Cứ bận rộn như vậy mất mấy ngày, mãi cho đến tháng sáu, trước đêm Đoan Ngọ, việc lắp ống nước mới xem như hoàn thành.
Đoàn trưởng Trương biết bọn họ trong khoảng thời gian này đều vất vả, hơn nữa còn phải ăn tết nên tay vung cho mọi người nghỉ ngày.
Sau khi tuyên bố được nghỉ, Liễu Tố Tố không lập tức về nhà luôn, mà vội vàng đi ra bờ sông.
Mấy ngày bận rộn đến thời gian ăn còn chẳng có, nhưng mỗi ngày cô vẫn sẽ dành ít thời gian ra bờ sông xem đám hạt thóc cô gieo cùng Hàn Cẩm đã lên chưa.
Tuy phải mất khoảng ngày mạ mới lớn, nhưng Liễu Tố Tố thật sự quá thèm cơm, sợ mạ xảy ra vấn đề, sợ ai đó không cẩn thận giẫm vào, hoặc là bị vịt hoang mổ mất, nói chung phải đến mới có thể an tâm.
Nhưng đến khi cô tới bờ sông mới phát hiện là mình suy nghĩ nhiều quá.
Cái gì mà bị người dẫm hay bị vịt mổ, đã nhiều ngày như vậy, ngay cả bóng mạ cũng chẳng thấy đâu.
Liễu Tố Tố nhìn mặt đất vẫn bằng phẳng như cũ, trong lòng nghi nghi, đào chỗ đất đó lên, quả nhiên, hạt thóc không phải vẫn nằm yên dưới đất thì là bị giun đẩy đi, tóm lại không có một chút dấu hiệu nảy mầm nào.
Rễ trắng ban đầu đã khô héo héo hết, Liễu Tố Tố biết, lần trồng lúa nước này của mình lại thất bại rồi.
Xem ra trồng ở bờ sông cũng không được… Liễu Tố Tố mệt mỏi, lại không muốn cứ lãng phí thóc như vậy, bèn cầm lấy cái que đào hết số thóc đó ra, ra bờ sông rửa sạch sẽ rồi ném vào chuồng gà.
Bốn con gà Hàn Cẩm chăm sóc đã lớn, vừa ném thóc xuống đã cùng hai con gà mái già cướp ăn.
Nhìn chúng nó vui vẻ ăn uống, Liễu Tố Tố càng thêm khó chịu, đến gà còn được ăn, cô lại không được, phí công bận một hồi.
“Chị dâu, chúng ta đi hái lá gói bánh ú (bánh tống tử) đi!” Phía sau truyền đến tiếng Trần Nam.
Liễu Tố Tố thu lại mất mát, gật gật đầu, tuy không được ăn cơm nhưng Tết Đoan Ngọ vẫn cần làm, nghĩ nghĩ lại nói∶ “Tiểu Nam, hái lá gói bánh ở đâu thế?”
Trần Nam chỉ chỉ phía đông∶ “Ở chân núi, bên cạnh rừng trúc đó… Chị dâu, chị mang theo dao làm gì?”
Liễu Tố Tố cười cười∶ “Chặt một ít trúc về.”
Hôm nay nhà vệ sinh và phòng tắm đã chính thức làm xong, mấy người Hình Tiểu Quân giúp nhà cô chuyện lớn như vậy, đúng lúc sắp ăn tết, Liễu Tố Tố định chặt trúc về làm một loại bánh khác, đưa bọn họ mỗi người một ít.
Chân núi có một mảnh đất trồng đót rất lớn, tuy quân đội nhiều người nhưng một năm chỉ có một ngày dùng đến, nhiều năm như vậy, cây đót càng ngày càng tươi tốt.
Hai người Liễu Tố Tố tới hơi muộn, những lá non bên dưới đã bị người khác hái hết, lúc Trần Nam cho rằng các cô chỉ có thể hái đám lá già thì thấy Liễu Tố Tố cắm con dao xuống đất, chân phải lấy lực leo lên cái cây bên cạnh, chỉ vào một đám lá xanh non hỏi∶ “Tiểu Nam, cái này được không?”
