[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Vốn Dê Không Dễ Chọc

chương 5-2: trung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gã gia nhân vừa tiến vào, nhìn thấy sắc mặt chủ tử nhà mình, suýt nữa bị hù dọa đến muốn ngã luôn ra đất, may mà Bách Vị nhắc nhở hắn, lúc này mới nhớ tới chính mình là việc phải bẩm báo vì vậy vội vàng nói:

”Hồi gia, đã bắt được kẻ lừa gạt mang phu nhân đi bán lúc trước rồi, bây giờ đang trói trước cửa, chờ gia cùng phu nhân xử trí.”

“Cái gì? Bắt được rồi?”

Bách Vị lập tức hết sức phấn khởi đứng lên, xoay người lại lôi kéo tay áo Giang Hãn nói:

“Hãn ca ca, đi, chúng ta đi nhìn cái tên ghê tởm kia một cái.” Nói xong lôi kéo Giang Hãn chạy đi.

Giang Hãn vì cũng muốn trừng trị cái kẻ đã lừa bán Bách Vị đi lại còn lừa hắn đếm tiền hộ, vì vậy liền cũng tùy ý Bách Vị lôi kéo, cùng hắn đi tới trước cửa.

Chỉ thấy trên mặt đất một người tuổi còn trẻ người hết sức tuấn tú đang bị trói chặt, chỉ bất quá ánh mắt láo liên, mang theo một cỗ tà khí.

Giang Hãn nhớ tới việc hắn đã bán Bách Vị vào thanh lâu chịu khổ, trong lòng không khỏi bực bội, hừ lạnh một tiếng vừa muốn mở miệng, thì thấy Bách Vị tiến lên, đắc ý lớn tiếng nói:

“Ha ha ha, đồ bại hoại nhà ngươi, cũng có lúc rơi vào trong tay ta, hắc hắc, xem ta lúc này thu thập ngươi như thế nào, ta muốn đem ngươi, uh, đem ngươi…”

Hắn suy nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra được cách nào để trừng phạt hắn cho xứng đáng, song vì bản tính thiện lương, mà thật sự không có ý kiến gì hay, vì vậy không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại hướng Giang Hãn cầu trợ giúp nói:

“Hãn ca ca, ngươi nói chúng ta muốn thu thập cái tên vô lại này như thế nào?”

Giang Hãn cùng Kiều Phúc được một phen cười nghiêng ngả, mà ngay cả gã “phạm nhân” đang bị trói kia cũng không ngoại lệ, nếu không phải đang bị trói có lẽ hắn cũng đã lăn lộn trên mặt đất mà cười tiếp rồi.

Bách Vị quay đầu lại, giận dữ nói:

”Ngươi cười cái gì? Có phải ngươi tưởng rằng Tiểu Dương ta dễ chọc đúng không? Nói cho ngươi biết, ta không dễ chọc đâu, làm cho ta nổi nóng lên, ta đem ngươi… ta đem ngươi… ta đem ngươi… tiền dâm hậu sát.”

Hắn tức giận, thật sự nghĩ không ra biện pháp tàn khốc gì, nên mang phương pháp cũ mèm trong tiểu thuyết ra doạ, nhất thời làm cho Giang Hãn cùng Kiều Phúc lại chảy đầy mồ hôi lạnh. Kiều Phúc nghĩ thầm Bách Vị quả thật rất phóng khoáng a, như thế nào mà gia vẫn không đem hắn ăn tươi nhỉ?

Người trẻ tuổi đang bị trói trên mặt đất ha hả cười nói:

”Ta cười ngươi cái gì? Ta cười ngươi đã trưởng thành như vậy rồi, nghe nói cũng ở trong thanh lâu vài ngày rồi, như thế nào ngươi vẫn còn ngây thơ đến mức ngu ngốc như vậy, ha ha ha, tiền dâm hậu sát, nếu như là Giang công tử này nói, ta còn có thể tin tưởng, bất quá ngươi a, ha hả, bản thân ta thật đúng là muốn nhìn xem ngươi tiền dâm hậu sát ta như thế nào dây.”

