[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Vốn Dê Không Dễ Chọc

chương 8-2: hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Hãn linh cơ khẽ động, thừa dịp nói:

“Tiểu Dương a, ngươi dưỡng bao nhiêu dê con cũng được, thế nhưng ngươi phải nói cho ta biết, vì sao mấy ngày nay ngươi không thích ăn cái gì, bộ dạng lại miễn cưỡng như thế, nếu ngươi không như vậy, ta cùng Hương Tuyết làm sao có thể nghi ngờ là ngươi đang có bảo bảo chứ, nếu như không phải là ngươi đã hoài thai thì là tại bọn đệ tử ở học đường lại khi dễ ngươi sao? Nhưng tiên sinh lại nói không có a, tới, ngươi nói cho Hãn ca ca, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Vừa nói tới cái này, Bách Vị liền nhíu mày, quá nửa ngày mới lắp bắp nói:

“Kỳ thực… kỳ thực cũng không có gì, ta… ta cũng không phải bởi vì mang thai mới thành ra bộ dạng đó, mà là bởi vì ta bị đau răng! Ai, mấy ngày này răng đau nhức ta thực sự là không muốn sống, đau đến chết đi sống lại, bất quá cũng may hiện tại cuối cùng cũng bớt đau một chút rồi, ta nghĩ đến ngày mai đại khái sẽ không tái đau nhức nữa, đến lúc đó ta lại có thể ăn rất nhiều rất nhiều cỏ xanh, cả người cũng sẽ khôi phục bình thường, các ngươi cứ yên tâm được rồi.“

Cái đáp án này thật đúng là khiến cho Giang Hãn cùng Hương Tuyết không thể nói được gì, Giang Hãn có chút không dám tin tưởng nhìn Tiểu Dương nói:

“Ngươi là yêu tinh cũng sẽ bị đau răng sao? Hơn nữa ngươi đau răng, vì sao không dám nói cho ta biết? Này cũng không phải chuyện gì mất mặt, hại ta còn chạy đi oan uổng mấy tiểu tử thối kia, vì thế bị bọn họ vơ vét rất nhiều tài sản đó.”

Bách Vị cúi đầu, rầm rì nói:

“Cái kia… đúng là như ngươi nói, ngươi nói yêu tinh cũng có thể bị đau răng sao? Kỳ thực… kỳ thực tuyệt đại đa số yêu tinh đều không bị đau răng, chúng ta là yêu tinh mà, khả… Nhưng chúng ta cũng có bệnh tật, cứ một trăm năm, sẽ có một cái răng bị đau nhức đến chết đi sống lại vài ngày, bất luận dùng biện pháp gì cũng không đỡ đau được, ta thực sự nghĩ hảo mất mặt, mới không dám nói cho các ngươi, ai biết các ngươi lại đi bịa chuyện nói oan cho ta, rốt cuộc chính là bức ta đem bí mật này nói ra, ô ô ô, một trăm con dê không đủ, các ngươi phải bồi ta hai trăm con dê mới được.”

“Được được được, hai trăm con dê, hai trăm con dê.”

Giang Hãn rốt cục có thể thở dài một hơi, thầm nghĩ hoàn hảo, Tiểu Dương tuy rằng hơi tham lam, nhưng không có đặt ra điều kiện, nếu là mỗi một con dê con lớn lại phải đổi con mới, Giang phủ ta sẽ biến thành chuồng dê mất, chỉ bất quá hắn đòi hỏi lại không có hạn định, hắc hắc, lần này ta có thể đem hai con dê con cho hắn ngoạn, đợi sau khi chúng lớn lên lại đổi hai con dê con khác, như vậy phải đổi đến một trăm lần mới đủ hai trăm con dê a, thời gian cũng không ngắn, Giang phủ có thể tránh được tình trạng bị biến thành chuồng dê a.

Hương Tuyết cũng ở một bên cười nói:

“Thật là, này có cái gì hảo mất mặt chứ? Cũng không đến mức không thể nói cho ai biết được a, yêu tinh thì làm sao? Yêu tinh tu luyện đến mức trở thành người được thì cũng như con người, cũng có thể ốm đau chứ, cũng không phải chuyện xấu xa gì. Quên đi quên đi, nếu răng hết đau rồi, ta đây đi lấy cho ngươi một rổ cỏ xanh, cho ngươi ngày mai ăn cho đủ đi.”

