Lúc này, lại có một người tuổi trẻ lại đây, trên người mang áo lên màu xanh, bên trong mang một bộ đồng phục, trên chân còn mang đôi giày da ba nút cột.
Người thanh niên trẻ tuổi nhìn nhìn lõi than đá này của cô, sau khi khoa tay múa chân một chút: “Một đồng tiền được không?”
Ô Đào ngạc nhiên, một đồng sao?
Bác gái bên cạnh thấy vậy, liền cười nói: “Cô gái nhỏ người ta tối lửa tắt đèn nhặt ra được, có thể cho nhiều thêm một chút không?”
Người thanh niên trẻ tuổi: “Vậy một đồng mốt được không?”
Ô Đào cũng không dám tin tưởng, vui mừng mà nhìn người thanh niên trẻ tuổi: “Một đồng mốt sao? Được, một đồng mốt!”
Người thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy Ô Đào như vậy, cũng cười, đoán chừng là nhìn thấy Ô Đào rất vui vẻ, cảm thấy bản thân mình có phải đã cho nhiều hay không, nhưng mà thấy cô gái nhỏ cũng không dễ dàng, cũng không nói thêm cái gì: “Vậy một đồng mốt đi.”
Rất nhanh người thanh niên trẻ tuổi cho Ô Đào một đồng mốt, Ô Đào nhanh chóng giúp người thanh niên trẻ tuổi bỏ hết lõi than đá vào trong túi, lúc đổ vào còn liên tục nói cảm ơn, nhưng thật ra làm cho người thanh niên trẻ tuổi này cảm thấy ngượng ngùng: “Tôi thấy lõi than đá này của cô còn khá tốt, chờ lần sau cô nhặt được, tôi lại đến mua.”
Làm Ô Đào cảm động đến độ không biết nói cái gì, chỉ có thể liên thanh nói cảm ơn.
Sau khi người thanh niên trẻ tuổi vừa rời đi, bác gái bên cạnh liền nói: “Dì đã nói mà, lõi than đá này của con tốt như vậy, vừa thấy chính là biết đã được rây qua.”
Ô Đào nâng một đồng một kia, cười đến không khép miệng được, tuy rằng một đồng này cách mười đồng còn rất xa, cứ tiếp tục như vậy bé cũng chưa chắc có thể kiếm đủ mười đồng, nhưng bé thấy được hy vọng, bé muốn liều mạng làm, cật lực làm!
- ---
Trong văn có nhắc tới căn nhà đỏ ở thành đông Bắc Kinh ( hiện tại là ở Hải Điến đại học Bắc Kinh), đại học Bắc Kinh thời đại Thái Nguyên Bồi, phong trào Ngũ Tứ nổi lên nơi xuất phát chính là đại học Bắc Kinh, chủ tịch Mao cũng từng ở nơi này phòng này làm việc công tác.
Hải Điến: Là một quận nằm ở phía tây bắc thủ đô Bắc Kinh.
Ô Đào từ thị trường phế phẩm trở về liền nhanh chóng đi nhặt lõi than đá, hôm nay kiếm được một đồng một đương nhiên là không ít, nhưng với khoảng cách bảy ngày thì mục tiêu mười đồng tiền vẫn còn có sự chênh lệch, bé dùng cả hai tay cật lực làm lụng, tính cả nửa ngày, tính như thế nào cũng đều không đủ.
Nhưng bé cũng không có cách, bé còn nhỏ như vậy, cũng không phương pháp kiếm tiền khác, chỉ có thể dựa vào việc nhặt lõi than đá mà thôi.
Hôm nay thời điểm trở về, Huân Tử đưa cho bé một cái bọc nhỏ, dùng giấy rơm nhăn dúm bọc nó lại, bên trong rất cứng, Ô Đào đoán được đây là tiền, bé nhận lấy, thấp giọng nói: “Anh Huân Tử, cảm ơn anh, sau này nếu như em kiếm được tiền liền trả lại cho anh.”
Huân Tử: “Anh đã hỏi ba mẹ anh, ba mẹ anh cũng có nghe nói, nhưng bọn họ nói, đó là ý tứ của mẹ em, nên bọn họ cũng không thể quản nhiều trước, lúc trước thật ra bọn họ đã có nhắc qua với mẹ của em việc cho em đi học, nhưng mà mẹ em làm lơ không để ý.”
Huân Tử đã từng đi học, nhưng mà đi đến trường học cũng không bao lâu thì dừng lại ở năm thứ hai, ở nhà cũng lâu rồi, lại thấy trường học cũng chỉ có như vậy, nên không quá muốn đi học.
Ô Đào: “Ừ, em hiểu rõ, em tự mình nỗ lực là được.”
Tiền tiêu vặt của Huân Tử tổng cộng là hai đồng ba, hiện tại hơn nữa còn có tiền mình tích cóp cùng với tiền anh trai đưa, Ô Đào đếm đếm, tổng cộng là có bốn đồng sáu xu bảy, Ô Đào tính tính, giống như còn thiếu năm đồng ba xu, còn có thời gian năm ngày, một ngày phải kiếm bao nhiêu tiền nữa, cái này làm cho Ô Đào cảm thấy khó khăn.