Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bác Thái trợn mắt xem thường, quyết định lát nữa mua thêm chút bánh kẹo, hạt dưa, đi chuẩn bị đưa hối lộ, không thể để Liễu Tố Tố làm việc trong nhà ăn!

Cô vội vàng đi mua kẹo, cũng không nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi đến, cười híp mắt nói: "Cháu là người nhà của Hàn Liệt đúng không?"

Hàn Tiền ngẩng đầu, thấy người đến mặc quân trang giống với chú Hàn, tháo tâm đề phòng xuống một chút: "Chú là ai vậy?"

"Bác là chiến hữu của đồng chí Hàn Liệt, là người quản lý nhà ăn, cháu có thể gọi bác là bác Triệu."

Hàn Trình ở bên cạnh nghe thấy vậy thì lỗ tai vểnh lên: "Oa, quản lý nhà ăn! Vậy thì bác Triệu ơi, nhà bác có phải có rất nhiều thịt để ăn đúng không ạ!"

Người đàn ông nghe thấy vậy thì bật cười: "Cũng không có rất nhiều thịt, nhưng có cá, nếu cháu thích thì bác có thể tặng cho cháu hai con nhé?"

"Thích, thích! Cháu rất rất thích!" Hàn Trình lập tức gật đầu, chỉ cần là thịt thì nhóc đều thích!

"Được thôi, nhưng điều kiện để trao đổi sẽ là các cháu cần phải chia cho bác một chút bánh để bác ăn.""

Đổi một cái bánh lấy một con cá, thật sự rất lời, Hàn Trình liếc mắt nhìn anh trai nhóc, cuối cùng hai nhóc cùng bẻ một chút bánh ruốc thịt cho ông ta, có chút đau lòng dặn dò: "Bác không được lừa chúng cháu đâu đấy!"

"Yên tâm, bác là quân nhân thì làm sao có thể đi lừa gạt người." Người đàn ông nói xong, nhét bánh ruốc thịt vào miệng.

Hai đứa nhỏ cũng không cho nhiều, miễn cưỡng thì có thể tính là một miếng, nhưng một miếng này lại ngay lập tức làm cho ông ta mở to hai mắt.

Người này thực ra chính là sĩ quan hậu cần, sáng nay khi sư đoàn trưởng Chung đến tìm ông ta, ông ta còn không tin rằng một miếng thịt bò khô lại có thể ngon như vậy.

Nhưng sư đoàn trưởng Chung đã vỗ ngực cam đoan, sĩ quan hậu cần cũng nói chờ chính mình đi chợ về sẽ xem xét lại, không ngờ lại khéo làm sao, ở trên đường lại gặp con của Liễu Tố Tố. Ông ta cũng không chậm trễ, lập tức định ăn thử một miếng, nói cho cùng thì tay nghề có được không thì phải ăn thử một lần mới biết được.

Một miếng bánh ruốc thịt này vừa mới cho vào miệng thì ông chỉ biết là, sư đoàn trưởng Chung quả thực nói không sai chút nào, vị đồng chí Liễu này quả thực có tay nghề vô cùng tốt!

Hàn Trình cười nói: "Thế nào ạ, mẹ cháu làm rất ngon đúng không?"

"Thật sự rất ngon."

"Vậy thì bác cũng đừng quên cá của chúng cháu nha." Hàn Trình lo lắng dặn dò.

"Sẽ không quên đâu." Bây giờ nhiều người nhiều miệng không thể bày tỏ ra được, đến lúc đó có thể mượn lý do đến tặng cá để nói chuyện với đồng chí Liễu Tố Tố đôi chút, nhất định phải tìm và mời được người đồng chí ưu tú như vậy đến đến nhà ăn để làm việc!

Vừa nghĩ đến thời gian tới mình sẽ được hưởng lộc ăn, sĩ quan hậu cần bật cười thỏa mãn.

Mấy đứa nhóc chạy theo Ngưu Đản hơi xa, hơn nữa còn nhiều người, Liễu Tố Tố cũng không biết sĩ quan hậu cần đang đến, đợi khi đến chợ, cô sẽ gọi tất cả bọn nhỏ lại. Bảo chúng xếp hàng ngay ngắn, sau đó từ trong túi lấy ra một sợi dây thắt lưng bằng vải bố, khéo léo buộc mấy đứa nhỏ vào cánh tay của mình.

Một loạt thao tác như này, Trần Nam ở một bên theo dõi đến trợn mắt há mồm.

“Chị dâu, chị đây là…”

Trước đây cô ấy chưa bao giờ thấy cách dạy bọn nhỏ như thế!

Liễu Tố Tố cười nói : “Bọn nhỏ nghịch quá, như thế này an toàn hơn.”

“Đúng vậy thật. ”

Trần Nam vừa nhìn thấy đã cảm thấy ngứa ngáy, nếu không phải cô ấy còn đang ôm đứa bé trong tay, cô ấy cũng muốn thử xem, dẫu sao nhà bọn họ chỉ có nghịch thêm mà thôi.

Chợ giống như phố đi bộ của đời sau, hai bên đường đủ loại gian hàng, trên đó bày bán đủ thứ, rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có, điểm chung duy nhất là người rất đông.

Liễu Tố Tố mua theo tờ đơn mà mình đã liệt kê, thứ đầu tiên cần nhất là hạt giống. Hôm qua Trần Nam đã cho cô rất nhiều, nhưng bản thân cô không có vài thứ, đặc biệt là hạt ngô.

Bây giờ đã là tháng tư, ngoài ruộng trồng lúa mì chắc chắn là không kịp rồi, không thể cứ hoang phí mãi được, nên Liễu Tố Tố nghĩ đến việc trồng một ít ngô, không những có thể ăn trực tiếp, mà làm thành bột ngô, ép dầu hay ngào đường đều được.

Gần ba mẫu ruộng có thể trồng được nhiều ngô, riêng hạt giống cũng phải gần nửa bao rồi. Liễu Tố Tố hỏi mấy người cùng quê mới mua được, bên kia phải về nhà lấy giống, không nghĩ tới bây giờ còn có người mua hạt ngô.

Trước khi đi, Liễu Tố Tố lại nói: “Đồng chí, ở nhà có gà con không? Tôi muốn lấy vài con.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio