Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương : Lại mặt
Buổi chiều, Chu Thanh Bách lại tiếp tục đi kiếm cúi, anh chở về đầy một xe, chỗ này phải tới bốn, năm bó.
Lâm Thanh Hoà nói: “Chắc là đói bụng lắm rồi, anh vào ăn cơm đi, chờ chút em hâm đồ ăn cho nóng, nhanh lắm.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Mấy hôm nay trời chưa lạnh lắm, tranh thủ đi kiếm được ít nào hay ít đó.”
Mỗi lần đi lấy cả một xe, đi liên tục mấy ngày chắc là đủ củi lửa cho mùa đông.
Lâm Thanh Hoà không nói gì, nhanh tay hấp nóng màn thầu và đồ ăn kèm.
Trong khi cô ở trong bếp hâm đồ ăn, thì Chu Thanh Bách đã nhanh nhẹn bê hết đống củi ra hậu viện sắp xếp gọn gàng, không để cô phải làm.
Sẵn đang đói cồn cào, sức ăn lại khoẻ, nên Lâm Thanh Hoà làm nóng bao nhiêu đồ ăn là anh ăn hết bấy nhiêu.
Lâm Thanh Hoà: “Đi nghỉ ngơi đi, trong nhà không còn việc gì đâu.”
Chu Thanh Bách gật đầu.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa biết việc vợ anh đánh người.
Tận ngày hôm sau, lúc đang chuẩn bị đi kiếm củi thì bị anh hai Chu chặn đường, oán giận trách móc một hồi anh mới biết sự tình.
“Việc này em không biết đầu đuôi thế nào nên chưa thể trả lời anh ngay được. Anh cứ về trước đi, có gì nói sau.” Chu Thanh Bách nói xong liền đạp xe đi ra ngoài.
Buổi chiều về nhà, anh vừa rửa mặt mũi chân tay vừa thuận miệng hỏi vợ đầu đuôi ngọn ngành.
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Hừ, còn dám tìm anh mách tội. Động khẩu, động thủ, cái gì chị ta cũng đi đầu. Mách cái gì mà mách?”
Chu Thanh Bách: “Chị ta dám đánh em?”
Hiển nhiên sự chú ý của anh là cái này, Lâm Thanh Hoà tức khắc được an ủi, cô cười nói: “Không sao, chị ta xô đẩy em, em liền quăng ngã chị ta.”
Nghỉ chút xíu, cô bổ sung thêm: “Lúc ấy có cả cha mẹ với chị cả chị ba, chuyện này em có rất nhiều nhân chứng, kể cả Trần gia có tìm tới cửa thì em cũng chẳng sợ.”
Chu Thanh Bách gật đầu nói: “Nếu có người dám tìm tới nhà mình, không cần em động thủ.”
Lâm Thanh Hoà hiểu ý, liếc anh một cái đầy thâm tình.
Chu Thanh Bách dịu dàng nhìn vợ: “Về sau nếu còn gặp những chuyện tương tự như thế này thì chỉ cần nói với anh, đừng sợ anh tức giận.”
“Vâng.” Lâm Thanh Hoà gật đầu, rồi nói: “Em cũng chẳng để bụng chuyện này đâu. Kỳ thực chị ta không ưa em từ lâu rồi, em nhìn chị ta cũng chẳng vừa mắt. Hôm trước đánh một trận, vừa hay, sảng khoái!”
Chu Thanh Bách: “…….” Anh có chút dở khóc dở cười với cô vợ nhỏ này.
Hỏi rõ ràng tình huống thì việc này không thể trách vợ anh được, thế nên anh mặc kệ ông anh hai.
Kỳ thực anh hai Chu kiếm tới cũng không phải có ý gì, chỉ đơn thuần là càu nhàu vài câu với lại muốn trách em trai dạy vợ cái gì không dạy lại dạy đánh nhau?? Nhưng mà chưa kịp bày tỏ hết tâm tình đã bị em trai đuổi về, thế nên anh cũng bỏ chuyện này qua đầu luôn.
Chu Thanh Bách bận tới bận lui mấy ngày cũng kiếm đủ củi lửa cho mùa đông năm nay.
May quá, vừa xong việc thì tuyết bắt đầu rơi.
Trận đầu tiên đã rơi không nhỏ rồi.
Tháng mười một âm lịch, Chu Hiểu Mai xuất giá, cả nhà đều tới tiễn cô út đi lấy chồng. Nhưng mà trời lạnh tê tái, tuyết rơi trắng đầu cho nên mọi thủ tục đều giản lược tối đa.
Sính lễ được đưa tới, nhà gái chỉ giữ lại một chiếc xe đạp, còn bao nhiêu đều vòng trở lại nhà trai.
Tiệc rượu do đằng trai tổ chức, mấy anh em Chu gia đại diện qua dự, Lâm Thanh Hoà với bọn nhỏ ở nhà.
Lâm Thanh Hòa tặng một cái chăn bông và hai bánh xà phòng. Chu Hiểu Mai rất thích, đặc biệt là hai bánh xà phòng, cô dùng rồi nên biết hương thơm nức mũi lại còn lưu giữ rất lâu.
Chị cả Chu tặng đôi cốc tráng men.
Chị ba Chu tặng hai cái khăn lông.
Chị hai Chu thì bó tay toàn tập, không nhả ra bất cứ một thứ gì dù là cọng chỉ.
Chẳng ai thèm nói tới cô ta, đang trong ngày vui nên mọi người không muốn vì một chút đồ vật mà phá vỡ bầu không khí. Huống hồ của hồi môn cũng tương đối nhiều, không có đồ của cô ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Ba ngày sau, Chu Hiểu Mai cùng Tô Đại Lâm về lại mặt cha mẹ vợ còn mang theo đồ trả lễ cho các anh các chị.