Trần Nam bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, nghe thấy cô hỏi mới hồi thần lại∶ “Được, được rồi, chỗ kia là đủ rồi!”
Liễu Tố Tố cởi liềm buộc ở eo, dùng sức cắt xuống, lá rơi xuống lả tả, cô lại cắt cho mình một nắm rồi mới nhảy xuống đất.
“Chị dâu, kỹ năng chị lợi hại quá đi, thoáng cái đã trèo lên được rồi!”
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Không thể gọi là kỹ năng được, chị chỉ biết trèo cây leo núi thôi.”
Khi đi thăm dò dã ngoại có thể gặp phải những tình huống bất ngờ, để trèo cây tốt hơn, Liễu Tố Tố còn cố ý mời chuyên gia đến dạy, dù là cây dừa cô cũng có thể trèo.
Sau khi chuẩn bị xong lá đót gói bánh, cô chặt thêm hai cây trúc kéo về, Hàn Liệt trở về, Liễu Tố Tố nhờ anh chặt trúc ra thành từng đốt.
Ở đây không có gạo, tất nhiên cũng sẽ không có gạo nếp, muốn gói bánh ú chỉ có thể đến Cung Tiêu Xã mua.
Tuy rằng là quân khu nhưng chất lượng cuộc sống của quân nhân cũng rất quan trọng, đặc biệt Tết Đoan Ngọ còn là ngày lễ lớn, không thể qua loa đại khái, cho nên mỗi năm trước tết Đoan Ngọ, quân đội đều sẽ giao cho đội vận chuyển mua gạo nếp về bán ở Cung Tiêu Xã, mỗi nhà mỗi hộ dựa theo nhân khẩu tới mua, nhiều ít đều có số lượng cố định.
Quân đội đương nhiên sẽ không kiếm tiền lời từ mọi người, giá cả gạo nếp không tính phí vận chuyển, nhưng dù là như vậy, giá vẫn không rẻ.
Chỉ là lâu lắm mới được ăn tết, trừ những nhà thật sự khó khăn, mọi người đều sẽ khẽ cắn răng mua ít gạo nếp trở về, những chiến sĩ không có người nhà theo tùy quân có thể đến nhà ăn mua đồ đã làm sẵn, giá cả cũng không khác mấy.
Nhà Liễu Tố Tố có người, tính ra có thể mua cân, nhưng rất nhiều gia đình không giống nhà cô, chỉ mua vừa phải, dù sao với cái giá kia, ăn một chút cho đỡ thèm là được, nếu có dư dả tiền, chi bằng đi mua bột mì về gói bánh bao còn hơn.
Điều này vừa hay tiện cho Liễu Tố Tố, cô tìm tới mấy nhà mua ít mua của phần còn lại của họ, tổng cộng gom được cân.
Hàn Liệt nhìn túi gạo nặng trịch trên tay cô thì hơi giật mình∶ “Nhiều như vậy ăn có hết không?” Thời tiết đang nóng, ngâm trong nước lạnh nhiều lắm cũng chỉ để được ngày, bằng không sẽ hỏng mất.
“Một mình nhà chúng ta chắc chắn ăn không hết, không phải còn có mấy người Tiểu Quân sao, gói nhiều một chút dùng để tặng bọn họ.” Liễu Tố Tố nói.
Hàn Liệt bừng tỉnh, sáng hôm nay đám người Hình Tiểu Quân đã giúp nhà anh xây phòng xong, anh vội đi huấn luyện nên đã quên mất, nhìn chỗ lá cô hái chỉ có khoảng cái, anh sợ không đủ liền hỏi∶ “Hay để tôi đi hái thêm?”
“Không cần, chúng ta dùng những thứ khác gói.”
Hàn Liệt∶ “Dùng cái gì?”
“Không phải có cây trúc anh đang cầm hay sao?”
Hàn Trình thò qua hỏi∶ “Chú, vì sao nương nói dùng cây trúc cũng có thể gói bánh ú ạ?”
Hàn Liệt nhìn cây trúc trên tay mình, nghĩ thầm chú còn ngốc hơn con, việc này con chỉ có thể đi hỏi nương con thôi.
Liễu Tố Tố cầm gạo nếp vào phòng bếp, gạo nếp cần phải ngâm khoảng - tiếng đồng hồ, cô liền nhân thời gian này xử lý phần nhân bánh trước.
Nhân bánh ú đã được Liễu Thục Vinh chuẩn bị từ sớm, mấy ngày trước bà gửi cho cô một bọc mứt táo, nói là anh cả cô mua trên huyện thành.
Trước đó Liễu Tố Tố đã cố ý viết thư cho bà, nói bên này cái gì cũng có, không cần lo lắng.
Nhưng Liễu Thục Vinh sau nghe tin huyện thành gần quân khu nhất cũng phải lái xe hơn tiếng mới đến, liền cảm thấy chỗ Liễu Tố Tố ở là núi sâu rừng già, sợ nhà cô không có gì ăn, càng thường xuyên gửi đồ đến hơn.
Liễu Tố Tố biết đây cách biểu đạt nỗi nhớ của một người mẹ với con cái, nếu cô không nhận, bà sẽ không yên tâm.
Đời trước Liễu Tố Tố chưa từng được cảm nhận sự quan tâm nào như thế này, trong lòng cô ấm áp, cũng không khuyên nữa, muốn chờ đến khi cô được phát tiền lương sẽ gửi về một ít cho bà, như vậy sẽ tốt hơn.
Trong nhà nhiều trẻ con, bánh ú nhân mứt táo vừa lúc hợp khẩu vị mấy đứa nó, sợ mùi vị quá đơn điệu, Liễu Tố Tố còn đem đậu đỏ ra nấu thêm, để ráo nước thì xào với đường cát trắng, cũng có thể làm thành bánh ú nhân đậu đỏ.
Trừ cái này ra, cô còn chuẩn bị một món đặc biệt khác —bánh ú ống trúc (竹筒粽子).
Nhân bên trong chính là thịt thỏ hoang cô để dành bấy lâu.
Trừ lần trước cắt một ít ra dùng, phần thịt còn lại cô đều cất kỹ, sau khi đem thịt thỏ đi luộc để nhạt bớt vị muối, thịt đã trở nên mềm hơn, Liễu Tố Tố lóc phần xương tương đối lớn ra, phần thịt cắt thành hạt lựu.
Nhân thịt thỏ nhất định phải thật thơm, xào thịt với tương hột và ớt khô, đến khi mùi thịt cay cay nồng nồng bay lên cùng với lớp dầu đỏ hấp dẫn dưới đáy nồi thì cho thêm hạt tiêu khô vào để tăng vị, đổ ra chén rồi dưới một lớp dầu cay nóng lên trên.
"Xèo—", chỉ ngửi mùi thôi cũng có thể ăn được hai cái bánh ngô lớn, Liễu Tố Tố biết phần nhân bánh đã sẵn sàng.
Đúng lúc Hàn Liệt cũng đã chặt trúc xong, anh không hiểu gì mang ống trúc vào bếp, đang định hỏi cái này để làm gì thì nghe thấy Liễu Tố Tố nói∶ “Hàn Liệt, anh đi nhóm lửa đi, cho lửa cháy to một chút.”
Còn cần nhóm lửa?
Hàn Liệt chỉ có thể mang theo một bụng nghi hoặc lại đi ra ngoài.
Anh vừa đi, Liễu Tố Tố liền cầm đống ống trúc lại.
Các ống trúc đều được chẻ ra ở phần đầu, lần lượt đổ gạo nếp và thịt thỏ đã xào vào ống trúc, lại thêm vào một lượng nước vừa đủ, cứ như vậy đến khi gần đầy thì ép lại cho chắc, bịt lại đầu ống trúc là xong.
Liễu Tố Tố nhìn về phía Hàn Tiền∶ “Tiểu Tiền, xếp bếp đất xong chưa con?”
Lần trước ăn lẩu dùng bếp xếp từ gạch khá tiện, xây phòng xong vẫn còn thừa không ít, Liễu Tố Tố liền để chúng nó ở ngoài sân, khi nào cần thì lấy ra, không nghĩ nhanh như vậy đã có dịp dùng,
Hàn Tiền đã là tay xếp bếp thiện nghệ, nghe vậy lập tức nói∶ “Nương, đã xong rồi ạ, con còn cố ý bảo chú đi nhóm lửa nữa đó.”
“Ngoan quá.”
Hàn Liệt đầu đầy thắc mắc∶ “Sao còn cần xếp bếp vậy?”
“Bởi vì ống trúc này phải nướng mới thơm.” Liễu Tố Tố mang rổ ống trúc ra, xếp một hàng trên bếp.
Hàn Liệt đến giúp cô có chút lo lắng∶ “Như vậy sẽ không bị cháy chứ?”
“Sẽ không đâu, anh yên tâm đi.” Liễu Tố Tố thoải mái đặt ống trúc lên, sau đó vào bếp gói bánh nhân ngọt, còn Hàn Liệt thì hoàn toàn không an tâm, sợ ống trúc bị cháy sẽ lãng phí gạo nên không dám vào nhà, đứng ở một bên trông bếp.
Nhưng tình huống anh lo lắng mãi chẳng xảy ra, đến khi ngọn lửa dần dần tắt, Liễu Tố Tố dùng kẹp gắp than gắp một cái ống trúc ra, lấy kéo cạy nắp đưa đến trước mặt anh∶ “Thơm không?”
“Thơm.” Thật sự rất thơm.
Thịt thỏ xào vốn dĩ đã cay nồng bốn phía, trộn cùng với gạo nếp trong ống trúc, sau khi được nướng trên ngọn lửa cực nóng mùi trúc cũng bay ra, xông thẳng vào lỗ mũi.
Liễu Tố Tố dùng đũa gắp một miếng cho anh∶ “Anh nếm thử xem?”
Hàn Liệt cắn một ngụm mới phát hiện ra so với mùi thơm thì hương vị càng tuyệt hơn.
Hạt gạo trắng mập hoà quện với nước sốt thịt thỏ cay cay hấp dẫn, thoang thoảng mùi trúc, cắn một miếng thôi cũng khiến nước bọt tứa ra.
“Thế nào, tôi không lừa anh đúng không?” Liễu Tố Tố đắc ý nhướng mày.
Hàn Liệt nhìn cô, chính anh cũng không nhịn được cười∶ “Tôi sai rồi, tôi không nên hoài nghi cách làm của em.”
“Biết là được rồi, đây là cho Hình Tiểu Quân và đoàn trưởng Vương, tôi sẽ bảo Tiểu Cẩm đưa qua, còn mấy người khác, anh biết bọn họ ở chỗ nào chứ?”
Mấy chiến sĩ khác đều ở ký túc xá, Hàn Liệt thân là phó đoàn trưởng của bọn họ đương nhiên là biết.
Sợ bánh ăn lạnh sẽ không ngon, Liễu Tố Tố dặn anh đưa qua nhân lúc còn nóng∶ “Trong nồi vẫn còn bánh nhân ngọt, anh mau đi đi, cả nhà chờ anh trở về ăn.”
Bốn chữ ‘chờ anh trở về’ như mang theo ma lực, Hàn Liệt nhịn không được nở nụ cười∶ “Được, tôi sẽ về liền.”
Tuy nhiên hiện thực luôn trái với kỳ vọng, Liễu Tố Tố đã nấu xong bánh nhân ngọt, bánh ú ống trúc cũng đã sắp sẵn trên bàn, mấy đứa nhỏ mong ngóng Hàn Liệt về là có thể ăn cơm.
Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
“Nương, bụng con sắp bẹp rồi~!” Hàn Trình lớn tiếng nói.
“Đợi thêm chút nữa nhé, ăn tết mà, cả nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên.” Liễu Tố Tố vừa dứt lời liền thấy một chiến sĩ chạy vào∶
“Chị Liễu, phó đoàn trưởng Hàn bảo tôi đến báo tin, anh ấy hôm nay không về được.”
Liễu Tố Tố sửng sốt∶ “Có chuyện gì vậy?”
“Có nhiệm vụ khẩn cấp, hiện tại họ đã tập hợp rời đi rồi.”.