Thời tiết hạn hán, không chỉ nông dân mà ngay cả quân đội cũng phát sầu.
Ngày tháng như vậy không biết sẽ kéo dài đến khi nào, dù bên ngoài quân khu có trại chăn nuôi nhưng Chung sư trưởng vẫn sợ có nhiễu loạn, sau khi thương lượng cùng Triệu chính ủy, ông dự định tự xây trại chăn nuôi trong quân đội, nếu vậy ít nhất là bên nhà ăn có thể đảm bảo được nhu cầu về thức ăn.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là một trong số các biện pháp mà thôi, dù Chung sư trưởng và Triệu chính ủy là người đứng đầu quân khu nhưng không quá hiểu biết về chuyện chăn nuôi, vậy nên liền gọi sĩ quan hậu cần và Bộ trưởng hậu cần đến hỏi ý kiến.
“Tôi cảm thấy việc này có điểm không thể thực hiện được.” Sĩ quan hậu cần nói.
Thành lập trại chăn nuôi phải thuê người đến quản lý, không chỉ gia tăng cương vị công tác, còn tạo thành gánh nặng.
Tự nuôi của nhà mình và nuôi trong trang trại khác nhau rất nhiều, nếu phát sinh dịch lợn cúm gà gì đó, có muốn khóc cũng không kịp.
Còn không bằng thương lượng với trại chăn nuôi bên ngoài, vừa bảo đảm có hàng vừa an toàn.
“… Tôi nhớ là lúc trước cô nói sẽ nuôi thỏ, chúng ta hỏi mọi người xem có muốn nuôi thỏ hay không, nếu nuôi ít nhất trong nhà vẫn tích được chút thức ăn.” Sĩ quan hậu cần nói ra mục đích chính của mình.
Thời điểm Liễu Tố Tố khuyên Lữ Linh Chi nuôi thỏ, sĩ quan hậu cần cũng biết, chính ông cũng làm việc nhà nông, trong lòng rõ ràng lương thực không nhất định có thể thu được, càng miễn bàn đến việc nuôi lợn gì đó.
Nhưng thỏ không giống lợn, lợn là động vật ăn tạp, ngoài ăn cỏ thì lương thực, cùi ngô, vỏ lúa mì là không thể thiếu, mà thỏ chỉ cần ăn cỏ là được.
Quân khu bọn họ khắp núi đều là cỏ, dù sau này không có nước cỏ đều chết héo thì vẫn tốt hơn nuôi lợn, nếu mỗi nhà đều nuôi thỏ, sau này sẽ có thứ để trông cậy vào.
Sĩ quan hậu cần nói xong, liền nhìn về phía Liễu Tố Tố: “Tiểu Liễu, cô nói xem?”
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy khá tốt.”
Tính ra nhà cô nuôi thỏ đã được vài năm, ban đầu mới lạ lo lắng, đến bây giờ đã dần quen thuộc hơn, mặc dù thường xuyên có người đến đổi, số lượng thỏ vẫn còn khá nhiều, hơn nữa gặp phải vấn đề gì cô cũng biết cách xử lý.
Ở phương diện này sĩ quan hậu đặc biệt tin tưởng Liễu Tố Tố, thấy cô gật đầu thì thở phào: “Được, lát tôi sẽ nói chuyện với sư trưởng.
Đúng rồi, chỗ cô có bao nhiêu con thỏ?”
Liễu Tố Tố tính tính: “Khoảng con.”
Thỏ đẻ nhanh nhưng điều kiện hiện tại không tốt lắm, Liễu Tố Tố không phải người nuôi thỏ chuyên nghiệp, cũng sợ nhiều thỏ quá dễ bùng nổ bệnh dịch cho nên chỉ cần có người muốn đổi cô đều sẽ đồng ý.
May là năm trước Hàn Liệt đã xây một căn nhà nhỏ bên cạnh chuồng lợn chuyên nhốt thỏ, bằng không cũng không có chỗ nào để nuôi.
“ con?” Cũng không nhiều lắm, chia ra khẳng định không đủ.
Liễu Tố Tố liền nói: “Ngài yên tâm, chỗ chị Lữ và Tiểu Nam cũng có không ít.”
