Giấc mơ của Ô Đào rất dài rất dài, trong giấc mơ, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ buổi chụp hình tại Địa An Môn ngày hôm nay.
Cái người chụp ảnh cho bọn họ kia là một nhiếp ảnh gia có rất nhiều ý tưởng, ông ấy tên là Ninh Đức Hoành.
Vào hoàng hôn ngày đó mùa đông năm , ông ấy mang theo máy chụp ảnh đi qua Địa An Môn, lựa chọn và sử dụng bốn đứa trẻ tuổi tác tầm khoảng bảy đến tám tuổi, chụp cho bọn trẻ mỗi đứa một tấm ảnh, cũng để lại địa chỉ gia đình của từng người.
Ba năm sau, ông ấy lại một lần nữa tìm đến mấy đứa trẻ đó, một lần nữa chụp ảnh cho bọn trẻ.
Sau đó, bởi vì nguyên nhân lịch sử, việc quay chụp bị gián đoạn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua tới năm , bắt đầu kể từ năm , ông ấy mua sắm lại bộ thiết bị nhiếp ảnh mới, chụp ảnh với mấy đứa trẻ đã tiến hành theo dõi trong suốt ba mươi hai năm.
Ba mươi hai năm sau, bốn đứa trẻ ngày xưa giờ đây cũng đã gần năm mươi tuổi, bộ phim tài liệu này cũng được giới thiệu cho toàn thể công chúng.
Từ năm tới năm , bốn mươi hai năm, trên dòng thời gian vẫn đang chảy đi gần như trải dài qua hơn một nửa khoảng thời gian của Trung Quốc mới, mà những việc từng trải qua trong cuộc đời của bốn đứa trẻ lại khiến cho người ta phải suy ngẫm như vậy.
Trong số mấy đứa trẻ, chắc chỉ có mỗi Vương Á Tương là được coi như hạnh phúc viên mãn nhất, Vương Á Tương có xuất thân tốt, tiếp nhận nền giáo dục tốt, cho dù ở trong thời đại loạn lạc nhất, cô ấy cũng có thể ở nhà theo mẹ của cô ấy học chữ đọc sách, được đặt một nền móng tốt đẹp, sau đó khôi phục lại kỳ thi đại học, thuận lợi thi đỗ trường đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại, trở về nước thì vào làm giáo sư trong trường đại học, chồng của cô ấy khởi nghiệp trên biển gặt hái được nhiều thành công, có thể nói là hôn nhân và sự nghiệp đều vô cùng viên mãn.
Mà trong số đó người mà làm cho người ta cảm khái thương tiếc nhất có lẽ chính là Ô Đào.
Ô Đào lúc mới bắt đầu chỉ là một người nhặt xỉ than ở trên đường, về sau lớn hơn một chút, dáng vẻ trông cũng không tệ, hấp dẫn một đám cậu ấm gàn bướng tới theo đuổi, cô rất nhanh liền thành một cặp với một cậu ấm, dạo chơi loanh quanh khắp phố phường, mẹ của cô lúc mới bắt đầu còn mắng mỏ hai câu, về sau cũng dứt khoát không thèm quản nữa, nói là không có đứa con gái này.
Sau đó tất cả hoàn cảnh đều trở nên tốt hơn một chút, người phải đi học thì đi học, người phải đi làm thì đi làm, Ô Đào đi tới trường học tập trước, thế nhưng cũng chỉ qua loa cẩu thả mà thôi, tâm trí căn bản không thể ổn định lại nổi, lăn lộn suốt mấy năm trời cũng chỉ miễn cưỡng nhận biết được vài con chữ, về sau liền đi tham gia tuyển dụng, không có quan hệ cũng không có cửa sau, trình độ văn hóa cũng không ổn, hoàn toàn không có một cơ hội tuyển dụng tốt nào cả, cuối cùng tốt xấu gì cũng được tới nhà máy bông quốc gia số một tiếp nhận lại công việc của Ninh Diệu Hương, làm nhân viên dệt vải, thế nhưng về sau người đàn ông ẩu đả gây lộn, bị đánh nghiêm trọng, qua đời.
Ô Đào một mình nuôi dưỡng bốn đứa con, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn, sau đó tới những năm chín mười, cải cách chế độ nhà ở, không bỏ ra nổi hai mươi nghìn tệ, vì thế căn phòng không có cách nào thành của bản thân được, vẫn là thuộc về nhà xưởng.