Bách Vị lúc này đã bớt đau răng, vì vậy vừa nghe đến hai chữ cỏ xanh, không khỏi lập tức cười tươi, trên mặt giống như hiện rõ hai chữ cảm tạ, khiến Hương Tuyết hé miệng cười, xoay người đi ra.

Giang Hãn ở chỗ này nhịn không được ý nghĩ yêu thương, hơn nữa mấy ngày này hắn thấy Bách Vị rầu rĩ không vui, cũng không miễn cưỡng hướng hắn cầu hoan, thỉnh thoảng yêu cầu hai lần, Tiểu Dương đều nói không khỏe không chịu đáp ứng, bởi vậy đúng là đã bị cấm dục một thời gian, hôm nay sao còn có thể nhẫn được, liền ra ngoài phân phó gia nhân nếu không được gọi thì không cho phép ai đến quấy rầy, sau đó hắn đóng cửa phòng, đem Tiểu Dương kéo lên giường, hai người mây mưa thất thường một phen.

Sang ngày hôm sau bệnh đau răng của Bách Vị quả nhiên biến mất, tinh thần cao hứng gấp trăm lần, mang mấy rổ cỏ xanh Hương Tuyết cấp cho ăn đến sạch trơn, vẫn còn hô thiếu, Hương Tuyết sợ hãi nhìn hắn, cũng không dám cho hắn ăn nhiều, khó khăn lắm mới lừa được hắn ăn hai khối điểm tâm, bản thân ở một bên nhìn thân hình Bách Vị âm thầm suy nghĩ:

“Ai, thoạt nhìn quả nhiên không phải có thai, nhìn hắn ăn thế này không giống người có thai a, chỉ là… chỉ là ta sao lại thấy bụng hắn đích xác nhô lên một khối ni, lẽ nào thật là ta nghi ngờ đến mức nhìn nhầm ư?”

“Hương Tuyết tỷ tỷ, ngươi nhìn bụng ta làm gì, ta cũng đã nói cho ngươi bên trong không có tiểu bảo bảo, ngươi còn không tin sao?”

Bách Vị trong tay cầm hai cây ngô, ngậm đầy một miệng ngô mà nói, không có cỏ xanh, cây ngô với hắn mà nói cũng là đồ ăn không tệ.

Hương Tuyết nhìn hắn ăn đến ngô dính đầy mặt, trong lòng rốt cục triệt để tuyệt vọng, nghe Bách Vị ngây ngô hỏi như vậy, không thể làm gì khác hơn là cười nói:

“Điều không phải, ta đương nhiên tin tưởng Bách Vị, chỉ bất quá ngươi dù sao vẫn nên nhượng ta nhìn một chút đi, trông ngươi ăn ngon như vậy, ta cũng sợ ta sẽ bị con sâu tham ăn lôi kéo, vậy nên không thể làm gì khác hơn là nhìn bụng ngươi a.”

“Cần gì phải vậy, ngươi muốn ăn cứ nói, tới đây ăn cùng ta a. Kỳ thực cây ngô và cỏ xanh ăn đều rất ngon a.”

Hương Tuyết đối với đề nghị của hắn sợ đến liên tục xua tay: hay nói giỡn, ai có thể có cùng khẩu vị với hắn a, hắn muốn ăn cây ngô liền trực tiếp lột cả cây ngô ra gặm a, may mà răng của hắn tốt, nếu không thì không biết sẽ đau nhức đến mức độ nào a.

Hương Tuyết mỉm cười vừa lắc đầu, vừa đi ra ngoài, thầm nghĩ đúng rồi, Bách Vị ăn uống điên cuồng như vậy, không thấy bụng hắn to ra thì mới là kỳ quái a, mình lại nghi ngờ là hắn có thai, cũng thực sự là liên tưởng quá phong phú rồi.

Mới vừa đi đến phía trước, thì thấy Kiều Phúc dẫn theo một đại phu, đối nàng nói:

”Bách Vị hết đau răng chưa vậy? Gia đã thỉnh đại phu đến rồi, cứ để hắn xem một chút đi.”

“Hắn hết đau hẳn rồi, hiện tại hắn đã ăn hết mấy rổ cỏ xanh với ngô, ta thấy nên mời đại phu quay trở về đi, bằng không hắn biết gia đem chuyện hắn đau răng nói cho người khác biết, khẳng định lại muốn phát hỏa.”

Kiều Phúc ngẫm lại cũng đúng, vì vậy thanh toán tiền cho đại phu rồi sai người cung kính tiễn hắn về, một bên lẩm bẩm nói:

“Ai, lúc nào Phương đại phu trở về thì tốt rồi, cũng không cần thỉnh những lang băm này, vì thể diện của Giang phủ, không xem bệnh cũng phải trả tiền.”

Hương Tuyết biết hắn đang nói về Phương đại phu của Giang phủ, là một đại phu còn hết sức trẻ tuổi, bởi vì thái độ làm người cuồng ngạo, thích dùng các phương thuốc cổ truyền, cho nên bị đồng đạo xa lánh, may mà trong lúc cấp bách Giang Hãn đã thu nhận và giúp đỡ hắn, từ đó về sau hắn liền ở lại Giang phủ, nghe bọn hạ nhân nói, phàm là đã được hắn chẩn bệnh, không có bất hảo, hiện tại Phương đại phu bởi vì đi phương Bắc hái thuốc, đã mấy tháng không có trở về Giang phủ, ngay cả Giang Hãn cũng thập phần lo lắng.

Lại bình an vô sự qua hơn một tháng, Hương Tuyết nhưng là thấy Bách Vị càng ngày càng không thích hợp, tiểu gia hỏa này cái bụng càng ngày càng tròn hơn, nàng âm thầm suy xét, thầm nghĩ coi như là vì ăn nhiều đi, cũng không đến mức làm cho cái bụng thành cái dạng này a.

Không chỉ có nàng nghĩ vậy, đến cả Giang Hãn cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng thấy Bách Vị vẫn như cũ ăn cái gì cũng thấy ngon, làm gì cũng hăng hái hoạt bát, khác hẳn với những người mang thai mà hắn biết, bởi vậy hắn không dám tuỳ tiện thỉnh người đến bắt mạch.

Nếu là một đại phu tầm thường, nếu mời tới chẩn hỉ mạch cho một nam nhân, chỉ sợ người ta sẽ phẩy tay áo một cái đuổi đi a, bởi vì… này đúng là vũ nhục chức nghiệp của họ a, nam nhân sao có khả năng sinh hải tử được? Nhưng nếu như không có ai nói trước là đến chẩn hỉ mạch, chỉ sợ đại phu chẩn ra hỉ mạch rồi, sẽ bị dọa ngất, cũng sẽ không dám chẩn thành hỉ mạch, tám phần mười còn có thể bịa đặt thành bệnh khác, này không phải hại Bách Vị rồi sao?

Bởi vì lẽ đó, cho nên Giang Hãn phá lệ muốn gọi Phương Hạo quay về. Mắt thấy bụng của Tiểu Dương càng ngày càng lớn thêm, hết lần này tới lần khác hắn vẫn còn không thừa nhận bản thân mang thai, suốt ngày tinh lực tràn đầy xông loạn nhảy loạn khắp nơi, Giang Hãn cảm giác tim mình tiếp nhận khảo nghiệm càng ngày càng khó khăn, đang muốn liều lĩnh cưỡng chế Bách Vị giả trang nữ nhân, để thỉnh đại phu tới bắt mạch, chợt nghe hạ nhân báo lại:

“Hồi bẩm gia, Phương đại phu đã trở về.”

Giang Hãn mừng rỡ, vội vã cho người mời đại phu đến, hai bên vừa gặp mặt, Giang Hãn liền đem quá trình quen biết Bách Vị cùng với lo lắng hiện tại thuật lại qua loa, Phương Hạo nghe được liền chết lặng người, không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, sớm đã bị Giang Hãn lôi kéo qua phòng Bách Vị, hắn lại thừa dịp hỏi vài chỗ không rõ, Giang Hãn đáp xong, lại hỏi tiếp một lúc thì đã tới phòng của Bách Vị.

Bách Vị vừa ăn xong cỏ xanh, đang vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình, thoải mái vểnh chân bắt chéo nằm ở trên giường, bởi vì Giang Hãn sợ hắn bị lạnh, cho nên trong phòng đốt rất nhiều noãn lô, làm cho trong phòng ấm áp như mùa xuân.

Bách Vị là tiểu dương nên thân nhiệt cao, hắn thấy nóng liền đem y phục vén lên cho mát mẻ, vốn cũng không nghĩ tới Giang Hãn sẽ mang theo ngoại nhân xông tới, bởi vậy khi nhìn thấy hai người tiến đến, không khỏi vội vã hoảng loạn kéo y phục xuống, một bên nghi hoặc nói:

“Hãn ca ca, ngươi dẫn theo người nào lại đây vậy?”

Giang Hãn nói:

”Bách Vị, đây là Phương đại phu của Giang phủ ta, ta thấy bụng ngươi có chút kỳ quái, ngươi mau nhượng Phương đại phu bắt mạch, nhìn xem có đúng hay không có thai rồi?”

Bách Vị phẫn nộ kêu lên:

“Cái gì có thai rồi? Ta ăn ngon ngủ ngon, tinh thần hoạt bát khoẻ mạnh, đây là triệu chứng có thai sao? Không xem, không cần đại phu xem cho ta đâu.”

Phương Hạo kinh ngạc nhìn bụng của Bách Vị, sau đó mặt không chút thay đổi chuyển hướng Giang Hãn nói:

“Gia, này… Bụng phu nhân đã biến thành hình dạng này rồi, ngươi… ngươi, ngươi… ngươi lại vẫn còn không thỉnh đại phu bắt mạch, vẫn… vẫn còn nghi ngờ hắn có hay không mang thai, lão Thiên a, lẽ nào… lẽ nào các ngươi phải đợi hắn sinh hạ hài tử rồi, đến lúc đó mới có thể xác định hắn là mang thai rồi sao?”

Giang Hãn xấu hổ cười cười, đối Phương Hạo nói nhỏ:

”Ngươi nói như vậy bởi vì ngươi chưa thấy qua sức ăn của Bách Vị, lão Thiên a, thực là rất dọa người a, bởi vậy hắn ăn đến bụng thành như vậy, kỳ thực… kỳ thực cũng không kỳ quái lắm đâu.”

Bách Vị nhảy đến trước mặt Phương Hạo nói:

“Hừ hừ, vừa nghe đã biết ngươi là một đại phu luôn nói bừa rồi, lại chỉ dựa vào kích cỡ của bụng ta mà dám xác định là có hoài thai hay không, có rất nhiều người có bụng lớn, lẽ nào bọn họ đều đang có tiểu bảo bảo sao? Rất là buồn cười.”

Nói xong vừa nghi hoặc lẩm bẩm:

“Kỳ quái a, vì sao thế gian đều thích dùng cái loại đại phu y thuật kém cỏi như vậy nhỉ? Vậy người Mông Cổ cũng có người thật cao lớn khoẻ mạnh, nếu như bọn họ làm nghề y, người khác hỏi ”Ngươi là đại phu ở đâu?”, bọn họ nói là Mông Cổ đại phu, lão Thiên a, đây chẳng phải là rất oan uổng sao?”

(Vụ này là từ đồng âm khác nghĩ bên Trung Quốc đó các nàng, 蒙古 cũng có chỗ có nghĩa là lừa gạt, đoán mò, hoặc là nói bừa.)

Hắn nói vậy làm cho Giang Hãn cùng Phương Hạo đều nở nụ cười, Phương Hạo rốt cuộc triệt để cảm nhận được những lời Giang Hãn vừa miêu tả a ”Khả ái, có chút ngốc nghếch, nhát gan, tràn đầy lòng hiếu kỳ”, những nhận xét đó đúng là hoàn toàn chính xác a.

Vì vậy Giang Hãn khuyên can mãi, cuối cùng cũng đem được Bách Vị trở về giường, nhượng Phương Hạo thay hắn bắt mạch.