Bách Vị tức giận đến cực độ, vừa lại không cách nào phản bác, chỉ có thể lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay ra sức cắn xé cho hả giận, đây là khăn Hương Tuyết làm cho hắn, ngày thường không nỡ dùng, lúc này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nên mới lấy ra để trút giận, nhưng lại bởi vậy mà có vẻ bộ dáng càng thêm đáng yêu, làm cho tên lừa đảo kia không nhịn được mà càng cười lớn hơn.

Bách Vị chạy vội tới bên Giang Hãn, một bên nghĩ chính mình chẳng lẽ nhân không có uy nghiêm như vậy sao? Một bên túm tay áo Giang Hãn gọi:

”Hãn ca ca, hắn… hắn lại khi dễ ta, ngươi… ngươi giúp ta đánh hắn, hung hăng đánh hắn.”

Nói xong nhào vào trong lòng Giang Hãn trong miệng vẫn cắn cái khăn thêu đôi chim uyên ương đang đùa nghịch với nhau đó.

Giang Hãn chỉ cảm thấy tiểu dương này quả thực chính là tâm can bảo bối của mình, trong lòng thầm than thở nhưng lại có chút kiêu ngạo, vì Bách Vị chẳng biết làm gì ngoài việc đi mách mình cả, thật đáng yêu. Vì vậy từng bước tiến lên, lạnh lùng nhìn người nọ nói:

“Ngươi thật sự rất đắc ý? Ngươi cũng biết Bách Vị là tiểu thiếp của ta, ngươi dám lừa gạt hắn đến loại địa phương như Yến Sa Lâu, ngươi tự chọn đi, muốn chết kiểu nào thì nói.”

Kiều Phúc tiến lên nói:

“Hồi gia, người này tên là Hỉ Thước, là vừa mới bắt được ở ngõ Thiên Thủy…”

Không đợi nói xong, Giang Hãn liền cau mày nói:

“Hỉ Thước? Như thế nào có thể, lầm bầm, cái gì mà Hỉ Thước, ta thấy gọi là quạ đen thì đúng hơn.”

Kiều Phúc cười nói:

“Đúng vậy đúng vậy, gia, chỉ bất quá, cái gã này kỳ thật cũng rất ngu ngốc, ta điều tra một chút, hắn làm tên lừa đảo một năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ lừa được duy nhất một mình Bách Vị, ngược lại chính hắn cũng bị người ta lừa lại, chỉ bất quá người này bản lĩnh chạy trốn hết sức cao minh, sau khi bị bán lần nào hắn cũng chạy thoát.”

Hỉ Thước trên mặt đất nghe Kiều Phúc nói ra quá khứ của hắn, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ bừng, ngao ngao hét lớn:

“Nói bậy, cái gì mà chỉ có thể lừa được một mình tên ngốc kia chứ? Ta trước đây đã lừa được một vị hoàng hoa khuê nữ, ngươi đừng xem thường ta.”

Kiều Phúc nhịn cười nói:

”Không sai, hắn là lừa gạt thành công nữ tử đó, chỉ bất quá người đó vốn nổi danh trong thành Thương Dương là một sửu nữ, năm hai mươi tám tuổi, vẫn là không có ai tới cầu hôn, mỗi lần xuất môn, nàng đều phải mang một tấm lụa trắng để che mặt, ngày ấy khi đi dâng hương bị Hỉ Thước này gặp phải, đại khái thấy sửu nữ này vóc người hoàn hảo, bởi vậy liền lừa gạt đi, sửu nữ nọ kỳ thật biết hắn là kẻ lừa gạt rồi, nhưng không sợ hãi, lại còn phi thường mừng rỡ, liền theo hắn đi, ai ngờ được bị hắn đem đi bán, nhưng lại làm cho tú bà sợ đến ngất đi, vội vàng đem sửu nữ trả về. Sửu nữ nọ không thuận theo không buông tha, cuối cùng thiếu chút nữa bắt hắn… Cái này, Hỉ Thước khó khăn lắm mới thoát khỏi sự dây dưa của sửu nữ này, từ đó về sau hắn không cách nào đặt chân vào thành Thương Dương, liền chạy tới nơi này…”

Không đợi hắn nói xong, người trong đại sảnh toàn bộ đều cười đến lăn lộn trên mặt đất.

