Từ Ninh nói: “Xin hỏi đây là nhà Triệu Kiến Thiết sao ạ?”“Là nhà của Triệu Kiến Thiết, em tìm ai? Tìm anh ấy có chuyện gì?”Từ Ninh nói:“Em là thanh niên trí thức từ thành phố Bắc Kinh tới thôn Du Thụ, Triệu Kiến Quốc là sinh viên của cha em, nếu đến quê nhà của đàn anh, vậy thì em phải tới thăm hỏi trưởng bối của đàn anh.
”Người phụ nữ nghe xong lập tức mở cửa cho Từ Ninh vào, nhiệt tình kéo tay cô:“Em gái, chị là Tô Hồng Mai chị dâu của Triệu Kiến Quốc, nếu em không chê thì cứ theo cậu ấy gọi chị là chị dâu.
”Từ Ninh vội vàng gọi một tiếng “chị dâu”, lại nhìn về phía bé trai cô ấy đang ôm nói:“Đây là cháu trai đúng không ạ? Trông thật đẹp trai…”Tô Hồng Mai cười ha ha nói: “Đúng vậy, sắp được tám tháng.
”Hai người vừa nói vừa vào nhà, Từ Ninh vào cửa thì đánh giá ngôi nhà này.
Ba gian nhà chính, bên cạnh có một gian phòng bên, có lẽ là phòng bếp, chỗ góc sát cửa phía nam là nhà cầu, sân dọn dẹp rất sạch sẽ.
Khi nguyên chủ xuống nông thôn, cha của nguyên chủ đã nói với cô và em trai chuyện về Triệu Kiến Quốc sinh viên này của ông ấy.
Anh ta và anh trai Triệu Kiến Thiết là song sinh, trước đây mẹ là vú em của thiếu gia gia đình giàu có, hai anh em bọn họ đi theo thiếu gia của gia đình giàu có đọc sách.
Vào năm năm mấy người nhà kia đến Hong Kong, trước khi đi nhà thiếu gia kia để lại chút tiền cho bọn họ, cha mẹ bọn họ dẫn hai anh em trở về quê quán, chính là huyện Thành Nam hiện giờ.
Mấy năm trước cha mẹ không còn, chỉ còn lại hai anh em bọn họ.
Anh trai Triệu Kiến Thiết tốt nghiệp trung học xong thì làm công an ở cục công an huyện Thành Nam, em trai Triệu Kiến Quốc lên đại học thì ở lại thành phố Bắc Kinh.
Cha nguyên chủ nói sinh viên này của ông ấy có thể tin, nhưng mà Triệu Kiến Thiết thì ông ấy không biết, cho nên hai chị em không phải lúc bất đắc dĩ thì đừng cầu tới cửa.
Đi đến nhà chính, Tô Hồng Mai nhiệt tình tiếp đón Từ Ninh ngồi xuống, còn rót nước lấy điểm tâm, Từ Ninh vội nói:“Chị dâu, không cần làm như vậy đâu, hôm nay em tới cửa chỉ thăm hỏi làm quen mà thôi.
Em đã đến đây nửa năm vẫn luôn không tới cửa thăm hỏi, hôm nay vừa vặn trong thôn có xe bò tới huyện thành nên em đi theo tới…”Sau khi nói xong cầm giỏ lấy một cân thịt, mười quả trứng gà lấy từ trong không gian ra, còn có một cân đường đỏ và nửa cân bánh trứng mua ở hợp tác xã mua bán đặt lên bàn.
Tô Hồng Mai vội vàng từ chối: “Em gái em tới chơi là được, đâu cần mua nhiều đồ như thế.
”Tô Hồng Mai hỏi đầu cô bị làm sao vậy?Từ Ninh nói khi múc nước không cẩn thận bị ngã một cái.
Hai người nói chuyện với nhau một lát, Từ Ninh nói phải đi về, Tô Hồng Mai lôi kéo bảo cô ở lại ăn cơm.
Từ Ninh nói đợi lần tới vì sắp lỡ chuyến xe bò về thôn, lần sau đến huyện thành thì lại tới.
Từ Ninh rời đi thì nhanh chân đi tới địa điểm đã hẹn, sắp đến giờ lại lấy .
cân gạo, .
cân bột mì, bánh bao thịt, cân thịt, cân đường đỏ, cân bánh trứng gà, nửa cân kẹo sữa thỏ trắng trong không gian ra, dùng quần áo cũ đắp lên.
Đi đến bên cạnh xe bò thì thấy lão Trần đánh xe bò và vợ của trưởng thôn đang nói chuyện, những người khác còn chưa trở về.
Từ Ninh lấy ba cái bánh bao ra, đưa cho vợ trưởng thôn một cái, lão Trần một cái, hai người liên tục xua tay nói không cần.
Vợ của trưởng thôn nói:“Thanh niên trí thức Từ, cháu mang về cho em trai cháu ăn, sắp tới thu hoạch vụ thu, hai chị em cháu phải bồi bổ cơ thể, nếu không khi thu hoạch vụ thu cơ thể không ăn tiêu.
”Từ Ninh cố gắng nhét cho mỗi người một ái, nói với vợ của trưởng thôn:“Thím, trong sọt của cháu vẫn còn, đây là chị dâu cháu gói, cho cháu mười cái.
Thời tiết này nóng, em trai cháu đói cũng không ăn hết được, để tới ngày mai sẽ hỏng mất.
”Vợ trưởng thôn hỏi: “Chị dâu cháu ư? Thanh niên trí thức Từ, cháu có thân thích ở bên này sao?”“Đúng vậy thím, anh Kiến Thiết của cháu là công an ở cục công an.
”“Ai da, thím đã nói hai đứa còn nhỏ như vậy, sao lại tới nơi này xuống nông thôn, hóa ra là có thân thích ở bên này.
”.