Cỏ trên núi không còn được như xưa, hai người Lữ Linh Chi không có công tác, nhưng thỏ nhiều cũng là một loại gánh nặng, nếu đổi được không có lý do gì lại từ chối.
Vả lại ngay từ đầu sẽ có những người không muốn nuôi, cảm thấy không có lời, cho nên nhóm đầu tiên chỉ cần một hai trăm con là đủ rồi.
“Được rồi, tôi sẽ thống kê sau.” Sĩ quan hậu cần nói xong liền không thể ngồi yên, cầm đồ đi tìm Chung sư trưởng, còn Liễu Tố Tố thì dẫn Hàn Cẩm quay lại bờ sông.
Thấy cô đi từ xa, Trần Nam vẫy vẫy tay: “Chị mau đến xem!”
Liễu Tố Tố đi qua, Hàn Cẩm nhìn vào thùng cá, miệng há ra: “Thật nhiều!”
Thật ra cũng không phải nhiều lắm, trong thùng gỗ chỉ có bốn năm con cá, nhưng so với lần trước đã được xem là một kết quả không tồi.
“Tiểu Nam may mắn ghê nha.” Liễu Tố Tố cười nói.
Trần Nam cười tủm tỉm, trong lòng cũng nghĩ, may là mình nghe chị Tố Tố đến đây, nếu ngại lạnh mà không tới thì đúng là lỗ to rồi, vừa muốn nói thêm, Đại Cường nhà Lữ Linh Chi đã hô to: “Nhà cháu có con lận, chắc chắn sẽ vượt qua nhà dì!”
Ngưu Đản đang mệt mỏi câu cá, vừa nghe câu này liền phản bác: “Đừng có mơ! Tôi sẽ câu càng nhiều hơn!”
Tiểu Điềm ngồi trong lều, hỏi: “Dì Liễu, mấy người Tú Tú có phải câu được nhiều hơn nữa không ạ?”
Logic của trẻ con rất đơn giản, chỗ Hàn Tú Tú nhiều người nhất, khẳng định cũng câu được nhiều cá nhất.
Liễu Tố Tố phì cười: “Cũng chưa chắc.”
Dựa theo tính tình của mấy củ cải nhỏ, Hàn Tú Tú còn có thể nhịn được, nhưng nếu là sự câu được nhiều hơn người khác, Hàn Tiền và Hàn Trình đã sớm vui vẻ chạy ra khoe rồi.
Quả nhiên, lúc cô quay về liền thấy cái thùng trống không, ngoài nửa thùng nước thì không còn cái gì, mà mấy đứa nhóc thì đang mặt ủ mày ê ngồi xổm bên cạnh, khuôn mặt nhỏ sắp nhăn thành cái bánh bao.
“Sao vậy?”
Hàn Trình dẩu miệng: “Nương, con muốn đổi chỗ, chỗ này một con cá cũng không câu được!”
Lúc Liễu Tố Tố đi, người đầu tiên “trực ban” là Hàn Trình, kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy con cá nào cắn câu, mấy đứa nhóc ở trong lêu chờ không yên, tất cả đều chạy ra xem, thầm nghĩ nhiều người nhiều sức, biết đâu lũ cá lại cắn câu thì sao.
“Nhưng mà bọn con đợi lâu thật là lâu vẫn không có cá!” Hàn Trình bĩu môi, ủy khuất nói: “Nương, chắc chắn là chỗ này không tốt, cá không bơi tới đây.”
Hàn Tiền cũng gật gật đầu, nghiêm túc nhìn nhìn xung quanh, vươn ngón tay chỉ: “Nương, chỗ này gần bác Lữ quá, chúng ta dịch lên phía trước thôi, cá ở đây bị câu hết rồi.”
Liễu Tố Tố cười cười: “Ừ, các con tiến lên đi, nương bôi mặt cho các con trước đã, lát nữa chúng ta lại qua nhìn xem sao.”
Vị trí đúng là có ảnh hưởng đến việc câu cá, nhưng lúc cô không ở đây, mấy đứa nhỏ nói chuyện dọa lũ cá chạy mất cũng không phải không có khả năng.
Thế nào cũng phải bôi mặt cho bọn nó trước đã.