Hỉ Thước vẻ mặt đỏ bừng, nhưng Kiều Phúc nói chính là sự thật, cũng không có cách phản bác.

Bách Vị đi tới bên hắn, ngồi xổm trước mặt hắn ha ha cười nói:

“Nguyên lai ngươi so với ta còn ngu ngốc hơn, mặc kệ thế nào, ta tìm được Hãn ca ca vừa anh tuấn vừa rất ôn nhu với ta, lại là đệ nhất công tử của thành Kim Lăng, nhưng ngươi lại tìm đến sửu nữ kia, ha ha ha…”

Chính là đang ha ha cười nói, lại có một hạ nhân báo lại nói:

“Hồi gia, Phương bang chủ tới, đang chờ ngài ở đại sảnh.”

Giang Hãn nghi hoặc nói:

”Này là lúc nào rồi, tên Phương Cực kia sao lại… mời hắn vào đây đi.”

Bỗng nghe Hỉ Thước hét to một tiếng, lăn lộn trên mặt đất nói:

“Đừng cho hắn qua đây, đừng cho hắn lại đây, Giang công tử, ta bán tiểu thiếp của ngươi, ngươi nên hận ta, vậy bắt ta làm hạ nhân nhà ngươi đi, làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ cần không đem ta giao cho cái tên ác nhân kia, a a a..!”

Hắn đột nhiên lớn tiếng kêu thảm thiết.

Giang Hãn ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy hảo Phương Cực đã đứng ở cạnh cửa, lạnh lùng mà chằm chằm nhìn Hỉ Thước, một bên âm trắc trắc () nói:

”Ngươi nói ai là ác nhân, hử?”

Ác nhân tự có ác nhân ma (), những lời này vào lúc này được thể hiện đầy đủ, chỉ thấy Hỉ Thước vừa nhìn thấy Phương Cực, lập tức quỳ xuống trước mặt Bách Vị, khóc lóc nói:

”Bách Vị huynh, ta biết trước kia ta có lỗi với ngươi, nhưng là… nhưng là ta cũng vậy. Bất đắc dĩ a, ngay hôm đó ta đã bị báo ứng rồi, rơi vào tay cái tên xấu xa này, ngươi đại nhân không so đo với kẻ tiểu nhân nhất định phải cứu ta a, Bách Vị huynh…”

Bách Vị là người hay mềm lòng, nhìn thấy Hỉ Thước khóc lóc thảm thiết như vậy, không kềm được bắt đầu đồng tình với hắn, đang muốn mở miệng vì hắn cầu tình, đã thấy Giang Hãn không chút lưu tình mà hướng về phía Phương Cực lạnh lùng nói:

“Huynh đệ, lúc này ta cho ngươi mặt mũi, trông nom con chim nhỏ này của nhà ngươi cho tốt, còn dám lừa bán Tiểu Dương nhà ta, thì sẽ không phải là bộ dạng hoàn hảo không bị thương tổn gì như hôm nay đâu.”

Phương Cực liền vừa ôm Hỉ Thước vừa chắp tay nói:

“Cám ơn, sau này nhất định ta sẽ báo đáp.”

Giang Hãn cười nói:

“Huynh đệ chúng ta sao còn nói đến những lời này, sau này đừng cho hắn ra ngoài chạy loạn thì hơn, ta thấy hắn cũng không thông minh, đừng để đến lúc lại bị người ta lừa gạt đi mất rồi thì người huynh đệ của ta à, lúc đó sẽ “náo nhiệt” lắm đấy, ha ha.”

Phương Cực gật đầu:

”Yên tâm! Hắn không có cơ hội chạy loạn nữa đâu.”

Nói xong liếc mắt nhìn Bách Vị đang đứng bên cạnh Giang Hãn một cái, cười nói:

”Lúc nào tổ chức tiệc mừng thì đừng quên thông tri một tiếng, ta mang theo các huynh đệ lại đây nháo động phòng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio