Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương : Bà xã có quá nhiều bí mật
Lâm Thanh Hoà đan áo cho Chu Thanh Bách trước rồi lần lượt tới Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa.
Đại Oa lại bắt đầu điệp khúc “trong lòng mẹ, cha là quan trọng nhất”, Lâm Thanh Hoà không chối, thẳng thắn thừa nhận, còn cố ý tỏ vẻ cả ba đứa gộp lại cũng không bằng.
Đại Oa tan nát cõi lòng, Nhị Oa cõi lòng tan nát, Tam Oa thì đợi đến lúc cha về, ghé đầu vào sát bên tai thương lượng với cha có thể đừng một mình độc chiếm mẹ có được không?
Chu Thanh Bách hiểu rõ ngọn nguồn, nụ cười kéo từ khoé miệng lên tận đuôi mắt, cả buổi tối cứ tủm ta tủm tỉm.
Lâm Thanh Hoà không hề hay biết mình lại đi trêu chọc trái tim đàn ông, vô tư cầm áo len lại ướm lên người Chu Thanh Bách kiểm tra kích cỡ, thuận miệng hỏi: “Hai cha con thì thầm cái gì đấy?”
Tam Oa: “Đâu có gì đâu ạ.”
Lâm Thanh Hoà: “Cha còn có việc phải làm, con đừng quấn lấy cha nữa.”
Mùa gặt đã kết thúc, tuy rằng vẫn còn những công việc khác nhưng không phải thức khuya dậy sớm như lúc trọng điểm nữa thế nên cô vợ vô lương tâm Lâm Thanh Hoà lại ném hết công việc chuồng trại ở hậu viện cho ông chồng yêu quý.
Hôm nay Lâm Thanh Hoà mải đan áo cho chồng với cả bận khoác lác chuyện trên trời dưới bể với ba đứa con quên cả thời gian.
Lúc giật mình ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã lố mất giờ nấu cơm, ông bà Chu cũng sắp sang tới, Lâm Thanh Hoà tạm gác lại công việc dang dở trên tay, đi vào bếp.
Hậu viện, Chu Thanh Bách ra sức kì cọ quét tước chuồng heo rồi tới chuồng gà. Vừa hay bà Chu qua nhìn thấy nhưng đã được Lâm Thanh Hoà tiêm một liều trợ tim từ trước rồi nên bà không quá đau lòng.
Từ ngày qua lại bên này thường xuyên, bà mới biết được vợ thằng tư chẳng nhàn hạ như bà tưởng. Hết ăn ăn uống uống rồi lại khâu khâu vá vá, hết đứa lớn đến đứa bé quay vòng luân phiên.
Cũng là một người mẹ đông con nhưng bà tự nhận xét chính mình cũng chưa làm được như con dâu tư.
Để nhóc Tô Thành chơi với mấy anh em Nhị Oa, bà Chu đi vào bếp giúp đỡ.
Lâm Thanh Hoà: “Thôi, mẹ cứ ra ngoài chơi với các cháu đi, có mấy món thôi ấy mà, còn làm ù cái là xong.”
Bữa nay ăn bánh bột bắp, dưa leo xào trứng, đậu hũ kho thịt vụn, canh tôm khô rong biển.
Bà Chu thấy con dâu tay chân nhanh nhẹn, làm thoăn thoắt đâu ra đấy, thật đúng là không cần tới sự trợ giúp của bà, thế nên bà đi ra hậu viện.
Chu Thanh Bách nhìn thấy mẹ thì chào một tiếng: “Mẹ.”
Bà Chu cười nói: “Hôm nay Thanh Hoà đi vào thành mua bông, nói là làm chăn mới cho cha mẹ.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Vâng, Thanh Hoà đã nói với con rồi. Cô ấy bảo sợ chăn của cha mẹ cũ quá không còn đủ ấm nên muốn làm cho cha mẹ một cái dày dặn hơn.”
Xem ra hai vợ chồng nó đồng thuận, bà Chu mỉm cười: “Mới đầu mẹ tưởng chỉ làm chăn bông thôi, ai dè nó còn đưa len để đan hai cái áo nữa.”
“Thanh Hoà đã mua thì mẹ cứ cầm về đan đi.”
Bà Chu hài lòng, lúc này mới ngó qua hai con heo trong chuồng: “Hai con này béo phết nhỉ, tới lúc xuất chuồng cũng ra trò đây.” Nhưng mà vợ chồng nó nuôi tốn lương thực quá.
“Chắc năm nay cũng được phân không ít thịt đâu. Mẹ nghĩ trước xem tới lúc đó muốn ăn món gì.”
Bà Chu cười: “Thanh Hoà làm món gì cha mẹ ăn cái đó.”
Chu Thanh Bách cũng mỉm cười, tay nghề của vợ anh không phải dạng vừa đâu, chưa từng thất thủ trước bất kỳ món nào.
Nói đôi ba câu với mẹ, anh lại tiếp tục công việc.
Tới cuối năm, khoảng tầm qua đợt gieo hạt vụ đông sẽ giao nộp hai con heo này lên cho đại đội để giết thịt.
Chu Thanh Bách làm loáng tí là xong, anh rửa sạch tay chân rồi đi vào nhà.
Lâm Thanh Hoà cũng đã dọn xong bàn cơm.
Ông bà, cha mẹ, con cái quây quần bên mâm cơm ấm áp.
Thời đại này, món ăn quốc dân chính là dưa muối mặn chát, nhà nhà ăn dưa muối, người người ăn dưa muối, mâm cơm nào cũng phải có đĩa dưa muối. Nhưng nó rất ít khi được xuất hiện trên mâm cơm nhà Lâm Thanh Hoà, vì đơn giản cô không thích ăn.
Thật ra mọi người cứ đồn ầm lên là cô ăn tàn phá hoại chứ thật ra nấu cái gì, nấu món gì cô đều tính toán sao cho không tốn quá nhiều nguyên liệu mà vẫn đảm bảo có món nọ món kia.
So với món dưa muối mặn chát thì đúng là mâm cơm nhà cô oách xà lách thật.
Ăn cơm xong, ông bà Chu bế Tô Thanh về Chu gia.
Nhị Oa, Tam Oa chạy ra cửa chơi, Đại Oa dọn rửa chén bát, Lâm Thanh Hoà về phòng đan áo len.
Chu Thanh Bách đã tắm rửa sạch sẽ, mang một thân thơm phức mát lạnh đi kiếm vợ.
Lâm Thanh Hoà kể với chồng về chí hướng của Đại Oa.
Chu Thanh Bách ngồi sát bên cạnh bà xã, gật đầu nói: “Nếu thi đậu thì học.”
Lâm Thanh Hoà: “Không biết sau này có được khôi phục thi đại học không nhỉ. Nếu được thì tốt quá. Thanh Bách, em cũng muốn đi thi đại học.”
Chu Thanh Bách giật mình: “Em?”
Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu đối diện anh: “Vâng. Nếu chính phủ khôi phục em sẽ tham gia thi tuyển. Anh không đồng ý?”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không phải, mà anh sợ khả năng khôi phục tương đối khó.”
“Ừ nhưng chả hiểu sao em cứ có linh cảm chắc chắn sẽ khôi phục. Nếu thành sự thật, anh đừng cản em đấy.”
“Dựa vào đâu mà em có linh cảm này?”
“Hiền tài là nguyên khí của quốc gia. Một đất nước muốn phát triển muốn tiến bộ nhất định không thể thiếu nhân tài. Bây giờ phần tử tri thức đang cực kỳ khan hiếm. Em tin rằng trong lương lai gần chính phủ sẽ chú trọng đầu tư giáo dục, tuyển chọn và bồi dưỡng người tài. Cho nên em đánh giá vấn đề khôi phục thi đại học chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Chu Thanh Bách chỉ im lặng lắng nghe, ngoài mặt không thể hiện cảm xúc gì nhưng nội tâm thì đang cuồn cuộn.
Phải nói là lúc này anh cực kỳ khiếp sợ, bà xã của anh lại có được những suy nghĩ sâu sắc nhường này?
Lâm Thanh Hoà: “…..” cô đã tận lực nói năng đơn giản lắm rồi đấy, sẽ không doạ anh ấy sợ chết khiếp chứ?
Một lát sau, Chu Thanh Bách hồi phục tinh thần, anh nghiêm túc nhìn vợ và nói: “Nếu thật sự điều đó xảy ra, em muốn thi đều có thể, nhưng mà bây giờ không được đề cập về vấn đề này với bất kỳ ai.”
Lại một lần nữa, cô khiến anh phải giật mình, không thể tưởng tượng được một người chỉ mới học qua vài lớp xoá mù chữ ngắn ngủi mà có tầm nhìn xa tới vậy.
Thú thực thì anh cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này nhưng không thể phủ nhận những điều cô vừa nói.
Cô phân tích rất đúng, thậm chí những dự đoán cô đưa ra rất có khả năng. Làm thế nào cô lại nghĩ được nhiều như thế nhỉ? Vợ luôn mang lại cho anh một cảm giác đó là nhìn không thấu.
Lâm Thanh Hoà vội vàng chữa cháy: “Sao anh lại nhìn em như thế? Tại hôm qua Đại Oa nói với em về trường Đại Học Công Nông Binh. Vốn em định ứng tuyển nhưng mà thanh danh của em ở thôn, ừhm, anh biết rồi đấy, không được tốt cho lắm thế nên chắc chẳng qua nổi vòng xét lý lịch. Thế nên e mới nghĩ rằng nếu sau này cho phép thi đại học thì tốt quá.”
Lúc này Chu Thanh Bách mới kín đáo nhẹ nhàng thở hắt ra, anh gật đầu nói: “Đừng nói gì với bên ngoài.”
Lâm Thanh Hoà lườm anh: “Xì, em có ngốc đâu. Tất nhiên loại sự tình này chỉ nói với một mình chồng thôi.”
Chu Thanh Bách mỉm cười cưng chiều.
Lâm Thanh Hoà tiếp tục đan áo: “Khi nào anh mới bớt bận, củi lửa sắp hết tới nơi rồi.”
“Tầm nửa tháng nữa.”
“ừhm, chắc cũng có thể chống đỡ được tới lúc đó.”
“Vừa rồi mẹ nói với anh là em cũng mua len cho cả cha và mẹ.”
“Vâng, em đi lên huyện thấy người ta bán nên thuận tiện mua luôn.”
“Từ ngày cha mẹ qua nhà mình ăn cơm, anh thấy hai ông bà rất vui vẻ.” Lúc anh nói câu này, trong đôi mắt anh như có hai đốm lửa đang bập bùng cháy sáng.
“Ông bà vui là được.”
Đúng hẹn, ngày sau, Lâm Thanh Hoà đi lấy chăn bông.