn phái có tính bài ngoại, ngươi không mạng họ Trọng, đương nhiên không có thể thay thế Trọng Liên.” Ta đang muốn cảm kích, huynh ấy lại một gậy đánh lên đầu ta: “Dù sao thì Trọng Liên vốn ánh mắt sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách lại tương đối cẩn trọng, đệ tử Trọng Hỏa cung đều coi hắn như thần, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Ta cười cười, cạn chén, trốn tránh đề tài. Giận mà không dám nói gì, còn phải liên tiếp cười mạnh mẽ, để tránh người khác nhìn thấu tâm tư. Sau khi Trọng Liên phát điên, ta nghĩ trên giang hồ ngang ngược giương nanh múa vuốt đều không được, không có ai che chở cho ta. Nếu gặp phải Vũ Văn công tử thứ hai, chỉ sợ ta chẳng những không thể làm bộ người tốt cứu hắn, còn phải xử lý hắn để phòng trừ hậu họa sau này.
Giống như Hoa Di Kiễm, cũng không thể trăm phần trăm thổ lộ tình cảm. Thanh danh của huynh ấy rất tốt, nói không chừng ngày nào đó người ta gặp chúng ta ở cùng một chỗ, phải giết ta để có được lòng tin, ta có khi cũng không đề phòng, bị chém đôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Dù sao cũng không thể nói chuyện người, có đôi khi sẽ cảm thấy từng chút từng chút tịch mịch, nhưng rất nhanh sẽ qua đi. Hơi mệt mỏi ngẫm lại, chờ một ngày Tiểu Liên nhà ta khôi phục, khi đó đến phiên ta bảo vệ hắn.
Hoa Di Kiếm thật sự quyết tâm tiêu diệt Huyết Phượng Hoàng, diệt cùng giết tận. Đáng tiếc lúc huynh ấy bắt đầu đi đuổi giết, Tuyết Chi nhà ta buồn ngủ, ta đương nhiên làm tốt vai trò người cha, không có thời gian quản việc khác. Bằng không thật muốn nhìn bộ dạng của Độc nương tử trong truyền thuyết. Thế nên ngày sau đó, ta liền theo đuôi, Tuyết Thiên đóng vai con ghẻ, liên tục quấy rầy Hoa Di Kiếm, thẳng đến Triều Châu.
Đặc sản của Triều Châu là Từ hoa, nghe qua đang hạ giá, nhưng trên thực tế mứt quả là cực phẩm. Từ hoa có thể tốn tới mấy ngàn lượng bạc, cho nên Hoa Di Kiếm chỉ với lý do đơn giản như thế quyết định, Huyết Phượng Hoàng nhất định sẽ đến nơi này. Hoa Di Kiếm nghiên cứu Huyết Phượng Hoàng, Tư Đồ Tuyết Thiên nghiên cứu từ hoa, ta nghiên cứu như thế nào mới có thể làm cho nha đầu chết tiệt Trọng Tuyết Chi kia ngậm miệng, ba người lại tách ra hoạt động.
Cầu hỉ thước nơi tình nhân gặp gỡ, cầu Lam tác hợp Bùi Vân, cầu ban duyên Bạch Xà, cầu Tương Tử ta mang theo con gái chạy khắp nơi.
Ra cổng phía đông Triều Chiêu, phải qua cầu Tương Tử của Hàn Giang.
Tháng ba Hàn Giang xuân thủy điều điều, mười tám toa thuyền khóa họa kiều. (chắc tả cảnh sông đẹp.) Tám cảnh Triều Châu nổi tiếng tiên hạ, cảnh nơi cầu này tuyệt đối là hàng thượng phẩm. Người đi trên cầu, phía đông là rừng núi cao cao, phía tây là phố xá sầm uất, phía nam ngắm Phượng Hoàng châu, phía bắc ngắm núi Kim Thành.
Trời xanh mây trăng, cầu in bóng nước. Thiên địa lục hợp, sông núi hữu tình.
Ta ôm Tuyết Chi đứng ở trên cầu, vừa định tán thưởng cảnh sắc sông núi, Tuyết Chi ngáp dài một cái, tựa trên vai ta ngủ.
Ta thở dài một tiếng, nhìn thấy trời nước mênh mông mà ngẩn người.
Hoa mai rơi như tuyết. Người miền nam Triều Chiêu thích màu trắng thuần của hoa mai. Mỗi khi cánh mai phập phềnh trên mặt nước, mọi người đều tán dương: “Lạc địa bất toái, lạc thủy nhi bất trầm”. (rơi đất không vỡ, rơi nước ko chìm, để bản Hán Việt hay hơn!) Cao ngạo cứng cỏi, niên niên tuế tuế.
(đây rồi, bắt đầu đoạn tan nát tim ta…)
Hoa mai. Người trong giang hồ chỉ cần nhắc tới nó, đều sẽ tự khắc nghĩ đến một người, hay đúng hơn, là một truyền kỳ. Người nọ chết đi đã lâu, nhưng không ai có thể quên hắn trước khi chết thiêu đốt sinh mệnh xinh đẹp của mình, càng khiến lòng người kinh sợ. Khi đó, hắn so với Trọng Liên còn mạnh hơn rất nhiều.