Bởi vì sốt ruột, mấy đứa nó đều chạy ra ngoài, gió lạnh gào thét táp vào mặt, dù đeo khăn quàng nhưng mặt đều bị đông lạnh đến đỏ rực, nếu không bôi dầu ngao, ngày mai da dẻ sẽ nứt nẻ cho xem.
Thấy nương dẫn mọi người vào lều, Hàn Cẩm vốn cũng muốn chạy theo, nhưng nghĩ một lát nó lại thu chân, ngồi xuống cạnh cần câu.
Nó bình thường đã rất an tĩnh, hiện tại câu cá càng im lặng hơn, ngoan ngoãn ngồi chờ, nhất thời xung quanh ngoài tiếng gió gào thét thì không còn bất kỳ tiếng động gì.
Hàn Cẩm thập phần kiên nhẫn chờ đợi, tay nhỏ nắm lấy cần câu, khăn quàng cổ chùm nửa mặt nhìn chằm chằm vào cái hố.
Đúng lúc này, cần câu đột nhiên động đậy, Hàn Cẩm giật mình theo bản muốn kéo dây câu lên, nhưng nhớ lại lời nương nói không thể quá sốt ruột, nó lại vội nhịn xuống, cắn môi đếm thầm trong đầu.
Qua vài giây, lúc dây câu bắt đầu giật giật kịch liệt, Hàn Cẩm mới mau chóng thu dây.
Dây câu cá đã kéo đến đoạn cuối cùng, giây tiếp theo Hàn Trình khoa trương kêu gào ở phía sau: “Anh hai câu được cá rồi! Nương, nương mau đến xem, anh hai câu được cá rồi nè!”
Liễu Tố Tố đi ra xem, quả nhiên ở dây câu có một con cá trích khá lớn, nhìn qua cũng phải được gần hai cân, “A, Tiểu Cẩm nhà chúng ta giỏi quá! Nhanh như vậy đã câu được một con cá lớn rồi!”
Đối với trẻ con mà nói nói, có thể kéo được con cá cân lên mà không để nó vùng vẫy thoát ra đã là quá giỏi rồi.
Mắt Hàn Cẩm sáng lấp lánh, xấu hổ cười cười, chạy tới chỗ Liễu Tố Tố: “Cho nương!”
“Ngoan quá! Chúng ta thả cá vào thùng đã nhé, lát nữa nấu cho con ăn.” Liễu Tố Tố gỡ con cá ra ném vào thùng.
Mấy đứa nhỏ lần đầu tiên câu được cá, tất cả không hẹn mà cùng chạy ra, cong mông lên nhìn vào cái thùng, đuôi cá quẫy nước bắn lên mặt ướt nhẹp, Hàn Trình không hề tức giận, ngược lại còn thấy vui vẻ.
Đây chính là con cá đầu tiên mà bọn mình câu được đấy!
Hàn Trình nhấc thùng lên muốn đi khoe với Đại Cường và Ngưu Đản, bởi vì vừa rồi hai người kia cũng là mang ra khoe làm nó hâm mộ cực kỳ, hiện tại thật vất vả mới có cá, không thể bỏ lỡ cơ hội được.
Nhưng Hàn Trình mới vừa đứng dậy liền nhìn thấy Hàn Cẩm đã quay trở lại vị trí cũ, trong tay cầm cần câu, lại bắt đầu nghiêm túc câu cá, như thể thu hoạch vừa rồi đối với nó không hề quan trọng.
Hàn Trình còn nhớ lời nương dặn, câu cá phải thật yên tĩnh, nếu bây giờ nó chạy đi khẳng định sẽ quấy rầy anh hai, cho nên nó chỉ có thể nhẹ nhàng thả thùng nước xuống dưới.
Liễu Tố Tố chứng kiến một màn này, trong lòng không khỏi nhớ tới lời của Chung sư trưởng.
Thật ra có một câu Chung sư trưởng nói chưa đúng lắm, với tính cách của Hàn Cẩm, mặc kệ ngày sau làm gì, đều sẽ có thành tựu hơn người.
Nếu vẫn cứ như vậy cho đến lúc trưởng thành, bi kịch trong sách sẽ không tái diễn, đúng không?
Liễu Tố Tố không biết, nhưng thời khắc này cô thật sự cảm nhận được lạc thú của việc nuôi con.
Mà chuyện càng khiến cô vui vẻ hơn còn ở phía sau, sau khi câu được con cá đầu tiên, Hàn Cẩm nghiễm nhiên trở thành “đại sư câu cá”, một con lại một con cá mắc câu, còn chưa đầy hai tiếng trong thùng đã có - con cá.
Lớn nhất là con cá trắm cỏ, nặng đến mức Hàn Cẩm không kéo nổi, phải nhờ Liễu Tố Tố ra tay mới kéo được lên.
Một đống cá nhảy tới nhảy lui trong thùng, Hàn Cẩm mệt đỏ cả mặt nhưng lại vui vẻ cực kỳ, nó còn muốn câu tiếp nhưng bị Liễu Tố Tố kéo lại: “Đủ rồi, Tiểu Cẩm vào nghỉ với nương một chút, uống nước ấm nào.” Mặc nhiều quân áo nhưng ở bên ngoài lâu cô vẫn sợ nó bị cảm lạnh.
Hàn Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, nương nói đủ rồi thì nó sẽ không câu nữa.
Tuy Hàn Cẩm không câu nhưng mấy nhóc còn lại thì đã không nhịn được nữa, chạy vội qua câu thử xem mình có câu được hay không.
Rốt cuộc Hàn Cẩm câu được nhiều cá như vậy, bọn nó chắc chắn cũng câu được thôi!
—— Mấy đứa nhóc khí thế bừng bừng, hận không thể xông ra múa võ!
Liễu Tố Tố định dọn dẹp rồi về nhà, thấy bọn nó còn hứng thú như vậy cũng không thúc giục, rót một ly nước ấm cho Hàn Cẩm uống, còn mình thì đi ra bên ngoài nhìn.
Mấy người cô tới sớm, lại câu thêm tiếng nữa vẫn không thành vấn đề.
Nhưng đáng tiếc là mặc kệ mấy đứa nó câu bao nhiêu lần, lũ cá vừa rồi mới đớp mồi liên tục, bây giờ lại như thể đã đi mai danh ẩn tích, trong một tiếng bốn đứa nhỏ thay phiên nhau trông, đừng nói câu được cá, đến bóng dáng cá cũng không thấy đâu.
“Nương, chúng ta về thôi, hôm nay không câu được cá rồi.” Hàn Trình ủ rũ cụp đuôi nói.
Liễu Tố Tố nhịn không được có chút buồn cười, xem ra trong nhà chỉ có một tiểu may mắn thôi.
“Được rồi, chúng ta thu dọn đồ trở về thôi.” Liễu Tố Tố chuẩn bị dỡ lều, Hàn Cẩm đi ra thấy mọi người đều có chút không vui, liền lấy kẹo mà sĩ quan hậu cần cho mình ra, chia cho mỗi người một nắm: “Ăn.”
Đều là trẻ con, chỉ một chút đồ ăn cũng có thể dỗ được, đặc biệt là Hàn Trình, quả thực là lệ nóng doanh tròng ôm lấy Hàn Cẩm, kêu anh hai thật là tốt.
Đang nói dở nó đột nhiên quay sang nói với Liễu Tố Tố: “Nương, con biết vì sao cá chỉ tới tìm anh hai rồi.”
“Vì sao?” Liễu Tố Tố cũng không quay đầu lại hỏi.
“Bởi vì trong túi anh hai có đồ ăn, bọn con thì không có, cá nhỏ thông minh ghê, chỉ tìm anh ấy!” Hàn Trình nói chắc nịch.
Liễu Tố Tố: “…” Con tưởng cá ở sông đều là họ Hàn tên Trình sao? Còn phải có kẹo mới dụ được
Biết nó đang tự an ủi chính mình, Liễu Tố Tố cũng không đành lòng vạch trần, cười nói: “Nương thấy con nói đúng lắm, hay là Tiểu Trình thử lại xem?”
Có kẹo rồi mà cá vẫn không cắn câu thì mắc cỡ lắm đó nha!
——
Bởi vì bắt được cá, buổi tối Hàn Liệt vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng.
“Cá sao?” Đập chứa nước không bán cá mà?
Liễu Tố Tố đang ngồi hun cá, hiện tại không có nắng, cá không phơi được, mà hong gió thì lại không ngon, vậy nên cô dứt khoát hun luôn bằng củi, vừa dễ bảo quản vừa ngon.
Cô cười cười kể lại chuyện hôm nay đi câu cá, nhìn thân hình cao to của Hàn Liệt, đột nhiên nói: “Hay là ngày mai anh dẫn các con đi câu lần nữa đi, đến tết có thêm thịt mà ăn.”
Thật sự thì cá đã đủ ăn rồi, cô chỉ là muốn nhìn xem Hàn Liệt có xui như mấy nhóc nhà mình không.
Dù sao thì đoàn trưởng Hàn cũng là người đen nhất nhà mà.
Đoàn trưởng Hàn mặt đen không biết vợ mình chỉ muốn hóng chuyện, gật gật đầu đồng ý, đúng lúc ngày mai anh cũng được nghỉ, buổi sáng đốn củi, buổi chiều đi câu cá là được.
Lúc đầu cũng không có nhiều người câu cá trên băng, người già đều cảm thấy không an toàn nên không dám qua, kết quả ngày hôm qua Liễu Tố Tố thu hoạch được đầy một thùng, đến hôm sau lúc Hàn Liệt dẫn mấy đứa nhỏ ra bờ sông, ở đó đã có rất nhiều người.
“Cha, chúng ta đi nữa không ạ?” Hàn Trình chỉ sợ Hàn Liệt không đi nữa, hôm nay nó đã cố ý cất hai cái kẹo trong túi, đang chờ để rửa mối nhục xưa đây!
Hàn Liệt gật đầu: “Chúng ta qua bên kia.”
Nói xong anh liền đưa bọn nó đến chỗ ít người qua lại.
Hôm nay Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú không đi, hôm qua Hàn Cẩm câu cá một hồi lâu, đến bây giờ cánh tay vẫn còn đau nhức, Hàn Tú Tú dù sao cũng là con gái, Liễu Tố Tố sợ nó bị lạnh nên cũng bảo nó ở nhà.
Ở nhà cũng không nhàn rỗi, cô cùng hai đứa nhỏ bắt đầu đốt than.
Bên này mua than khá khó, lại còn đắt, mọi người tiếc tiền nên trời lạnh chỉ có thể đốt củi lấy than mà dùng.
Bên trong giường đất đốt củi, nhưng muốn sưởi ấm nhà mà đốt củi thì tương đối nguy hiểm, lúc này phải dùng than, cũng chính là than từ củi đốt, chờ đến khi củi biến thành màu đen thì ném cát vào dập lửa là xong.
Liễu Tố Tố định làm một mình, nhưng hai đứa nhỏ cứ nằng nặc đòi giúp, cô cũng không ngăn cản nữa.
Đốt củi không có gì khó, chỉ có điều khói dễ làm mắt bị cay, đốt một lát lại phải dừng lại lau mắt, Liễu Tố Tố đang làm, đột nhiên nghe thấy Hàn Tú Tú gọi mình.
“Dì!”
Liễu Tố Tố nhìn lại, chỉ thấy cô bé chỉ chỉ mặt đất, vừa nhìn xuống cô thiếu chút cười ra tiếng.
Rõ ràng là thừa dịp cô không chú ý, Hàn Tú Tú đã dùng than củi xếp thành hình trái tim, than chưa tắt hoàn toàn lấp loé tia lửa, làm hình trái tim trông vừa đẹp vừa kì quái.
Chỉ là trên mặt nó đã dính không ít vết than đen, biến thành một con mèo lấm lem.
Liễu Tố Tố dở khóc dở cười vội đi lấy khăn lông lau mặt cho Hàn Tú Tú, nó mở to hai mắt nhìn cô, chờ mong hỏi: “Dì có thích không?”
Liễu Tố Tố không lập tức trả lời, dưa khăn cho nó cầm trước, sau đó gắp than ra xếp thành hình trái tim lớn hơn, bao quanh hình trái tim của Hàn Tú Tú.
Không cần Liễu Tố Tố nói cái gì, nó đã vui vẻ nở nụ cười, mi mắt cong cong ôm lấy Liễu Tố Tố: “Dì, sau này con lớn lên, con sẽ là trái tim bên ngoài bảo vệ dì.”
“Được, dì sẽ chờ đến ngày đó.” Liễu Tố Tố xoa xoa đầu nó, đi vào trong giặt khăn..