Thấy dáng vẻ vô lại lại vô tội, chết cũng không chịu hối cải của Vinh Cẩm, lão thượng cấp hung hăng túm đứt mấy sợi tóc.
Lần này kiểu gì cũng phải cho cô một bài học nhớ đời!“Tôi tự mình chọn cho cô một thế giới chịu trừng phạt, cô ngoan ngoãn ngốc ở đấy cẩn, thận, hối, lỗi cho tôi!”Cấp trên thẹn quá hóa giận, vỗ mạnh lên bàn kéo Vinh Cẩm dạy mãi không sửa đi, lập tức thả xuống!…Năm , quốc gia mới được thành lập, rất nhiều chuyện cần hoàn thành, vật tư lại thiếu thốn.
Vào năm khởi đầu này, bình nguyên Dự Đông đã gặp hạn hán, thiếu mưa, thảm thực vật dần khô vàng, mùa màng sắp mất trắng, sợ là thiên tai lại sắp nổi lên.
Lý gia thôn ở một góc trên bình nguyên Dự Đông, vì gần núi gần sông nên hoàn cảnh tự nhiên rất tốt.
Dù vậy, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ tới đầu xuân, nước sông đã dần khô cạn, núi rừng cũng dần khô héo.
Nếu ông trời còn không ban mưa, chỉ sợ các thôn dân không thể sống qua nổi thời kỳ này.
Chờ khi tiêu hao hết lương thực tồn kho trong nhà chỉ có thể đào rễ cây vỏ cây lấp đầy bụng.
Hôm nay, Tiết Hoa Thần, bên bờ ruộng Lý gia thôn là quang cảnh bận rộn.
Các đội viên mặc quần áo rách nát tả tơi, khuôn mặt tiều tụy đang thắt chặt lưng quần vội vã cày cấy vụ xuân.
Bỗng nhiên, trên hai bờ đầu ruộng xuất hiện một trận gió như hắc ảnh thổi qua, đứa con thứ ba của đội trưởng Lý Trị Dân chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Tam nhi, con chạy nhanh như vậy làm gì? Chạy nhiều chút nữa đói bụng lại lãng phí lương thực!”Chú hai Lý vừa làm việc vừa la lớn.
“Chú hai, vợ cháu sắp sinh rồi!”Tên nhóc đã sắp chạy xa cao giọng đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chú hai Lý móc tẩu thuốc ra rít mạnh một hơi thuốc, vừa phun khói giữa không trung vừa nói.
“Người lớn đã sắp không sống nổi còn sinh cái gì? Lỡ sinh ra một con nhóc chẳng phải sẽ uổng phí biết bao nhiêu là gạo sao.
”Nghe thấy hắn nói vậy, bà thím có cháu gái bên cạnh thấy không vui, cảm thấy những lời này của Lý lão nhị là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đá xéo nhà bà.
“Vợ người ta đẻ chứ không phải vợ ông, Lý lão nhị ông quan tâm cái gì? Cũng chẳng lãng phí lương thực nhà ông.
”Bà thím lập tức liếc mắt cãi lại.
Chú hai Lý từng bị cha đuổi đi đọc sách mấy năm, tự xưng là người làm công tác văn hóa, không chấp nhặt với phụ nữ, chỉ thì thầm một tiếng tóc dài kiến thức ngắn.
Lý Trị Dân chân không chạm đất chạy vội về nhà, bị cha mẹ ngăn ở ngoài căn nhà ngói xanh.
“Con đi vào làm gì? Chờ ở ngoài đi.
” Bà Lý đẩy con thứ ngồi xuống ghế đẩu trong viện.
“Không phải Nguyệt Cầm sắp sinh rồi ư!” Lý Trị Dân không ngồi nổi, duỗi cổ muốn nhìn vào trong nhà.
Vợ hắn sắp sinh, lần đầu tiên làm cha sao hắn có thể ngồi yên được.
.