Lộng Ngọc cùng Trọng Liên, nổi danh Trung Nguyên song hùng, bất phân thắng bại. Bất đắc dĩ, một người chết, một người bị điên.
Tất cả đều bời vì “Liên Dực.”
(lăn ra đất Lộng Ngọc ơi, Thải nhi ơi, Quỳnh Thương ơi, Diên tỷ ơi….)
Tuyết Chi đúng là dễ ngủ. Một mảnh trắng xóa in trên mặt sông cũng không có gì là đẹp, học người khác tuổi xuân phiền muộn đã qua, vẫn nên quay lại thực tế, làm cha quan trọng nhất. Ta ôm Tuyết Chi xoay người, chuẩn bị quay về khách bố trí chỗ ngủ cho nó.
Chính là vừa lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đứng trên cầu Tương Tử. Cách chỗ ta không xa.
Sông núi khói hoa, cỏ mịn cát bằng, nước chảy nhẹ nhàng.
Mắt trong như nước, má tuyết hạnh đào, áo trắng hơn tuyết, tơ vàng trên áo.
Thực sự rất đẹp mắt, dáng người cũng hấp dẫn, đúng là cực phẩm. Chỉ là sao nữ nhân che mặt này nhìn thật quen mắt. Vừa định đi qua, nàng lại bước qua đây. Còn đứng trước mặt ta, hướng tới ta hành lễ: “Công tử.”
Âm thanh mềm mai khiến đầu ta run lên, cả người run lên.
Ta kiềm chế tâm lý khấn trương của mình, đưa một tay đỡ nàng đứng lên: “Không cần đa lễ, cô nương có gì chỉ giáo?”
Ánh mắt của nàng chuyển qua cổ tay đang bị ta cầm, bỗng nhiên rụt tay về. Ta xấu hổ cười trừ: “Thất lễ.”
Nàng lắc đầu, cúi mặt xuống, cười nhẹ: “Công tử là người Triều Châu?”
Ta nói: “Không phải, chỉ đi nang qua nơi đây.”
Nàng đang định nói tiếp, một thanh âm người khác đầy tế xuất hiện: “Hoàng nhi, người đang thông đồng với phụ nữ có chồng hả?” Tuyết Chi không biết đã tỉnh khi nào, trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta nói: “Thông đồng cái đầu con, người ta rõ ràng là hoa cúc khuê nữ, con phải xưng hô cho đúng.”
Tuyết Chi nói: “Nếu là hoa cúc khuê nữ, Hoàng nhi càng dễ thông đồng.”
(được, Tuyết Chi, cố lên! đây chính là bản lĩnh của kẻ thuần phục Thương Quan — ý nhầm, lại lượn sang truyện khác rồi.)
Ta, ta muốn giết nha đầu thối này!
Cô nương kia cười nói: “Đây là muội muội của công tử sao?”
Ta nói: “Không, là con gái ta.”
Cô nương kia nói: “Thật sao? Nhìn không ra công tử còn trẻ mà có con gái đáng yêu như thế. Có thể nói cho tiểu nữ biết tên muội ấy không?”
Ta trả lời: “Trọng Tuyết Chi.”
Cô nương kia cân nhắc nói: “Trọng Tuyết Chi… Tuyết Chi, có thể cho ta ôm một cái được không?”
Tuyết Chi quay đầu, liếc nàng khinh thường, nói: “Không được.”
Cô nương kia giật mình. Ta nói: “Tuyết Chi, tỷ tỷ chỉ thích con thôi mà.”
Tuyết Chi trừng mắt liếc ta: “Con ghét nữ nhân lai lịch không rõ ràng. Hoàng nhi, không được lấy tiểu thiếp!”
Ta rốt cuộc bị tiểu hài tử này chọc giận: “Sao con không biết phép tắc thế hả?”
Tuyết Chi cũng nổi giận, mắng lại: “Hoàng nhi thối, đột nhiên mắng con! Bộ dạng nàng ta khó coi, còn cao như thế! Bất nam bất nữ! Giống hồ ly ! Con ghét lão bà như thế!”
(bất nam bất nữ…. giống hồ ly … Chi nhi à, cái này là nói về đại phụ thân nhóc đó…)
Lần này, ta hoàn toàn không có thời gian giáo huấn Tuyết Chi, vội ngẩng đầu nhìn cô nương kia. Nàng đang lùi từng bước, cách khăn che mặt cũng có thể nàng đang cắn răng. Ta vội la lên: “Cô nương, thực xin lỗi, tính cách con gái ta thực sự rất…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã nhảy xuống cầu Tương Tử.
Ta kinh hãi, tiến lên phía trước, thấy nàng đạp nước mà đi. Thở hắt một hơi, ta lại tự hỏi đây là loại người gì.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Hoa Di Kiếm: “Vũ Hoàng, ngươi biết Huyết Phượng Hoàng?”