Ô Đào tức khắc trợn tròn mắt, lẩm bẩm mà nói: “Con đây còn có thể nhặt lõi than đá sao?”
Ninh Diệu Hương tức đến muốn điên: “Còn nhớ thương chút chuyện nhỏ này của con, nhanh chóng lên! Cải trắng nhà chúng ta!”
Khi bà ấy nói đến “Cải trắng”, đau lòng đến muốn mạng, vội vàng túm lấy áo bông chuẩn bị xuống giường.
Ô Đào nhanh chóng bò dậy cùng với Thanh Đồng, mang bông lên áo, lê đôi giày giải phóng, chạy ra ngoài.
Lúc này những cải trắng đều bị thổi đến lăn lộn đầy đất, nhà những người khác cũng đều bị dọa tỉnh, mọi người bắt đầu thu dọn cải trắng nhà mình, Ô Đào Thanh Đồng chạy loạn cả khoảng sân, cuối cùng đem cải trắng nhà mình gom lại, Ninh Diệu Hương cầm cành lá hương bồ lại, muốn che cải trắng lại, nhưng gió lại quá lớn, cành lá hương bồ kia vừa đắp lại lại bị thổi đến phình lên.
Thanh Đồng gọi to: “Đi đến chỗ ảnh bích lấy mấy viên gạch lại đây!”
Ảnh bích: Là một kiến trúc trước các đền cổ, cung đình tạo cảm giác uy nghiêm.
Lúc này Ô Đào mới nhớ ra, nhanh chóng qua đó lấy gạch, Ninh Diệu Hương cùng Thanh Đồng cầm cành lá hương bồ chiếu che cải trắng lại, lúc sau chỉ có Thanh Đồng ngăn chặn, Ninh Diệu Hương cũng đi chọn gạch, một nhà ba người bận việc hết cả nửa ngày, làm cho cả người vừa là tuyết vừa đầy bùn, cuối cùng cũng chặn lại được cành lá hương bồ kia.
Những nhà khác ở trong khu cũng bận rộn lục đục cuối cùng cũng xong việc, bên trong khu nhà là một mảnh hỗn độn, chậu rửa mặt rỉ sắt cũng bị thổi lung tung lăn long lóc trong sân, va chạm phát ra âm thanh choảng xoảng loảng xoảng, những mảnh vải vụn và bông ở dưới chân tường đều bị thổi tung lên, quyện vào với gió tuyết, nhảy lên vũ điệu điên cuồng.
Cả nhà Ô Đào trở lại trong phòng, đã sớm bị đông lạnh đến run rẩy, bé cùng Thanh Đồng ôm nhau, chui vào trong ổ chăn, cho cơ thể nhau ấm lên.
Ninh Diệu Hương lại không dám nằm xuống, chỉ xuyên qua tấm kính nhìn ra bên ngoài, bà ấy cắn răng nói: “Chúng ta đã lấy mấy viên gạch kia chặn lại, nhưng nếu như lát nữa tấm màn che vẫn bị xốc lên, cải trắng nhà mình đã bị đông lạnh, hai đứa nói xem mùa đông này ăn cái gì đây!”
Nhất thời lại nói: “Xem nhà người khác đi, đều bao bọc đến kín mít.”
Tuy là Ô Đào đã bị đông lạnh đến mức không còn tri giác, nhưng mà nghe bà ấy nói như vậy, vẫn là bò dậy đi ra bên ngoài xem.
Nhà bé có một cửa sổ hình thoi, thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì hình dạng đều thay đổi, bên ngoài gió lớn, căn bản nhìn không ra cái gì, chỉ cảm thấy cả mắt đều bị bọc trong gió tuyết, còn có nhánh cây khô của cây hải đường ở ngoài cửa sổ xôn xao lắc lư loạn xạ.
Bé liền nói: “Đều là như vậy cả thôi, cũng không nhất định nhà người khác đều bịt hết kín mít.”
Ninh Diệu Hương: “Con thì biết cái gì, con xem ông Phan của con đi, vây quanh che lại bằng một vòng gạch!”
Bà ấy buông tiếng thở dài, cũng không nhìn nữa, nhưng mà nghe tiếng gió bên ngoài, chung quy vẫn là lải nhải nói: “Thật là, nhà có đàn ông và không có đàn ông chính là không giống nhau, ngày thường một người kiếm tiền nuôi con nhỏ, đó còn chưa tính, thời điểm mấu chốt đều rất quan trọng, gió lớn trời mưa ra dáng trai tráng lao động, nhà mình không đàn ông, như thế nào cũng không thẳng eo lên được.”
Ô Đào liền không nói, Thanh Đồng cũng im lặng không hé răng.
Bọn họ biết một khi Ninh Diệu Hương nói đến cái này, vậy thì phía sau nhất định là phải đi theo cả một quá trình, đầu tiên là nói lúc ấy bà ấy tại sao như thế nào lại gả cho ba bọn họ, tiếp theo nói ba của bọn họ lúc trước cũng còn tạm được, có văn hóa, kết quả sau này lại làm những chuyện vô nghĩa vô bổ, cãi đến tình trạng như bây giờ này.