Phương Hạo đưa tay bắt mạch cho Bách Vị, con mắt lơ đãng hạ cánh xuống bụng của Bách Vị, không đợi bắt mạch kỹ càng, bỗng nhiên thấy cái bụng nọ động đậy, dọa hắn nhảy dựng lên, đứng lên thích thú hỏi Bách Vị:

”Bách Vị, ngươi… ngươi gần đây có phải cảm thấy trong bụng có vật gì đó luôn luôn nhích tới nhích lui hay không?”

Lão Thiên a, nếu như hắn không có nhìn lầm, kia… kia hẳn là máy thai đi.

Phương Hạo muốn té xỉu, ngay cả máy thai cũng xuất hiện rồi, còn không biết bản thân đã là mụ mụ đang mang thai sao, ngoại trừ Bách Vị còn có thể có người khác như vậy sao?

(em cũng mún ngất nè Hạo ca)

“Ân, đúng vậy, đôi khi ta có cảm giác được có cái gì ở bên trong đánh ta, bất quá ta nghĩ chiêu số này chỉ có Tôn Ngộ Không sử dụng thôi, ta lại không cùng hắn kết thành hận thù, hắn tựa hồ không cần phải biến thành con ruồi bay đến bát trà, sau đó đi vào trong bụng ta lăn qua lăn lại ta đi? Cho nên ta kết luận bởi vì ta mỗi ngày ăn quá nhiều, dẫn đến cái bụng ta nó thành lớn như vậy a… Ân, thỉnh thoảng bụng ta bị co giật, bất quá cũng không tồi, này cũng không phải thập phần đau nhức mà.”

Bách Vị rất chăm chú trả lời, đáp án của hắn làm cho Giang Hãn cũng suýt tý nữa là hôn mê bất tỉnh.

Phương Hạo triệt để không nói gì, lơ đễnh bắt mạch thêm một chút, hắn đứng lên đối Giang Hãn nói:

“Cái kia, hảo hảo hạn chế hoạt động của Tiểu Dương một chút, này mang thai năm tháng rồi, thật không rõ tinh thần hắn làm sao vẫn còn tốt như vậy, cái làm cho ta không thể chịu nổi nữa chính là, hắn lại đem máy thai trở thành co giật, lão Thiên a, Giang Hãn, ngươi… Ta thật không biết là nên chúc mừng ngươi cưới được một đơn thuần đích bảo bối, hay là nên chúc mừng ngươi cưới một người quá mức đơn thuần đích… nga, yêu tinh.”

Hắn vốn muốn dùng từ tiểu tử ngốc, bất quá lại sợ Bách Vị mất hứng, không thể làm gì khác hơn là đổi thành hai chữ yêu tinh.

Bách Vị cũng sững sờ nằm đó, qua một lúc lâu, hắn quát to một tiếng, gắt gao kéo Phương Hạo, lớn tiếng nói:

“Không có khả năng, Phương… Phương đại phu, ngươi… ngươi tái cho ta xem đi? Ta… ta làm sao có thể mang thai? Ta đích tinh lực rất tràn đầy, ta cũng chưa từng có cảm giác buồn nôn hay khó chịu a, điều đó không có khả năng.”

Ô ô ô, lão Thiên a, hắn mất mặt quá rồi, một khi mai sau có cơ hội cùng các các huynh đệ đoàn tụ, để cho bọn họ biết chính mình mang thai năm tháng, cũng máy thai rồi mà lại đối tình huống đã có một tiểu bảo bảo trọng bụng rồi mà vẫn hoàn toàn không biết gì cả, ô ô ô, hắn sẽ bị chê cười chết mất. Dựa vào tính cách các đồng bọn của hắn chỉ sợ việc này là chắc chắn rồi, ô ô ô, hắn không muốn như vậy a.

“Không cần xem lại, năm tháng sau không sinh ra được hài tử, ta sẽ sinh cho ngươi một người.”

Phương Hạo hung hăng nói, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, còn lại Giang Hãn trong phòng vẻ mặt hắc tuyến triệt để nhìn Tiểu Dương lúc này đã hoá đá, thật không biết là nên lập tức ôm hắn đứng lên, hay là trước tiên hảo hảo đánh mông hắn trừng trị một phen.