Vẫn như cũ, lần này về thôn Chu Hiểu Mai cũng ghé nhà chị tư đưa lễ trước rồi mới về nhà cha mẹ.
Cô dâu mới đáp lễ nhà Lâm Thanh Hoà một bình sữa mạch nha cùng hai gói kẹo sữa thỏ trắng, chị cả với chị ba Chu mỗi nhà một gói kẹo sữa thỏ trắng, riêng chị hai Chu thì…. thôi quên đi.
Bốn người chị dâu, người nào đối tốt với mình người nào không cô đều hiểu rõ trong lòng.
Đặc biệt chị dâu hai thì càng không cần nể mặt, cô đi lấy chồng mà một chút đồ vật cũng luyến tiếc không tặng, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.
Chu Hiểu Mai thừa biết điều kiện từng nhà ra sao, cô không đòi hỏi các chị dâu phải tốn tiền nhưng ít nhiều gì cũng phải thể hiện tâm ý.
Một cái khăn lông, một đôi cốc tráng mén không đáng bao nhiêu nhưng cái cô nhận chính là tấm lòng và sự chúc phúc của anh chị.
Đằng này keo kiệt tới mức một thứ cũng không đưa, còn ở đó mà đợi đáp lễ? Mơ đi! Kể cả Tô Đại Lâm nói ngại, cô cũng mặc kệ.
Ngồi ở Chu gia một chút, Chu Hiểu Mai liền dắt Tô Đại Lâm qua nhà anh chị tư.
Để Tô Đại Lâm nói chuyện với Chu Thanh Bách ngoài phòng khách, Chu Hiểu Mai kéo Lâm Thanh Hoà vào phòng nói chuyện riêng.
Vừa vào cửa, Lâm Thanh Hoà đã buông lời chọc ghẹo: “Có người được chăm sóc tốt quá nha, làn da mướt mát trắng hồng, thần sắc phơi phới cứ như tắm gió xuân ấy.”
Dù sao cũng mới làm phụ nữ được vài ngày, Chu Hiểu Mai ngượng chín mặt hận không thể bịt miệng chị tư lại.
Lâm Thanh Hoà thấp giọng hỏi: “Thôi không trêu cô nữa, nói chuyện nghiêm túc đây, dượng út đối xử với cô có tốt không?”
Chu Hiểu Mai hai má nóng bừng, lí nhí đáp: “Khá tốt.”
Lâm Thanh Hoà hài lòng gật đầu: “Tốt là được, thế là chị yên tâm rồi. Trời đông giá rét, trong phòng đốt than đá giữ ấm nhưng phải chú ý vấn đề thông gió.”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, mấy cái này Đại Lâm đều rành.”
Lâm Thanh Hoà: “Vừa rồi hai đứa mới vào cửa hình như còn đang tranh cãi, có chuyện gì à?”
Chu Hiểu Mai: “Thì lại là cái bà chị hai. Lúc chúng em đi chị ấy lại giở giọng âm dương quái khí. Lúc em gả chồng chị ấy chẳng chuẩn bị một cái gì, hai tay trống trơn đưa em xuất giá. Vì thế em không cho chị ta quà đáp lễ. Đại Lâm nói như thế không tốt, em cự lại vài câu.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Dượng út là người tốt bụng.”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại bực mình, Chu Hiểu Mai hừ lạnh: “Anh ấy tốt bụng còn em thì không. Chị ta cứ như thế bị đánh cũng là xứng đáng. Càng ngày càng xấu tính.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Chán chẳng buồn nói, cứ tưởng sau hôm đó chị ta cũng ăn được một bài học rồi chứ. Thôi kệ đi.”
Chu Hiểu Mai lại toét miệng cười, nụ cười mãn nguyện của cô dâu mới kéo từ khoé miệng lên đuôi mắt: “Chị tư, hiện tại em cảm thấy mình rất hạnh phúc.”
Lâm Thanh Hoà cũng cười: “Hai vợ chồng đều có công việc, sinh hoạt nên biết tiếp kiệm một chút, nếu được thì tích luỹ lên một khoản, sau này mua căn nhà rộng hơn.”
Chu Hiểu Mai ngượng ngập nói: “Anh ấy có tích cóp được một ít.”
Lâm Thanh Hoà: “Đại Lâm chuẩn bị sính lễ và tổ chức đám cưới này khả năng tốn không ít đâu. Cứ tiết kiệm đi, chị không xúi dại cô đâu. Chị cũng đang tích cóp, sau này có cơ hội thì mua một căn nhà trong thành.”
Chu Hiểu Mai giật mình hỏi lại: “Chị tư, chị muốn vào thành mua nhà?”
Lâm Thanh Hoà: “Không, hiện tại thế cục như này làm sao mua được. Cứ tích lên sau này ắt có chỗ dùng đến.”
Chu Hiểu Mai hỏi: “Sau này thế cục sẽ tốt lên hả?”
Lâm Thanh Hoà: “Cô phải học được cách nhìn xa trông rộng. Nếu chúng ta không có đồng nào trong tay, ví dụ sau này thế cục tốt hơn, cơ hội cũng chẳng tới lượt chúng ta. Nhưng nếu lúc ấy có một khoản kha khá, không phải muốn mua liền mua được ngay à?”
Chu Hiểu Mai gật đầu nói: “Vâng, em nghe lời chị tư, từ giờ em sẽ bắt đầu tích cóp tiền.”
Lâm Thanh Hoà: “Thời tiết rét buốt, ngày thường hạn chế đụng vào nước lạnh. Cũng phải chú ý kỳ kinh nguyệt nữa. Chị nghĩ cô sẽ nhanh có tin vui thôi.”
Chu Hiểu Mai xấu hổ mặt đỏ như gấc.