“Có phải cháu vẫn còn sợ dì của cháu sẽ bắt nạt nữa không? Không cần lo lắng, đợi một thời gian nữa bác sẽ nói với bác của cháu là gia đình của cháu không còn liên quan gì đến nhà ông ta nữa, như vậy cháu có thể yên tâm sống rồi.” Thật là tội nghiệp, xem ra con bé đã bị dì của nó dọa sợ, đến nỗi không muốn sống với gia đình này nữa. Vương Anh: “Không phải…Cháu chỉ cảm thấy…” “Bây giờ cháu không còn đi học nữa, vừa không có thu nhập lại không thể lao động để kiếm tiền…Mặc dù dì nói với cháu là có thể ăn ở miễn phí ở nhà dì … Nhưng cháu vẫn nghĩ đến việc bán căn nhà để góp một ít tiền về nhà sống với dì…” Vương Anh hiểu rất rõ, nguyên chủ phục tùng bọn họ như vậy, một là vì đây vốn là tính cách của cô ấy, hai là do gia đình Lý Xuân Quyên không ngừng gieo rắc những tư tưởng sai trái cho cô ấy. Lý Xuân Quyên suốt ngày bắt ép nguyên chủ làm làm việc, bà ta luôn miệng nói nguyên chủ không có cái gì cả ngoại trừ hai căn nhà kia, còn ngày thường chỉ biết ăn bám bác của cô. Nguyên chủ không biết là bản thân mười tám tuổi có thể nhận trợ cấp, cho nên cô ấy thực sự tin những gì Lý Xuân Quyên nói là sự thật.
Mà Lý Xuân Quyên không dám không cho nguyên chủ đi học, nhưng mỗi lần trước khi cô ấy đi học, bà ta đều dọa cô, nói là học phí của cô vốn là do Vương Vĩnh Thuận bỏ ra, bảo cô nên hiếu thuận với nhà họ.
Còn giả vờ làm một cuốn sổ, trong đó đã ghi chép những khoản chi tiêu cho nguyên chủ từ bé đến lớn, kêu cô sau này đi làm phải trả lại. Ngoài ra, Vương Vĩnh Thuận còn ở giả vờ nói xấu Lý Xuân Quyên trước mặt cô, thỉnh thoảng xuất hiện để mang lại ”sự ấm áp” cho cô. Trải qua một loạt quá trình tẩy não như vậy nên tố chất tâm lý của nguyên chủ càng ngày kém.
Lúc nào cũng căm ghét dì nhưng lại quay sang quý mến người bác của mình.Nhưng bây giờ cô mới là Vương Anh, cô vừa tiếp nhận ký ức của nguyên chủ đã biết có vấn đề tới tiền trợ cấp của nguyên chủ.
Dù ở thời đại nào đi nữa thì tập thể vẫn sẽ luôn dành nhiều sự giúp đỡ cho con của liệt sĩ.
Đã vậy nguyên chủ còn mồ côi cả cha mẹ, đối với những cô nhi như vậy thì đại đội nhất định sẽ chiếu cô cho cô đến khi trưởng thành, sao có thể tính toán dựa trên việc cô có đi học hay không? Những lời nói dối của hai vợ chồng Lý Xuân Quyên thật ra rất dễ bị phát hiện.
Tất nhiên, Điền Hữu Phúc cũng rất ngạc nhiên khi nghe được những lời này: “Cháu nợ tiền của dì cháu sao? Đại đội không cấp cho cháu nhân dân tệ với điểm cộng mỗi năm hay sao?” Điều này được nói rõ trước toàn đội nên mọi người đều biết.
Điểm công ở Đại đội là năm điểm, điểm công đổi được nhân dân tệ, cộng thêm nhân dân tệ.
Mặc dù Vương Anh không làm việc, nhưng lương thực của đại đội là bốn công nhân sáu người, nếu không làm việc thì vẫn có một ít lương thực, như vậy thì Vương Anh cũng không đến nỗi khó khăn trong sinh hoạt.
Chưa kể còn có tài sản của mẹ Vương Anh để lại, tuy nói bác sĩ đi chân đất cũng không thu tiền khám bệnh, nhưng vẫn thu tiền thuốc.
Tích lũy sau nhiều năm, nhà cô nhân khẩu ít nên vẫn khá dư dả. Lý Xuân Quyên bị bịt miệng đang năm trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Vương Vĩnh Thuận vừa bước vào cửa đã nghe thấy những lời này bên tai, còn chưa kịp thở dốc đã suýt bị hụt chân..