Thế là cả nhà đều bận rộn khẩn trương, đầu tiên chọn ra một người hầu trung niên đáng tin cậy, từng có kinh nghiệm làm bà đỡ, vừa vặn trong phủ cũng có một người hầu đã từng sinh dục ba hài tử, sữa đều là thập phần tốt, vì vậy quyết định nàng làm vú em.

Bách Vị dựa vào giường, tinh thần uể oải nhìn chuẩn ba ba đầu đầy mồ hôi ở trong phòng vội vàng chọn này chọn kia, một bên ở trong phòng lẩm bẩm nói:

“Không cần phải như vậy đi, hiện tại mới năm tháng, còn phải năm tháng nữa mới sinh a, làm sao mà bà đỡ cùng vú em đều chuẩn bị tốt rồi, ô ô ô, các ngươi nhanh nhanh mang cho ta một rổ cỏ xanh mới là cần thiết a, đừng có đều ở nơi này nghe Hãn ca ca chỉ huy vớ vẩn a.”

Đang oán giận nói, chợt thấy Hương Tuyết vội vã tiến đến, nhãn thần Bách Vị sáng rực lên, nghĩ thầm trời ạ, cuối cùng cứu tinh cũng tới, vì vậy ra sức đứng dậy bi thương kêu lên:

“Hương Tuyết tỷ tỷ, tỷ tỷ nhanh đi nhổ một rổ cỏ xanh cho ta ăn đi, ta đói bụng một ngày đêm rồi, ô ô ô, đói đến không có tinh thần rồi, nhanh lên một chút cứu ta đi.”

Khóc thét vậy quả nhiên khiến cho Hương Tuyết cùng Giang Hãn chú ý, hai người nhìn lại, chỉ thấy trên bàn bên cạnh Bách Vị tổ yến và điểm tâm một ngụm cũng không chạm đến, vì vậy Hương Tuyết một lần nữa cúi đầu nói:

”Bách Vị, bên cạnh ngươi không phải đều là đồ ăn sao? Đói bụng thì ăn chúng nó, gia phân phó qua, từ nay về sau không cho ngươi ăn cỏ xanh nữa, phải ăn đồ ăn của con người chúng ta, hơn nữa dinh dưỡng của cỏ xanh căn bản không đủ cung cấp cho bảo bảo, ngươi trước tiên chịu ủy khuất vài ngày nha.”

”Không, ta không, ta sẽ ăn cỏ xanh.”

Bách Vị không nghe theo, ở trên giường quẫy đạp lung tung, vừa kêu gào, lại nghe gian ngoài Giang Hãn lạnh lùng nói:

”Kiều Phúc, phân phó người tái hầm một bát tổ yến đưa lên, bát này lạnh rồi, mang xuống đi, còn có, cái kia canh gà và canh cá hẳn là hầm xong rồi chứ? Bách Vị đói bụng, mau mang lên nhượng hắn no bụng đi.”

“Không muốn, ta không muốn ăn tổ yến, ta cũng không muốn canh cá và canh gà, ta sẽ ăn cỏ xanh, cỏ xanh, ngươi nghe thấy không?”

Bách Vị tức giận quát to, mà Giang Hãn đối với yêu cầu của hắn thì mặc kệ, ngay cả Hương Tuyết đều cúi đầu, đem một trang giấy đặt vào tay Giang Hãn, nàng lựa chọn ra mấy khổ vải nói:

“Gia xem, đây là các kiểu hoa văn ta lựa chọn, đều là các loại hoa văn đáng yêu hình con thỏ hoặc tiểu cẩu, là để làm y phục cho bảo bảo, còn có các kiểu dáng y phục này, gia xem thích cái nào, ta sẽ gấp rút làm xong trước khi bảo bảo được sinh ra, đúng rồi, còn có hoa văn cho chăn, đệm với giường nữa, gia cũng phải lựa chọn a.”

Bách Vị ở trên giường tức giận dùng miệng xé rách khăn tay, oán hận thầm nghĩ:

“Đều là một đám nịnh bợ, thấy ta hôm nay uy nghiêm sa sút, tựu đều bỏ đá xuống giếng, ta mới là nương của bảo bảo, tã lót y phục cùng với chăn đệm phải là ta chọn chứ, vì sao cấp cho cha hắn chọn, ô ô ô, những tiểu thuyết kia đều là nói bậy, còn nói cái gì mẫu bằng tử quý, hôm nay ta hoài thai bảo bảo, không chỉ không được coi trọng, còn bị khinh rẻ, ô ô ô, cũng không ai nhổ cỏ xanh cho ta ăn, cũng không ai tới hỏi ý kiến ta, toàn là giả bộ, các ngươi chờ, chờ ta sinh ra bảo bảo tái cùng các ngươi tính sổ, đến lúc đó ta muốn cùng bảo bảo cùng nhau tìm các ngươi tính sổ, ô ô ô…”

Hắn nghĩ như vậy, thấy Giang Hãn cùng Hương Tuyết ở chỗ này thương lượng, không khỏi càng thêm tức giận bất bình, cố chấp bò xuống giường, hắn cũng đi tới xem các hoa văn đó, lật lật xem qua, một bộ dáng chăm chú vì bảo bảo, thoạt nhìn phi thường khả ái.

Giang Hãn cùng Hương Tuyết thoáng nhìn nhau, đều thấy buồn cười, Giang Hãn liền nói:

“Di, Tiểu Dương là vì muốn thay bảo bảo chọn y phục sao? Nga, không sai không sai, ngươi là mẫu thân của bảo bảo, đúng là ngươi nên giúp chúng chọn.”

Bách Vị quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn, một bên lầm bầm nói:

“Ít giả mù sa mưa đi, bây giờ mới biết ta là mẫu thân của hài tử sao, hừ hừ, ngươi không để cho ta ăn cây cỏ, lại ép ta ăn đồ ăn gì đó ta không thích, thù này ta sẽ không quên, ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù, ngươi chờ xem, Tiểu Dương ta không phải dễ chọc đâu.”

Giang Hãn mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, cười khổ nói:

“Bách Vị, ta là phu quân của ngươi, là phụ thân của bảo bảo a, đều không phải người có thù giết cha với ngươi a, ngươi không cần phải đối ta bày ra bộ mặt oán hận như vậy được không?”

Bách Vị không để ý tới hắn, đem tờ giấy vẽ hoa văn lật lật trên tay, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Hương Tuyết nói:

“Tỷ tỷ, vì sao ở đây đều là hoa văn thỏ a, mã a, cẩu a, vì sao không có hoa văn hình con dê với con chuột? Ngươi chẳng lẽ không biết ta là dương yêu sao? Không biết ta là cùng con chuột giao hảo rất tốt sao? Con thỏ lưu manh kia, thấy mỹ nữ sẽ không buông tay, mã cũng không tệ lắm, rất thành thật, ân, cẩu cẩu cũng khả dĩ, được rồi, các ngươi sẽ không có tuyển chọn hoa văn hình con rắn đi? Không nên thêu con rắn đó, tên kia luôn luôn câu dẫn người khác, nói cái gì mị lực không người kháng cự, phi thường tự cao tự đại.”

Hắn một bên bình luận, Giang Hãn cùng Hương Tuyết ở bên cạnh nghe đến ngẩn người.

“Các ngươi… các ngươi không phải là… là cầm tinh mười hai con giáp đi?”

Giang Hãn có chút không dám tin tưởng hỏi.

Lão Thiên, trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao? Mười hai yêu tinh vậy mà lại tụ họp trên một ngọn núi, này quá bất khả tư nghị rồi.

Bách Vị chăm chú gật đầu, ý tứ là “Ngươi đoán hoàn toàn chính xác”.

Giang Hãn cùng Hương Tuyết tranh luận mãi, về sau vì Bách Vị mãnh liệt yêu cầu, mới chọn hoa văn hình con chuột rất đáng yêu, Giang Hãn lại chọn vài kiểu dáng y phục, sau khi được mẫu thân Bách Vị đồng ý, Hương Tuyết liền cầm đi làm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio