Lần này Hàn Liệt ra ngoài làm nhiệm vụ khá lâu, lúc về đã là tháng , trước khi anh về còn xảy ra một chuyện.
Chuyện này có liên quan đến Lê Ngọc Quế.
Thu hoạch lúa mì vụ đông không tồi, năm trước khi Liễu Tố Tố mới đến thì trồng ngô, đây là lần đầu tiên lúa mì trong nhà được mùa, dù vụ trước không có lúa mì để thu hoạch nhưng nhìn những người xung quanh vui sướng hoan hô, cô liền biết kết quả lần này hẳn cũng không quá kém.
Quả nhiên, bận rộn việc trong nhà xong, vừa chạy đến văn phòng cô liền thấy đoàn trưởng Trương cầm bàn tính gẩy gẩy không ngừng.
Thấy cô đến, ông ấy kích động đi tới: “Tiểu Liễu! Chúng ta được mùa rồi!”
“Đoàn trưởng, ngài tính xong rồi?”
Tiền trinh ở bên cạnh cười nói: “Đoàn trưởng đã tính được mấy lần rồi, bọn em còn đọc được kết quả luôn đây này!”
Vừa thu hoạch xong đoàn trưởng Trương ngay lập tức tổ chức cân lúa, sáng nay đã cân hết, lại so sánh với sản lượng vụ trước.
Ông đưa tờ giấy cho Liễu Tố Tố: “Nhìn xem! Đều ở đây! Tăng không ít đâu!”
Đoàn trưởng Trương quả thực vui như nở hoa!
Cũng không phải nói lương thực vụ này nhiều hơn vụ trước, rốt cuộc không thể so sánh một năm trồng một vụ với một năm trồng hai vụ được.
Ban đầu quân khu cũng từng thử một năm trồng hai vụ xem thế nào, nhưng kết quả không lý tưởng lắm, vậy nên mới đành quay lại phương thức cũ một năm chỉ trồng một vụ.
Số liệu lương thực năm đó vẫn được giữ lại, đoàn trưởng Trương mang ra so sánh liền biết sản lượng hiện tại tăng lên bao nhiêu.
Nhìn con số khác biệt rõ ràng, không chỉ Trương đoàn trưởng, cả Liễu Tố Tố và mọi người trong văn phòng đều vui sướng vô cùng.
Tiền trinh cười nói: “Đoàn trưởng, có phải ngài lại sắp cho chúng tôi nghỉ phép hay không?”
Đoàn trưởng Trương cười ha ha:
“Nghỉ chứ nghỉ chứ, mọi người đều nghỉ ngơi hai ngày!”
Lần này thu hoạch tốn không ít công sức, bận đến mức không được nghỉ lấy một ngày, đúng là cần phải nghỉ ngơi.
Trong văn phòng vỗ tay hò reo, họ đều là những người trẻ tuổi, nghe nói được nghỉ thì không khỏi vui mừng.
Bộ trưởng Triệu đi ngang qua, thấy tình hình bên trong liền gõ gõ cửa, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tiểu Liễu qua đây một chút.”
Liễu Tố Tố gật gật đầu với đoàn trưởng Trương rồi mới đi, tiền trinh ở phía sau nói nhỏ: “Đoàn trưởng, bộ trưởng Triệu lại có ý kiến gì với chúng ta sao? Cảm giác ngài ấy không vui lắm.”
Chữ “lại” này rất có ý tứ.
Tuy bộ trưởng Triệu và đoàn trưởng Trương rất không ưa nhau, nhưng quan hệ giữa hai người không phải đã hòa hoãn hơn rồi sao, thỉnh thoảng gặp nhau trên đường chào hỏi một hai câu, sao mới qua năm mới đã “trở mặt không quen” thế này?
Đoàn trưởng Trương hừ lạnh một tiếng:
“Tôi còn lạ gì ông ta, lúc trước không lừa được Tiểu Liễu sang chỗ mình, hiện tại đã qua năm một, đập nước cũng đã xây xong, ông ta không còn cơ hội nào nên bực bội trong lòng bực chứ gì nữa, đang giận cá chém thớt đây mà.”
Tiền trinh nghĩ nghĩ...!Ha! Hình như cũng đúng!
Liễu Tố Tố không biết mấy người tiền trinh đang thảo luận về mình, lúc đầu cô cũng tưởng là bộ trưởng Triệu đến tìm mình là vì đập nước xảy ra vấn đề.
Ông ấy nói cô mới biết, đúng là chuyện đập nước, nhưng mà là đập nước ở Tảo Trang.
Hiện tại đã gần sang tháng , là mùa mưa hằng năm.
“Bên huyện thành gọi điện thoại tới nói sẽ chú ý nhiều hơn, nếu có vấn đề chúng ta phải lập tức qua đó ngay.
Tiểu Liễu cô chuẩn bị trước đi nhé.”
Dù sao thì bản vẻ trùng kiến đập của Tảo Trang cũng là ông và Liễu Tố Tố cùng vẽ, nếu xảy ra vấn đề, bọn họ sẽ phải sang hỗ trợ.
Trong khoảng thời gian này bận quá, Liễu Tố Tố cũng suýt quên việc này, gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Thông báo xong bộ trưởng Triệu liền đi về trước, Liễu Tố Tố ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng ẩn ẩn khẩn trương.
Sang năm chính là năm , năm nay chính là năm quan trọng nhất để tích trữ lương thực, Tảo Trang chính là vì nhiều lần lũ lụt nên sản lượng lương thực mới thấp hơn quân khu, nếu năm nay đập nước vẫn không chống cự được với con lũ, tình hình năm sau sẽ càng phức tạp hơn.
Giờ mới chỉ tháng , trước khi có mưa, không ai biết kết quả sẽ như thế nào.
Hiện tại chỉ có thể cầu mong đập nước sau khi tu sửa sẽ không có vấn đề mới.
Lúc Liễu Tố Tố về vừa lúc là giờ học sinh tan học, trong nhóm học sinh chạy ra có cả Tiểu Lộ.
Tuy nó thường nói không cần Liễu Tố Tố đến đón, nhưng chỉ cần cô đến nó đều sẽ đặc biệt vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, thấy cô thì vội chạy tới: “Nương!”
Liễu Tố Tố “Ơi”, nắm tay nó, hỏi: “Đại Cường, Nhị Cường đâu?”
“Nhị Cường hôm nay trực nhật, Đại Cường đi chơi rồi ạ.” Tiểu Lộ ngửa đầu nói.
Ngày nào bọn nó cũng về cùng nhau nên Tiểu Lộ rất để ý.
“Vậy chúng ta về nhà trước đi.” Liễu Tố Tố thuận tay muốn lấy cặp sách, Tiểu Lộ lại tránh ra, “Nương, con tự đeo được!”
Nương đi làm vất vả, không thể làm phiền nương thêm.
Nhìn bộ dáng như người lớn của nó, Liễu Tố Tố mỉm cười: “Được, vậy Tiểu Lộ tự mình đeo đi.”
Tiểu Lộ cười tủm tỉm gật đầu, kéo tay Liễu Tố Tố, vừa đi vừa kể cho cô nghe chuyện trong trường, đang nói nó đột nhiên ngừng lại.
“Sao vậy?”
“Nương, người kia rất đáng ghét!”
Liễu Tố Tố theo ánh mắt nó nhìn theo, chỉ thấy Lê Ngọc Quế cầm quạt trên tay, bên cạnh là Bạch Tĩnh đang ôm con, hai người họ đứng chung một chỗ nói chuyện say sưa.
Liễu Tố Tố và Hàn Liệt sẽ không bao giờ nói chuyện của người lớn trước mặt các con, nhưng mấy đứa nó đều thông minh, không cần nói đã có thể phát hiện một số manh mối.
Mà chỉ cần nương không thích, bọn nó cũng sẽ không thích, cho nên bọn nó đều rất chán ghét Lê Ngọc Quế.
Từ khi cô ta dọn đến đây, mỗi lần nhìn thấy cô ta thì đều coi như không nhìn thấy, hoặc là quay mông chạy vào nhà.
Đến Lê Ngọc Quế còn bị như vậy, huống chi là Bạch Tĩnh, Tiểu Lộ nắm chặt tay Liễu Tố Tố, nghiêm túc nói: “Nương, có hai người người xấu lận!”
Liễu Tố Tố nhướng mày, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Trong nhà vẫn còn nhiều việc phải làm làm, cô cũng không có hứng thú ở chỗ này xem hai người họ thổi phồng nhau, không nói gì đắt Tiểu Lộ đi về.
Cô vừa đi, Lê Ngọc Quế liền liếc mắt nhìn theo.
Mấy ngày nay Bao Phi Tường không ở nhà, nhưng Lê Ngọc Quế vẫn tìm mọi cách để nghe ngóng tình hình Liễu Tố Tố.
Đặc biệt lúc cô ta biết tin Liễu Tố Tố đổi tên cho hai đứa bé kia, còn để con mình theo họ Hàn của Hàn Liệt thì lo lắng vô cùng, sợ Liễu Tố Tố cùng mấy đứa nhỏ sống hòa thuận yên vui với nhau.
Lê Ngọc Quế hoảng hốt đi hỏi bóng hỏi gió hàng xóm xung quanh, đương nhiên cô ta không dám đi hỏi đám người Lữ Linh Chi và Trần Nam, rốt cuộc hai người này thân thiết với Liễu Tố Tố, nếu để truyền đến tai Liễu Tố Tố thì không ổn.
Vậy nên cô ta chỉ có thể đi hỏi những người khác ở gần đó.
Xui là thời điểm này ai cũng bận, Liễu Tố Tố lại không phải là người thích ra ngoài nói chuyện phiếm, không ai biết quan hệ giữa cô và mấy đứa nhỏ thế nào.
Chỉ có một hai người nói chắc là không tồi, hai đứa nhỏ Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú này, từ khi Liễu Tố Tố tới, tình trạng đã tốt hơn nhiều.
Từ đó có thể thấy Liễu Tố Tố rất tốt với bọn nó.
Nghe đến đây lòng Lê Ngọc Quế liền trầm xuống, sắc mặt cũng lập tức khó coi.
Không thể nào.
Những người này chắc chắn là nói bừa.
Rõ ràng đời trước lúc mình gả đến, Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú đều không thích mình, sao giờ lại thích Liễu Tố Tố? Chẳng lẽ Liễu Tố Tố giỏi hơn mình sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Ôm ý nghĩ như vậy, lúc đi qua cửa nhà Liễu Tố Tố, Lê Ngọc Quế nhìn nhìn xung quanh, ma xui quỷ khiến ghé tai lên tường nghe trộm động tĩnh bên trong.
Ban đầu trong nhà yên tĩnh không hề có một tiếng nói chuyện, ngay lúc Lê Ngọc Quế chuẩn bị rời đi thì giọng Hàn Tú Tú truyền đến, đặc biệt vang dội: “Dì”.
Nghe đến đây Lê Ngọc Quế liền an tâm.
Tuy cô ta không thích Hàn Tú Tú nhưng cũng biết, con bé này rất nhát gan, đời trước cô ta bắt nó gọi mình là nương, nó liền gọi nương.
Liễu Tố Tố đã tới quân khu được năm mà nó vẫn gọi là “dì”, đã không coi Liễu Tố Tố là nương, sao có thể có quan hệ sâu sắc được?
Hàn Tú Tú đã như vậy, càng miễn bàn đến Hàn Cẩm lầm lì ít nói.
Tưởng tượng đến đây, Lê Ngọc Quế mới hài lòng bỏ qua chuyện này.
Cho nên lúc này nhìn thấy Liễu Tố Tố nắm tay Tiểu Lộ, trong lòng cô ta cười lạnh không thôi.
Liễu Tố Tố thật đúng là biết giả vờ, không thân được với con Hàn Liệt nên cố ý nhận nuôi đứa khác, muốn chứng minh mình là một người mẹ tốt sao? Mọi người bị cô ta che mắt rồi.
Bạch Tĩnh ở bên cạnh nói: “Chị Lê, chị nhìn Liễu Tố Tố làm gì?”
Lê Ngọc Quế quen Bạch Tĩnh lúc ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm.
Hiện tại Bạch Tĩnh đã sinh con, so với lúc trước thích ra ngoài nói chuyện, cô ta càng thích bế con theo để nghe mọi người khen con mình hơn.
Nhà cô ta từng là hàng xóm lầu trên nhà Liễu Tố Tố, cũng có ý kiến với Liễu Tố Tố nên vừa gặp được Lê Ngọc Quế thì lập tức thân thiết cực nhanh, mỗi ngày không có gì làm liền hẹn nhau càu nhàu.
Đương nhiên, Lê Ngọc Quế không biết người này chính là chị dâu Thái Đào, mà Bạch Tĩnh cũng không biết lúc trước Thái Đào tìm Hàn Liệt và Liễu Tố Tố gây phiền là do bị Lê Ngọc Quế châm ngòi.
Lê Ngọc Quế cười cười: “Chị hâm mộ cô ấy quá, có thể làm việc trong Bộ quân vụ đấy.”
Lời này không phải gạt người, cô ta đúng là có chút hâm mộ Liễu Tố Tố, sau khi phát hiện Liễu Tố Tố có công tác, cô ta cũng muốn đi tìm việc.
Nhưng rất nhanh cô ta đã từ bỏ, dù sao thì cô ta gả cho Bao Phi Tường là để hưởng phúc chứ không phải để đi làm.
“Có gì mà hâm mộ, may mắn hơn người khác được vào Bộ quân vụ thôi mà, xuống ruộng cuốc đất trồng cây, vừa mất thể diện vừa mệt.” Bạch Tĩnh cười nói, “Vẫn là chị Lê tốt số, anh Bao chính là đoàn trưởng, chị không cần phải làm việc, cứ cầm tiền trợ cấp ăn sung mặc sướng là được!”
Bạch Tĩnh ở đoàn văn công nhanh mồm dẻo miệng, mỗi câu đều thổi phồng Lê Ngọc Quế lên đến trời.
Nghe vậy Lê Ngọc Quế cực kỳ vừa lòng.
Đúng vậy, mình hâm mộ cô ta làm gì.
Dù Liễu Tố Tố có công việc thì sao, cả ngày làm việc mệt chết đi sống lại, nào giống mình, Phi Tường là đoàn trưởng, tiền trợ cấp cao hơn Hàn Liệt chỉ là phó đoàn trưởng không biết bao nhiêu, mà đời trước Hàn Liệt cho đến lúc chết cũng không được thăng chức.
Vậy nên đời này anh ta vĩnh viễn chỉ có thể là phó đoàn trưởng thôi, xui xui ra ngoài làm nhiệm vụ còn bị thương nặng không chừng.
Càng tưởng tượng Lê Ngọc Quế càng thấy vui vẻ, tươi cười đến nhà ăn mua hai món thịt, sau đó mới sung sướng trở về nhà.
Về tới nhà mới biết Bao Phi Tường đã trở lại, trong gần một tháng làm việc từ sáng đến tối, đến thời gian tắm cũng không có, mùi trên người hắn nghĩ thôi cũng đã biết khó ngửi đến đâu.
Nhưng hiện tại Lê Ngọc Quế cảm thấy Bao Phi Tường có bản lĩnh, làm mình hơn được Liễu Tố Tố cho nên không hề ghét bỏ, còn chủ động đi lấy nước ấm cho hắn.
Bao Phi Tường mệt mỏi ngồi trên ghế không nhúc nhích, ở nhà chính bắt đầu lau người.
Lê Ngọc Quế nghĩ nghĩ hỏi: “Lần này làm nhiệm vụ thuận lợi chứ?”
“Như bình thường, không có gì thuận lợi hay không thuận lợi.”
“Chỉ là nhiệm vụ bình thường thôi?” Lê Ngọc Quế mất hết hứng thú, hiện tại cô ta chỉ muốn Bao Phi Tường nhanh chóng lập công thăng chức, cô ta sẽ càng có địa vị.
Bao Phi Tường nói: “Cũng không hẳn, lần này sẽ có người được thăng chức.”
Lê Ngọc Quế sửng sốt: “Ai?”
“Nhà tầng dưới ấy, Hàn Liệt, thăng lên làm đoàn trưởng.”
Bao Phi Tường cảm thấy hơi tiếc nuối, đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi hắn được điều đến đây, muốn biểu hiện thật tốt để lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, nhưng lần này nổi bật đều bị Hàn Liệt cướp sạch.
Bao Phi Tường chỉ có tiếc nuối, còn Lê Ngọc Quế thì đã trợn tròn mắt, đũa trong tay cũng rơi xuống: “Anh nói cái gì? Hàn Liệt thăng lên đoàn trưởng?!”
“Làm sao vậy?” Bao Phi Tường nhíu mày, cảm thấy có chỗ không thích hợp, “Hắn thăng lên đoàn trưởng liên quan gì đến em?”
Lê Ngọc Quế hoảng loạn lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”
Cô ta biết Bao Phi Tường thật ra là một người lòng dạ hẹp hòi, nếu biết Hàn Liệt là chồng cũ của cô ta, chắc chắn sẽ ầm ĩ muốn chuyển đi chỗ khác.
Nhưng cô ta lại không muốn dọn đi, nếu dọn đi rồi làm sao để chứng kiến ngày tháng khổ sở của Liễu Tố Tố, để Hàn Liệt biết mình đang rất hạnh phúc đây?
Sợ Bao Phi Tường nghĩ nhiều, cô ta vội bổ sung: “Em… em không hy vọng người khác vượt qua anh.”
Bao Phi Tường nghe vậy mới thoải mái hơn chút: “Có gì to tát đâu, chỉ lên làm đoàn trưởng thôi mà, qua không bao lâu nữa anh chắc chắn cũng được thăng chức thôi.”
Lê Ngọc Quế mặt ngoài gật đầu, trong lòng lại loạn như ma.
Chuyện gì đây?
Mới vừa cảm thấy Liễu Tố Tố kém mình, chỉ chớp mắt Hàn Liệt đã được thăng chức? Hơn nữa cũng là đoàn trưởng.
Rõ ràng đời trước Hàn Liệt mãi cho đến chết cũng không được làm đoàn trưởng cơ mà?
Chẳng lẽ lần này đã xảy ra sai lầm?
——
Thời điểm Lê Ngọc Quế bực bội không thôi, dưới lầu lại là hoan thanh tiếu ngữ.
Đặc biệt là Hàn Trình, sau khi biết Hàn Liệt trở thành đoàn trưởng thì như một quả pháo bổ nhào vào lòng anh.
Hàn Liệt sợ nó té ngã, vội vàng ôm lấy.
“Cha, thật tốt quá! Cha thành đoàn trưởng rồi!!” Lông mày nó nhướng lên như thể sắp bay lên trời.
Liễu Tố Tố nhịn không được nhéo nhéo lỗ tai nó: “Con biết đoàn trưởng là gì không mà vui thế?”
Hàn Trình đúng là không biết thật, đối với cái đứa đếm số còn không xong như nó, hỏi đoàn trưởng là gì thật đúng là hỏi khó mà.
Hàn Trình vẫn vui sướng vặn vặn cái mông: “Con biết sau khi cha thành đoàn trưởng sẽ có nhiều tiền hơn, có thể mua quá trời kẹo luôn!”
Hàn Liệt cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Trình nói rất đúng.”
Hàn Trình trông mong nhìn anh: “Vậy chừng nào thì cha đi mua kẹo nha?”
Liễu Tố Tố kéo nó từ trên đùi Hàn Liệt xuống: “Mới nghe gió thổi đã tưởng mưa rơi rồi hả?”
(听风是雨: mới nghe mấy lời đồn đại đã cho là thật)
Hàn Liệt cười cười: “Không sao, anh cũng muốn đến chỗ sư trưởng giao báo cáo, có thể đến Cung Tiêu Xã một chuyến.”
Hàn Trình nghe vậy, biểu cảm tủi thân lập tức biến thành vui vẻ, làm một cái mặt quỷ với nương, chỉ có điều nương nó lại nói: “Anh ăn cơm rồi đi, lăn lộn nhiều ngày như vậy không mệt à? Ngày mai em cũng đi Cung Tiêu Xã mua đồ, đến lúc đó tiện đường mua kẹo là được.”
Nói xong cô lại nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, em có việc muốn nói với anh.”
Hai ngày này thu lúa mì, mấy đứa nhỏ cũng giúp đỡ làm rất nhiều việc, đặc biệt là công việc nấu cơm.
Liễu Tố Tố muốn làm một bữa thật ngon khao cả nhà, mua một cân thịt định chia ra ăn hai bữa, kết quả Hàn Liệt đột nhiên trở về nên cô mang hết thịt ra dùng hết.
Hàn Liệt dù mệt, nhưng lâu ngày không gặp cũng rất nhớ vợ, không đi nghỉ ngơi, mà ngồi xuống nhóm lửa, “Chuyện gì?”
“Nghỉ hè em muốn về quê một chuyến.”
“Về quê?” Hàn Liệt ngạc nhiên hỏi.
Anh đang muốn hỏi thêm thì nhóc Hàn Tiền vẫn luôn vểnh tai nghe ở bên cạnh liền nói: “Nương, về nhà bà ngoại ạ?”
“Nhà bà ngoại?!” Hàn Trình cũng ló đầu ra.
“Đúng vậy, về nhà bà ngoại.” Liễu Tố Tố thấy Hàn Tiền chờ mong như vậy thì cười bổ sung, “Dẫn cả các con cùng về.”
“Yeeee! Thật tốt quá, có thể trở về thăm ông bà ngoại rồi!” Hàn Tiền cùng Hàn Trình cực kỳ vui sướng, ba đứa nhỏ còn lại thì cúi thấp đầu không nói gì.
Liễu Tố Tố cười cười: “Tiểu Tiền, Tiểu Trình, còn không mau kể cho anh chị nghe ở nhà ông bà ngoại có cái gì chơi đi?”
Mấy nhóc thông minh lập tức hiểu ý, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Liễu Tố Tố, vừa muốn nói lại bị Hàn Tiền cùng Hàn Trình lôi đi: “Em nói cho anh chị biết, nhà bà ngoại em chơi vui cực, a, không đúng, không phải bà ngoại em, là bà ngoại chúng ta ha ha ha…”
Một đám nhóc vừa nói vừa chạy ra ngoài, trong phòng bếp rất nhanh đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng củi cháy lách tách.
Hàn Liệt nói: “Bên nương có chuyện gì sao?”
Tuy anh luyến tiếc vợ con, nhưng cũng biết Liễu Tố Tố tới đây đã lâu, hẳn là nên về một chuyến, chỉ là anh lo cô một mình dắt theo đứa nhỏ có chút không an toàn, nếu không có việc gấp thì chờ đến khi anh được nghỉ rồi về.
Liễu Tố Tố lắc lắc đầu: “Không có việc gì, em muốn thừa dịp có thời gian trở về thăm nhà, thuận tiện xây hầm biogas thôi.”
Đây là mục đích chính của Liễu Tố Tố.
Trước đây cô đã muốn làm như vậy, ở quê không khô hạn như nơi này, còn có con sông không thiếu nước, nhưng đất không đủ phì nhiêu, thừa dịp nạn đói còn chưa tới, cô muốn trở về xây hầm biogas.
Mà ở quê trừ Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ, còn có nhà của hai anh trai cô nữa, nhà hai người họ cũng đông người, nếu không tìm cách tích trữ thêm lương thực, nạ đói đến sẽ càng khó sống.
“Mấy nhóc nhà chúng ta cũng không nhỏ, còn rất nghe lời, em về một mình không sao đâu.” Tình hình trị an hiện tại khá tốt, tàu hoả cũng không có bao nhiêu người, chú ý một chút là được.
Hàn Liệt nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Được, ngày trở về anh sẽ gọi điện thoại cho anh cả, bảo anh ấy lên huyện thành đón em.”
“Ừm.” Liễu Tố Tố nói xong, thấy Hàn vẫn Liệt cúi đầu, thì cười hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hàn Liệt ôm cô ngồi lên đùi mình, thấp giọng nói: “Vợ, anh không nỡ.”
“Sao lại không nỡ, nhiều nhất là nửa tháng em sẽ về mà.” Liễu Tố Tố thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa bên ngoài, không có nửa điểm muốn vào mới không giãy giụa nữa, tùy ý để Hàn Liệt ôm mình, “Cũng phải chờ đến khi Tiểu Lộ nghỉ hè em mới về, giờ vẫn còn sớm lắm.”
Hàn Liệt thấp giọng nói: “Vợ, em đi rồi anh chắc chắn sẽ gầy đi.”
Liễu Tố Tố có chút kinh ngạc nhìn anh, từ khi nào mà anh để ý mình gầy hay không vậy: “Em cũng làm đồ ăn dự trữ như hồi đi tỉnh Nam nhé?”
“Không cần, vất vả lắm.”
Liễu Tố Tố muốn nói không phiền, chỉ lo là nhiệt độ không khí hiện tại tương đối cao, có lẽ không để được bao lâu, hoặc là anh có thể đến nhà ăn, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, Hàn Liệt đã đè thấp giọng nói bên tai cô: “Thừa dịp mấy ngày này em còn chưa đi, đút no anh là được.”
Liễu Tố Tố kinh ngạc, ngay sau đó mặt đỏ bừng, nhéo anh một cái: “Mau nhóm lửa đi! Không được nói lung tung!”
Bảo sao đột nhiên nói mấy lời kì lạ, hoá ra là đang chờ cô sập bẫy.
Hàn Liệt thấy mặt cô đỏ bừng, nhịn không được thấp giọng cười cười, nhưng cũng không nói gì, sợ chọc giận vợ bị cắt phúc lợi..